Chương 273: Kẻ buồn người vui

Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lâm Yêu Yêu đứng ngẩn ra tại đó. Cô không ngờ Diệp Uyên lại xuất hiện trong tiểu khu này. Mặc cho chiếc đèn xe đó sáng chói thế nào, cô cũng không bước tới. Hai chân như bị đóng định tại chỗ, không thể nhúc nhích. Vẫn là bà Lâm đi lên, hoài nghi hỏi: “Ấy! Người ngồi trên xe có phải Diệp Uyên không?”

Dù sao người tuổi đã cao, mắt cũng không còn tinh tường, ánh trăng lại đang mờ ảo, nên bà Lâm nhìn cũng không rõ ràng lắm. Ông Lâm nghe vợ nói vậy cũng nheo mắt nhìn qua, gật đầu: “Trông có vẻ giống đấy!”

“Aiya, bố mẹ nhìn nhầm rồi! Đi nào, chúng ta về nhà thôi!” Không hiểu sao Lâm Yêu Yêu bỗng có chút hốt hoảng. Mỗi tay cô khoác một người rồi khuyên họ đi tiếp.

“Vậy sao? Sao mẹ có cảm giác đó chính là Diệp Uyên nhỉ?” Bà Lâm nghi hoặc.

Thiện cảm bà Lâm dành cho Diệp Uyên lớn hơn rất nhiều so với Đinh Tư Thừa. Điều này xuất phát từ ngày hôm đó khi Diệp Uyên đá cửa phòng tắm, ôm Lâm Yêu Yêu cả người đầy máu tới bệnh viện. Bà Lâm sống tới tuổi này, vừa nhìn là nhận ra ngay Diệp Uyên có ý với con gái mình.

Lâm Yêu Yêu đâu có hiểu tâm ý của mẹ, cô vội vàng lảng tránh: “Không phải anh ấy đâu, mẹ nhìn nhầm rồi! Hôm nay tết Trung thu ai không ở nhà đón tết lại chạy ra đây chứ? Mau lên nhà thôi!”

Đang nói, từ xa bỗng nghe thấy Diệp Uyên gọi tên cô: “Yêu Yêu!”

Cả người Lâm Yêu Yêu cứng đờ.

“Thấy chưa, mẹ đã bảo là Diệp Uyên mà! Gọi con kìa, mau qua đó đi!” Bà Lâm vội vàng đẩy cô, rồi dặn dò: “Lát mời cậu ấy vào nhà ăn bánh Trung thu nhé!”

“Mẹ…”

“Mau đi đi! Không chừng cậu ấy tìm con có việc gấp đấy, mẹ và bố con lên nhà trước đây.” Bà Lâm nói rồi bèn chồng mình rời đi.

Lâm Yêu Yêu đứng dưới trăng rất lâu mới chậm chạp đi về phía chiếc ô tô. Cô mặc hơi phong phanh. Chỉ độc chiếc váy liền bằng len màu vàng nghệ, ở eo đeo thêm một chiếc thắt lưng xinh xẻo màu trắng, cả người trông không còn vẻ suy sụp nữa.

Diệp Uyên không xuống xe, anh vẫn ngồi yên ở ghế lái đợi cô. Tới khi Lâm Yêu Yêu đi tới trước mặt anh, đôi mắt tựa bầu trời đêm sâu thẳm ấy đã chất chứa rất nhiều tình cảm và bao lời muốn nói. Lâm Yêu Yêu đứng trước cửa xe, nhờ ánh trăng quan sát Diệp Uyên. Dưới quầng sáng bàng bạc, gương mặt anh rất rõ nét, sắc mặt hơi nhợt nhạt, ánh mắt cũng hơi mơ màng, nhưng càng tăng thêm nét quyến rũ, say đắm. Chẳng biết vì trăng hay vì nguyên nhân gì khác.

Diệp Uyên dướn người, mở cánh cửa phía ghế lái phụ, rồi thò đầu ra, dứt khoát nói: “Lên xe!”

“Có chuyện gì thì anh nói luôn đi.” Lâm Yêu Yêu vẫn bình thản, hờ hững nói.

“Lên xe!” Diệp Uyên nhấn mạnh một lần nữa.

Cô vẫn không động đậy, bình thản nhìn anh.

Đằng sau lưng là trăng tròn, đôi mắt cô cũng mát lạnh.

“Nếu không có việc gì thì em đi đây!” Không hiểu tại sao, cô luôn cảm thấy bồn chồn, lo sợ. Dứt lời, Lâm Yêu Yêu bèn quay người định bỏ đi.

Phía sau, chất trọng hơi thấp của Diệp Uyên toát ra ác ý: “Em có tin, chân trước em bước vào nhà, chân sau anh sẽ tới đón Trung thu cùng gia đình em không?”

Lâm Yêu Yêu dừng bước, quay người nhìn anh, gương mặt bàng hoàng.

“Bố mẹ em hình như thích anh hơn đấy.” Cánh tay Diệp Uyên uể oải gác bên ngoài cửa kính, nhìn cô như cười như không.

