Chương 308: Em quá nghịch ngợm rồi

Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Niên Bách Ngạn nhắm mắt lại giả vờ suy nghĩ, nhưng một tay lại nhân cơ hội ấy ra sức nắm bắt lấy nơi mềm mại trên ngực cô, xúc cảm đó đúng là cả đời khó quên.

Tố Diệp phía dưới môi lưỡi chợt dùng sức để kháng nghị hành động không phân nặng nhẹ của anh.

“Cứ nói tiếp đi!” Niên Bách Ngạn khẽ cong môi, mở mắt ra. Bàn tay trái đặt trên bàn, gõ từng tiếng theo nhịp điệu. Bàn tay phải thì dùng cách thức bản năng nhất của người đàn ông để đắp nặn người con gái thành đủ mọi hình thù.

Để tiện cho động tác của mình cũng là để cô thâm nhập sâu hơn, anh lại dịch chuyển ghế ngồi, vào gần bàn hơn một đoạn nữa.

Bên tai anh dường như vang lên tiếng thở hổn hển của cô. Đương nhiên, đó chỉ là hoang tưởng của anh.

Trước mắt vẫn chỉ đều đặn tiếng báo cáo nhàm chán của vị giám đốc.

Trái tim Niên Bách Ngạn giờ đang bồng bềnh trên những đám mây. Bờ môi hồng của Tố Diệp như một cánh cửa thiên đường. Anh đang không ngừng ra ra vào vào giữa thiên đường và nhân gian. Sự chênh lệch khoảng cách của chúng lại càng tôn lên nét đẹp hoàn hảo của chốn thiên đường.

Giờ phút này, cuối cùng anh cũng hiểu thế nào là “chốn lầu xanh là mồ chôn người anh hùng”, vì mỗi giây mỗi phút anh đều muốn lệnh cho vị giám đốc trước mặt đi ra ngoài, tiện thể đóng giùm cái cửa!

Đầu lưỡi cô, tinh nghịch mà mê hoặc.

Như đang muốn rút cạn cơ thể anh.

Niên Bách Ngạn bất giác vòng tay ôm lấy đầu cô, để giúp cô kích thích mình tốt hơn.

Không phải chưa có người phụ nữ nào giở trò chòng ghẹo trong văn phòng anh. Mấy người thư ký trước đó, có người còn cởi sạch trước mặt anh. Kết quả là bị anh đuổi thẳng ra khỏi cửa. Cũng chỉ có Tố Diệp mới to gan đến vậy, đủ khiến máu huyết trong anh phun trào.

Đây là một cảm giác sung sướng chưa bao giờ có.

Sức lực từ bàn tay anh mạnh dần lên.

Khiến da đầu cô đau đớn.

Để tiện báo thù, miệng cô cũng mạnh bạo hơn.

Đây không phải lần đầu tiên cô quyến rũ anh, nhưng trường hợp này đúng là phá lệ lần đầu.

Chẳng biết đã qua bao lâu, Tố Diệp cảm thấy miệng mình tê dại rồi.

Cuối cùng, Niên Bách Ngạn lên tiếng: “Được rồi! Hôm nay tới đây thôi. Cứ để tài liệu lại đây, anh về đi.”

Bờ vai cô khẽ co rụt lại.

Chẳng mấy chốc, vị giám đốc đã đi ra.

Một lúc sau, Niên Bách Ngạn mới kéo cô từ dưới gầm bàn ra, ôm thẳng vào lòng, hôn lên vầng trán đầm đìa mồ hôi. Cô nhìn anh cười xấu xa, ngón tay chọc vào ngực anh: “Bây giờ có thể thả em đi rồi chứ?”

“Em muốn đi đâu?” Anh hỏi khẽ, giọng nói vẫn trầm ấm dễ nghe nhưng hô hấp còn chút hỗn loạn, thế nên quyến rũ chết người.

