Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Đăng vào: 12 tháng trước
Thủy sam, một loài cây quý hiếm của Trung Quốc được mệnh danh là hóa thạch sống. Trước đây trong một số hoạt động ngoài trời, Tố Diệp đã không chỉ một lần trúng “tình yêu sét đánh” với loài cây thân thẳng, lá nhỏ xinh, tao nhã này. Thế mà giờ phút này đây, những “liệt sỹ” chạc cây bị chặt thành muôn mảnh đập vào mắt cô cũng chính là loài thủy sam đắt giá đó.
Quan trọng là cô không hề bỏ qua những lời Niên Bách Ngạn đã đặc biệt nhấn mạnh: Cây cảnh thủy sam được chiết cành, vô cùng quý giá, là giống cây trồng trong nhà mới được nhập về. Cây thủy sam trồng ngoài trời đã là một trong những loài cây được liệt vào sách đỏ cần bảo vệ cấp quốc gia, huống hồ là loại trồng trong nhà? Tố Diệp chỉ còn thấy đầu óc quay cuồng. Không biết là vì cơn say tối qua lại bốc lên hay vì không chịu nổi hiện thực trước mắt. Dù là vì lý do gì, cô cũng phải bước từng bước khó nhọc tới trước chậu thủy sam đã bị cô ra tay tàn độc, ngồi xuống, ngước gương mặt nhợt nhạt lên nhìn ngắm loài cây đã có từ Đại Trung Sinh, Kỷ Phấn Trắng, những sinh mạng còn sống lâu hơn cả loài người.
Cô cẩn thận giơ tay nhặt những chiếc lá lên, thầm gào lên một cách bi thương.
Đúng là thảm không nỡ nhìn.
Những nhánh cây xinh đẹp bị người ta bẻ gãy không thương tiếc, những vết đứt gãy lởm chởm chính là bằng chứng hùng hồn nhất. Ngón tay cô buông thõng, cành cây rơi xuống đất. Một lúc lâu sau cô mới quay đầu nhìn Niên Bách Ngạn, biểu cảm cố gắng bình tĩnh trở lại, che giấu lòng mình, gượng cười: “Anh nhầm phải không? Sao em có thể làm mấy chuyện này?”
Dường như Niên Bách Ngạn đã sớm đoán ra cô sẽ có phản ứng này. Anh quay người, đáp lại một câu trước khi ra khỏi phòng: “Đi theo anh!”
Tố Diệp từ từ đứng dậy, liếc nhìn chậu cây lần cuối rồi mới cun cút đi sau anh.
Gian phòng khách nằm ở phía Đông Nam phòng tổng thống, giờ đang là lúc nắng gay gắt nhất. Tiết trời hôm nay hoàn toàn khác với vẻ âm u mù mịt của hai hôm trước. Từng vạt nắng đổ xuống bị lớp vải mỏng làm mềm đi. Cả phòng khách như có ai tùy ý rải vàng khắp nơi. Niên Bách Ngạn ngồi trong “đống vàng” ấy, không biết đang sắp xếp gì trước máy tính. Nắng chiếu lên chiếc sơ mi trắng của anh, vẻ nho nhã của nó lại làm mờ đi những góc cạnh trên gương mặt. Tố Diệp đứng ở xa nhìn lại, bỗng chốc ngơ ngẩn. Cô chưa từng biết thì ra đàn ông cũng có thể dùng từ “dung nhan thanh tú” để miêu tả.
“Lại đây xem đi!” Thấy cô vẫn đứng đó, Niên Bách Ngạn hơi nhướng mày liếc nhìn cô, khẽ nói.
Tố Diệp không biết anh muốn cô xem thứ gì. Cô chần chừ, rồi dè dặt ngồi xuống bên cạnh anh. Vừa ngồi vững, lập tức thấy trên màn hình máy tính có một đoạn video được ấn nút dừng. Không hiểu sao tim cô bỗng co thắt lại, một điều gì đó không lành đang âm thầm nảy nở. Cô bất giác nắm chặt hai tay.
So với vẻ căng thẳng của cô, Niên Bách Ngạn rõ ràng rất nhẹ nhàng. Anh ấn nút cho phát đoạn băng đó, rồi dựa vào ghế sofa, xem với ánh mắt tập trung.
Đó là hình ảnh được lấy từ chiếc camera cố định trong một góc phòng sách. Vì khách ra vào phòng tổng thống không cao quý thì cũng sang trọng, phòng sách còn quan trọng hơn phòng khách rất nhiều. Rất nhiều lúc để đề phòng tình huống bất ngờ, họ cần thiết phải lắp đặt camera giám sát như thế này. Có khách khi vào nghỉ sẽ yêu cầu tắt đi. Và rõ ràng, Tố Diệp trước đó còn chưa bước chân vào căn phòng này.
Một căn phòng tổng thống rộng lớn chìm trong bầu không khí quái đản khó mà diễn tả nổi.