Câu này đã phải khiến Lâm Yêu Yêu nhíu mày. Cô gắng kìm chế: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”

“Lên xe!” Anh mỉm cười.

Lâm Yêu Yêu cắn chặt môi, thầm hít sâu một hơi rồi mới đè nén cảm giác bực bội trong lòng xuống. Cô đứng sóng đôi với anh khoảng nửa phút, cuối cùng cũng lên xe một cách rất không tình nguyện. Nhưng cô vừa sập cửa lại, Diệp Uyên bèn nâng cửa xe lên. Cả khoang xe lập tức trở thành một không gian đóng kín. Lâm Yêu Yêu ngửi ngay thấy mùi rượu.

Cô hoảng sợ: “Anh vừa uống rượu?”

Diệp Uyên không quan tâm tới lời cô nói. Anh khởi động xe, phóng ra khỏi tiểu khu.

Lâm Yêu Yêu ngồi bên ghế phụ, tâm trạng bắt đầu thấp thỏm. Cô trợn tròn hai mắt nhìn Diệp Uyên, nói với vẻ gấp gáp: “Anh đã uống bao nhiêu rượu? Làm sao mà lái xe được? Mau dừng lại!”

Nhưng Diệp Uyên càng lái nhanh hơn.

Chiếc xe như một mũi tên lao đi vun vút.

Lâm Yêu Yêu hối hận vì đã lên thuyền giặc. Cô nhìn những ngôi nhà lướt đi với tốc độ ánh sáng ngoài cửa, không biết anh chuẩn bị lái xe đi đâu. Cô càng thêm sợ hãi, hỏi thêm lần nữa: “Diệp Uyên! Rốt cuộc anh định đưa em đi đâu?”

“Không thể đón Trung thu cùng anh sao?” Diệp Uyên đánh tay lái, chiếc xe xuyên vào một con đường nhánh.

Lâm Yêu Yêu thật sự cảm thấy anh uống hơi nhiều rồi. Cô đương nhiên không dám chọc vào một người đàn ông đang say, huống hồ lại còn đang ngồi trên xe của anh. Lỡ như anh kích động lên, đâm thẳng xe vào đâu đó chẳng phải càng tệ hại sao?

Cô cố gắng để ngữ khí của mình trở nên bình tĩnh: “Diệp Uyên! Anh đưa em về nhà đi. Hôm nay Trung thu, anh về nhà không phải vui hơn sao?”

Diệp Uyên nhìn thẳng về phía trước. Sau khi nghe cô nói xong, anh bỗng bật cười, ngang bướng nói: “Anh cứ muốn đón với em, không được à?”

“Anh đừng say rượu giở trò nữa được không?” Lâm Yêu Yêu sốt ruột.

“Anh có điên cũng là vì bị em ép!” Diệp Uyên nghiến răng nghiến lợi.

Tim Lâm Yêu Yêu đập thịch một tiếng, cô nắm chặt tay lại: “Anh còn không dừng lại, em nhảy xuống xe đấy!”

Diệp Uyên vẫn không đoái hoài.

Cô hít sâu, định liều mình xông ra. Đang giơ tay chuẩn bị mở cửa xe…

“Két…” Chiếc xe bất ngờ đứng sững. Cả người cô cũng theo đà đổ về trước, nhưng đã được Diệp Uyên chặn lại. Hành động bất ngờ này làm Lâm Yêu Yêu giật nảy mình. Việc làm đầu tiên sau khi hoàn hồn lại là vội vã xuống xe.

Nhưng ngay sau đó vang lên tiếng cửa xe bị khóa chặt!

Tất cả dây thần kinh trong người Lâm Yêu Yêu bỗng chốc căng lên. Cô vô thức nhìn về phía Diệp Uyên, da đầu cũng tê rần. Dáng hình cao lớn của Diệp Uyên sắp đè xuống, bờ môi thấp thoáng nụ cười. Hơi rượu trộn lẫn hơi thở nguy hiểm của đàn ông cũng ùa về phía cô. Lúc này Lâm Yêu Yêu mới ý thức được sự bất thường. Cô càng không dám nói mấy câu quá nặng nề để kích động anh, chỉ biết dính sát lưng vào cửa xe, hai tay chặn ngực anh lại.

“Diệp Uyên! Anh uống say rồi… Anh… Anh đừng làm vậy!”

“Đừng như thế nào?” Ánh mắt Diệp Uyên toát lên vẻ tà ác, ám muội. Bờ môi gợi cảm sát lại gần gương mặt cô, như kẻ phóng đãng muốn hưởng trọn mùi hương của cô.

Lâm Yêu Yêu chỉ cảm thấy hơi thở của anh len lỏi vào tai. Nó nóng bỏng vô cùng. Anh mỗi lúc một sát gần, bàn tay chống đỡ của cô cũng dần mất đi sức lực, chỉ biết cắn chặt răng: “Anh làm thế này là sao! Buông em ra!”