Giờ Tố Diệp cũng không sợ nữa. Cô bám vào cổ anh: “Về nhà!”

“Anh cho em đi về chưa?”

Tố Diệp bèn uể oải nháy mắt với anh: “Tổng giám đốc Niên! Anh không thể lật lọng thế được. Khi nãy người ta “hầu hạ” anh thế còn chưa thoải mái sao? Còn nỡ bắt em tăng ca?”

Cô vừa nhắc tới “khi nãy”, đôi mắt của Niên Bách Ngạn lại sâu thẳm. Nhớ tới màn vừa rồi là anh lại kích động.

“Khi nãy em quá nghịch ngợm rồi!” Anh cúi đầu, bờ môi men theo vai cô hôn xuống.

Tố Diệp chẳng biết là sợ gì, cười hì hì để mặc cho anh tham lam.

“Chẳng phải anh vui là được sao? Còn quan tâm tới hình thức à?”

“Vui thì vui thật, nhưng bữa điểm tâm hơi ngắn quá.” Niên Bách Ngạn cong môi, giọng nói có chút lười biếng và tà mị.

Tố Diệp ngẩn người.

Còn chưa kịp có phản ứng, cô đã bị Niên Bách Ngạn ấn chặt lên khung cửa sổ. Ngoài kia người xe qua lại như nước. Cô kinh hoàng tột cùng, giơ tay định kéo rèm cửa lại.

Nhưng cổ tay đã bị Niên Bách Ngạn giữ chặt.

Lồng ngực anh dính sát lên người cô: “Bảo bối! Em coi là anh mấy ông già bảy tám chục tuổi đấy à?” Cô nhóc này còn dám tỏ ra không biết sợ trước mặt anh, coi thường năng lực của anh phải không?

Tố Diệp cảm thấy cả người anh vẫn nóng rực. Trải qua mấy phút ngắn ngủi, cậu bạn đó đã lại tỉnh giấc.

Trong lòng cô dâng lên một dự cảm không tốt lành.

Anh đã giải phóng một lần. Nếu lại thêm lần nữa, sợ rằng thời gian càng dài, há chẳng phải cô sẽ bị giày vò tới chết sao?

“Niên Bách Ngạn… Trong sách nói, đàn ông mà buông thả dục vọng là không tốt…” Cô sai rồi, ban nãy phải lập tức mặc quần áo, chuồn lẹ mới phải, hoặc là đừng có giở trò chơi xấu: “Với lại, bữa điểm tâm vừa rồi, không ngắn đâu…” Miệng cô không còn cảm giác nữa rồi.

Niên Bách Ngạn bỗng bật cười, nâng cao eo cô lên, ma sát bên vành tai: “Tiểu yêu tinh! Em quá nghịch ngợm, anh phải xử lý em!”

Tố Diệp liều mạng lắc đầu.

Anh không cho cô bất kỳ cơ hội nào để thở. Anh cúi đầu chiếm lấy môi cô, hông cũng áp xuống kế đó.

Mũi cô không ngừng phát ra những tiếng thê thảm, đầu mày nhíu chặt…

Đêm đã lan ra khắp cả thành phố.

Bà Lâm làm cả một bàn đầy thức ăn. Lâm Yêu Yêu bận rộn giúp việc, còn Diệp Uyên thì từ sớm đã tới nhà họ Lâm, nhân lúc bà Lâm làm cơm thì ngồi đánh cờ tướng cùng ông Lâm.

Cảnh tượng này tươi đẹp biết bao.

Ngoài phòng khách vang lên tiếng cười sảng khoái của ông Lâm, chắc chắn là đã thắng cờ. Bà Lâm từ trong nhà bếp ngó đầu ra, nét mặt tươi tắn, vừa thái rau vừa thì thầm với Lâm Yêu Yêu: “Nhìn thấy chưa! Diệp Uyên rất biết làm cho bố con vui.”

Yêu Yêu không lên tiếng, chỉ cúi đầu thái rau.