Và rồi, Tố Diệp trợn tròn mắt, há hốc miệng khi nhìn thấy người xuất hiện trong đoạn băng. Đây là lần đầu tiên cô thấy một người uống say lại hành xử bừa bãi đến vậy.
Và cái người vô lý đó… chính là cô.
Đầu tiên đương nhiên cánh cửa phòng bị cô đá ra. Cô lảo đảo bước vào. Dưới ống kính camera là ánh sáng lung linh phát ra từ ngọn đèn thủy tinh, ít nhiều cũng khiến gương mặt đỏ ửng vì say của cô trông xinh xắn hơn. Đầu tiên cô nhìn một lượt khắp phòng. Đúng 2 phút 30 giây, cô bất ngờ nhào về phía bức tranh thêu trên tường như bị điên. Cô giang rộng hai tay như đang ôm chầm lấy nó, gương mặt ửng đỏ thể hiện một biểu cảm rất sung sướng.
Tố Diệp ngồi trước máy tính tròn mắt nhìn bản thân trong đoạn băng. Nhìn kiểu gì cũng thấy xa lạ. Đây là cô sao? Gương mặt đó trông thật đê tiện…
Xem ra cô say rượu đã coi bức tranh là cảnh thật rồi.
Cô ôm “mẹ thiên nhiên” đúng một phút rồi bỗng bật cười ha ha. Tiếng cười ấy vọng ra khiến Tố Diệp run lẩy bẩy. Cô cảm thấy mình trong băng sắp làm chuyện gì tồi tệ rồi.
Quả không ngoài dự đoán, ngay sau đó cô thấy mình chỉ vào con chim đang bay trong bức tranh, vừa chống nạnh vừa hét lớn: “Mày giỏi giang cái nỗi gì? Chẳng qua là có hai cái cánh thôi mà? Có biết bà đây là ai không? Bà là đồ đệ của Triết Biệt, cây cung trong tay chuyên dùng để bắn rơi mày, tưởng bà không bắt được mày phải không? Đợi đấy! Bà có thể bắn bách phát bách trúng, một phát xuyên tim. Nhất định phải nướng mày lên ăn mới được!”
*Triết Biệt hay Giả Biệt (chưa rõ năm sinh - 1225) là một trong những viên đại tướng của Thành Cát Tư Hãn. Triết Biệt vốn thuộc bộ lạc Tần Diệc Xích Ngột, nổi tiếng với tài bắn tên bách phát bách trúng. Người ta cho rằng Triết Biệt không phải là tên thật của ông mà là tên do Thành Cát Tư Hãn đặt cho (trong tiếng Mông Cổ, Triết Biệt nghĩa là thần tiễn). Khi Thành Cát Tư Hãn đem quân tấn công bộ lạc Tần Diệc Xích Ngột, Triết Biệt hăng hái chống cự. Trong lúc chiến đấu ông đã bắn bị thương Thành Cát Tư Hãn nhưng do quân địch quá đông, bộ lạc của ông thua. Triết Biết bị bắt và đầu hàng Thành Cát Tư Hãn trở thành viên tướng dưới quyền. Sau này Triết Biệt đi theo Thành Cát Tư Hãn chinh chiến, lập được rất nhiều công lao. Triết Biệt đã từng cầm quân tấn công Trung Quốc, Trung Á và Đông Âu. Ông chưa bao giờ tỏ ra cậy công, luôn tỏ ra trung thành với Thành Cát Tư Hãn. Triết Biệt mất trên đường đánh Kievan Rus, một quốc gia có thủ đô là Kiev, lãnh thổ ngày nay trải dài trên Belarus,Ukraina và Liên Bang Nga.
Tố Diệp sau khi nghe thấy mấy lời nói “hào hùng khí thế” này của mình, mồ hôi từ trán chảy xuống ròng ròng. Cô vô thức đưa mắt nhìn Niên Bách Ngạn. Anh vẫn thản nhiên như không. Anh vẫn nhìn vào màn hình, lãnh đạm nói: “Em giỏi thật, đến cả Triết Biệt mà cũng biết.”
Tố Diệp liếm môi: “Ba mươi mấy tiếng đồng hồ từ Nam Phi bay sang Hồng Kông, em đã xem mười mấy tập “Anh hùng xạ điêu”…”
Câu này đã thành công khiến Niên Bách Ngạn chuyển tầm mắt từ màn hình nhìn sang cô. Anh bàng hoàng, mấy giây sau mới nói một câu: “Bái phục!”
Tại sao không có cái lỗ nào cho cô chui xuống!
Những âm thanh trong đoạn băng lại khiến cô chú ý. Cô ngẩng đầu lên nhìn, mặt cắt không còn hột máu!
Trong đó, cô rõ ràng bắt đầu “khiêu chiến” với con chim, không biết lục được ở đâu ra một chiếc kéo nhỏ, loạng choạng đứng lên ghế, đâm thẳng về phía nó. Sau đó cô hét lên vô cùng phấn khích, giơ tay xé thẳng con chim xuống. Lúc nhảy xuống ghế cô còn ngã dập mặt một phen.