Diệp Uyên giữ chặt cổ tay cô, cả cơ thể đè lên người cô, môi cọ vào vành tai cô, mang theo một sự mê hoặc nồng nàn: “Tới nơi anh ở, thế nào?”

Lời nói của anh khiến Lâm Yêu Yêu rùng mình. Cô là người đã từng trải sự đời, nghe rất rõ ý của Diệp Uyên cùng với dục vọng đằng sau hơi thở rực lửa của anh. Càng như thế tim gan cô càng như rạn nứt, cố gắng co rụt người lại phía sau, nhưng anh chỉ càng tiến công mạnh mẽ hơn.

“Lâm Yêu Yêu! Ở bên anh một đêm.” Đôi mắt mơ màng sâu đến kinh người.

Lâm Yêu Yêu vừa tức giận vừa phẫn nộ. Cô dốc hết sức mình, đẩy anh ra xa một chút, rồi lập tức tát bốp một cái thật mạnh lên má Diệp Uyên. Tiếng kêu ấy khiến chính ngón tay cô cũng tê dại.

Ngay sau đó, cô nhìn thấy má Diệp Uyên đỏ ửng. Đôi mắt anh âm u băng giá như một con sói đang đói. Lâm Yêu Yêu thấy hối hận. Cô biết hành vi của mình sẽ gây nên hậu quả đáng sợ thế nào. Cô điên cuồng mở cửa nhưng không sao mở được.

Eo bất ngờ bị siết chặt, người đàn ông bị chọc giận nhào tới đúng như một con sói. Bờ môi Diệp Uyên mạnh mẽ tiếp cận. Anh giữ chặt người cô, vòm ngực rắn chắc khiến cô không sao cử động được. Một tay còn lại anh kéo mạnh thắt lưng của cô ra, bàn tay nhanh chóng luồn sâu vào chiếc váy liền.

Ngón tay anh lập tức chạm vào một lớp thịt mềm mại.

Lâm Yêu Yêu muốn hét lên, nhưng vừa mở miệng đầu lưỡi của anh đã tiến sâu. Một sức mạnh như chà đạp khiến cô đau đớn, bất giác chau mày. Nhưng khiến cô khó chịu nhất vẫn là đôi tay của Diệp Uyên.

Tay anh không hề do dự phủ lên ngực cô, bàn tay rắn rỏi nắn bóp một cách thô lỗ như đang trừng phạt.

Lâm Yêu Yêu cố gắng vùng vẫy cũng không thoát ra được. Cơ thể cô ngọ ngoạy càng dễ cho Diệp Uyên xâm phạm. Anh cắn môi cô không thương tiếc, rồi tiến tới cằm và tai. Bàn tay chí mạng đó còn bắt đầu mở quần trong của cô ra.

Từng ngón tay lạnh lẽo, khiến cả người Lâm Yêu Yêu run rẩy.

Một giây sau, tay anh lần tìm được tới căn phòng ấm áp.

Lâm Yêu Yêu đờ người. Đau đớn càng làm gương mặt cô thêm khó coi.

Anh thở dài, chất giọng khản đặc vang lên bên tai cô: “Ấm quá…”

Ngón tay sốt sắng trượt đi, ham muốn trong đôi mắt càng ngày càng mãnh liệt, như một dòng nước sục sôi, làmLâm Yêu Yêu bỏng rát.

Cô đã khóc…

Từng giọt nước mắt chảy xuống nơi khóe mắt.

Khi nó lăn tới môi anh, anh cũng đồng thời dừng toàn bộ động tác.

Trong không gian u tối, cô và anh dính vào nhau rất sát. Không ai cử động thêm nữa, chỉ còn nước mắt điên cuồng trào ra. Một lúc sau, Diệp Uyên rút tay về, nắm chặt lấy cằm cô, ánh mắt đầy tổn thương.

“Em ghét anh đến vậy sao?”

Lâm Yêu Yêu không nói gì, chỉ càng khóc dữ hơn.

Đây là lần đầu tiên Diệp Uyên thấy cô bất lực như vậy. Lâm Yêu Yêu trước đây luôn đối đầu với anh, không giống như tối nay, cô mang một sự bất lực khiến anh tuyệt vọng. Anh nhìn cô chằm chằm một lúc rất lâu mới ngồi lại ghế của mình, chán chường đặt tay lên vô lăng, lẩm bẩm: “Rốt cuộc anh có chỗ nào không bằng hắn ta? Lâm Yêu Yêu! Anh phải làm sao em mới tin anh thật lòng yêu em?”

Nhưng Lâm Yêu Yêu chỉ lắc đầu nguầy nguậy trong nghẹn ngào, kiểu gì cũng không nói. Thật ra cô cũng không biết mình bị làm sao, một cảm giác không tên trong lòng dâng lên hóa thành nước mắt. Giống như những bi thương tích tụ lại bao năm nay ào ạt tuôn trào.

Cuối cùng Diệp Uyên cũng thỏa hiệp. Anh hít một hơi sâu rồi chỉnh sửa lại quần áo lộn xộn trên người, sau đó im lặng cho xe quay đầu, đưa cô về nhà.