“Tốt hơn cái thằng Đinh Tư Thừa đó nhiều, con đã khi nào thấy nó ngồi đánh cờ với bố con chưa?” Bà Lâm lẩm bẩm một câu.

Yêu Yêu hiểu quá rõ tâm tư của mẹ. Trước giờ bố mẹ đều rất quý Diệp Uyên. Vừa biết chuyện cô và Diệp Uyên hẹn hò là hai người họ vui ra mặt. Đương nhiên, không phải cô nhiều lời, là Diệp Uyên sốt sắng muốn thông báo với bố mẹ.

Cuối tuần này, anh lấy danh nghĩa bạn trai, chính thức tới nhà thăm hỏi. Kết quả, mẹ cô vui ríu rít tới nỗi đã ra siêu thị mua thức ăn từ sáng sớm, sống chết đòi làm một bữa cơm ở nhà, nói gì mà cả nhà phải ăn một bữa cơm đoàn viên vui vẻ.

Cô thở dài: “Mẹ! Đinh Tư Thừa cũng bận mà.”

“Bận? Thời buổi này ai không bận? Chỉ xem ai có tấm lòng ai không.” Bà Lâm thái xong rau, đặt gọn gàng vào trong rổ, rồi mở vòi nước, vừa rửa vừa nói: “Mỗi nó là chuyên gia lớn không có thời gian thôi à? Diệp Uyên nhà chúng ta còn là cơ trưởng đấy, nếu nói bận chắc chắn nó bận hơn Đinh Tư Thừa.”

Lâm Yêu Yêu không muốn nói về chuyện này. Cô cúi gằm, đưa rau đã thái xong cho mẹ.

“Nó đã cầu hôn con chưa?” Bà Lâm bất ngờ hỏi.

“Dạ?” Cô giật nảy mình.

“Dạ cái gì mà dạ!” Bà Lâm giơ tay đánh vào đầu cô, rồi hắt cằm ra phía ngoài, thấp giọng hỏi: “Diệp Uyên ấy, nó đã cầu hôn với con chưa?”

“Mẹ…” Cô chẳng biết nên nói gì.

“Mẹ thấy cũng là chuyện sớm muộn thôi.” Bà Lâm rạng rỡ: “Từ lúc con nằm viện mẹ đã nhận ra nó đối xử với con rất tốt. Yêu à! Nghe lời mẹ, con mà sống với nó nhất định sẽ hạnh phúc, tốt hơn Đinh Tư Thừa nhiều. Mẹ có tuổi rồi, đoạn đường từng đi cũng nhiều hơn con. Con mà cưới được nó, mẹ mới yên tâm.”

Đầu Lâm Yêu Yêu như phình to: “Bọn con vừa mới hẹn hò, được bao lâu còn chưa biết.”

“Con ấy à, giống hệt Tiểu Diệp.” Bà Lâm nổi cáu.

“Mẹ! Đang yên đang lành mẹ kéo Tiểu Diệp vào đây làm gì?”

Bà Lâm lau tay vào tạp dề, đặt rau lên thớt, vừa thái vừa nói: “Một Niên Bách Ngạn và một Diệp Uyên, toàn là đàn ông tốt. Nhìn hai đứa con xem, chẳng đứa nào biết quý trọng.”

Lâm Yêu Yêu tròn mắt nhìn mẹ, một lúc lâu mới lên tiếng: “Mẹ… Làm sao mẹ biết…”

“Niên Bách Ngạn chứ gì?” Bà Lâm cũng đâu phải người hồ đồ: “Mẹ biết, đó là sếp của con. Mẹ con là ai nào? Hôm đó cậu ấy tới thăm với tư cách là sếp của con, nhưng vừa nhìn là mẹ biết cậu ấy tới vì Tiểu Diệp. Lúc đó con còn đang cấp cứu. Tiểu Diệp đứng đờ đẫn luôn. Ánh mắt người sếp đó của con nhìn nó, rõ ràng là khác.”

“Nhưng… anh ấy có vợ rồi.” Lâm Yêu Yêu nói một câu thăm dò.

Bà Lâm nghe xong dừng tay lại, một lúc sau mới lắc đầu ngán ngẩm: “Con không nói mẹ cũng quên mất. Cũng phải, đàn ông tốt toàn bị người khác cướp trước. Thế nên Yêu Yêu à! Con đừng có đợi tới lúc Diệp Uyên lấy người khác rồi mới biết mình cần cái gì.”

Vòng vèo một hồi cuối cùng lại trở về cô, Lâm Yêu Yêu thở dài.

Diệp Uyên đi vào, tươi cười hỏi có giúp được việc gì hay không.

Bà Lâm tuyệt đối không làm “bóng đèn”. Bà vội vàng đặt chỗ rau trong tay tới trước mặt Lâm Yêu Yêu, mỉm cười nói với Diệp Uyên: “Con tới đúng lúc lắm, còn món cuối cùng thôi, con vào giúp Yêu Yêu đi.”

Dứt lời, bà rửa tay rồi đi ra khỏi bếp.

Lâm Yêu Yêu khó xử lắc đầu. Mẹ ơi là mẹ!

Diệp Uyên bước tới, vòng tay từ phía sau ôm cô vào lòng, chống cằm lên đỉnh đầu cô: “Em dạy anh đi, để anh làm!”

“Không cần đâu! Anh là cậu chủ, thân thể quý như ngọc.” Cô chợt nhớ tới Đinh Tư Thừa. Đây là món sở trường của anh ấy. Khi còn ở nước ngoài anh ấy thường xuyên làm cho cô ăn, cô biết nấu cũng là vì Đinh Tư Thừa. Vội vàng xua đi hình bóng trong đầu, cô mím môi cười khẽ, rồi đẩy Diệp Uyên ra.

Diệp Uyên xoa xoa mũi. Đúng là anh không biết nấu cơm. Ở nhà lại có đầu bếp chuyên biệt, còn khi tới sân bay thì lại có nhà ăn, vốn dĩ không tới phiên anh động tay. Anh sát lại gần cô, có chút ngượng ngập: “Vậy anh nhìn em làm.”

“Anh ra ngoài đi, dầu mỡ bắn vào người anh đó.”

Diệp Uyên sống chết không chịu ra.

Lâm Yêu Yêu đành để mặc anh.

“Vậy… anh lấy gia vị giúp em.”

Diệp Uyên gật đầu.

Căn phòng bếp vì có sự góp mặt của Diệp Uyên mà trở nên chật chội hơn. Anh cũng rất tích cực, chỉ có điều rất nhiều gia vị anh không biết, thậm chí cả bột canh và mỳ chính cũng không phân biệt rõ ràng, đành phải nếm trước rồi mới đưa cho Lâm Yêu Yêu.

Lâm Yêu Yêu thấy vậy, dở khóc dở cười: “Anh đúng là đại thiếu gia đấy!”

Một cậu chủ từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng…

Mặt Diệp Uyên bất giác đỏ lên, cười ngại ngùng.

Sau khi hai người họ làm xong món cuối cùng, Diệp Uyên chủ động bê ra, đặt lên bàn. Lâm Yêu Yêu đi phía sau anh. Vừa bước chân ra khỏi bếp, cô liền thấy Diệp Uyên đứng sững lại, sống lưng đờ ra.

Cô không hiểu, nghiêng đầu nhìn và rồi cũng chết sững.

Ngoài cửa là Đinh Tư Thừa. Không biết anh ấy tới từ khi nào, nhưng trông vẻ mặt của hai ông bà Lâm có phần thiếu tự nhiên.

Còn Đinh Tư Thừa sau khi nhìn thấy Diệp Uyên cũng sững sờ…

~Hết chương 308~