Tố Diệp nhìn thấy trên bức tranh đó chỉ còn đúng cái đầu chim!
Cô thật sự coi như không có họ hàng gì với người trong đoạn băng, thật quá mất thể diện!
Lúc sau, trong hình, cô lại bắt đầu bận rộn, nhắm chuẩn mục tiêu chính là hai chậu cây thủy sam quý giá đó. Trên gương mặt là sự hưng phấn như con gà chọi. Cô ra tay thẳng thừng, cắt rời một trong số hai chậu cây đó ra cực kỳ nhanh gọn.
Sau khi nhìn thấy cảnh ấy, Tố Diệp không nhịn nổi, nuốt nước bọt cái ực. Tội nghiệt, đúng là tội nghiệt! Cô chỉ mong thời gian quay trở lại để ngăn cản cô phá hủy những thứ còn đáng giá hơn cả bản thân cô.
Đương nhiên, cô trong đó chỉ hoàn toàn chìm trong niềm vui được đứng giữa đất mẹ bao la. Cô vừa cắt xoèn xoẹt, vừa ngâm nga hát:
“Mây trắng lững lờ trôi trên bầu trời xanh thẳm
Dưới vầng mây ấm, ngựa đang chạy rất nhanh…”
Tố Diệp mở to mắt hết cỡ.
Niên Bách Ngạn ở đằng sau từ tốn cất lời: “Em còn biết hát cả bài này nữa cơ đấy?”
Cô thề, bài này cô chỉ mới nghe qua.
Rõ ràng là người con gái trong đó mạnh mẽ hơn cô rất nhiều, bảy tám nhát kéo cho hai cây thủy sam tan tành xác pháo. Cô lấy một chạc cây, chọc xuyên qua con chim, nụ cười vô cùng quái dị, khiến người ta chợt liên tưởng tới mụ phù thủy độc ác chuyên lừa gạt trẻ con vào trong rừng sâu trong mấy câu chuyện cổ tích.
“Mày bay đi bà xem! Bà nướng mày!”
Tố Diệp không xem nổi nữa, hai chân cô dính chặt vào nhau, nửa gương mặt cô vùi vào giữa bắp chân, chỉ còn lại hai con mắt miễn cưỡng xem nốt màn trình diễn “hết sức đặc sắc” của mình.
Điều cô lo lắng nhất là liệu mình một giây nữa có đốt cháy cả căn phòng không.
May sao đúng lúc ấy Niên Bách Ngạn bước vào. Tố Diệp nhìn thấy rõ ràng anh cũng bị sửng sốt bởi cảnh tượng trước mắt, cứ bất động đứng ngoài cửa. Vì góc quay, Tố Diệp không nhìn rõ quá nhiều biểu cảm của anh, nhưng từ động tác khựng lại ngay trước cửa của anh đủ để thấy anh hoảng hốt đến mức nào.
Tố Diệp giơ tay che chặt mắt, chỉ để lại một khe hở rất nhỏ.
Một người trải qua bao sóng gió, thậm chí khi đối mặt với mưa bom bão đạn cũng không mất đi lý trí như anh lại bị hết hồn vì “kiệt tác” của cô.
Tố Diệp không thể không khâm phục mình có sức mạnh tiêu diệt hết mọi thứ trên đời của quỷ Sa Tăng.
Qua khe hở, cô thấy mình bước thấp bước cao nhào vào lòng Niên Bách Ngạn, cười tươi rói, bấu chặt lấy vai anh, nghĩa khí cao ngút trời: “Em mời anh ăn chim quay…”
Lời nói rất cứng rắn.
Niên Bách Ngạn không cử động, chỉ đảo mắt nhìn quanh căn phòng, gương mặt căng cứng.
Cô còn ầm ĩ đòi nướng BBQ, nhưng bị anh bế ngang người đi ra khỏi phòng sách.
Những hình ảnh ngắn ngủi trong vài phút dừng lại đột ngột. Nhưng trên thực tế chỉ là không có ai ra vào đó mà thôi. Khoảng năm, sáu phút sau, cô lại thấy Niên Bách Ngạn đi vào. Sau khi đóng chặt cửa phòng lại, anh bắt đầu khom lưng nhặt nhạnh hết cành cây rụng lả tả dưới đất. Cuối cùng anh nhặt con chim đáng thương đó lên xem, và dừng lại trên bức tranh trên tường.
Tố Diệp bất giác kêu lên thảm thiết. Không cần nghĩ nhiều cũng đủ biết, lúc đó chắc chắn anh chỉ muốn bóp chết cô.
Mấy cảnh tiếp theo cũng chỉ là hình ảnh Niên Bách Ngạn dọn dẹp lại phòng sách cho gọn gàng.
Tố Diệp đờ đẫn nhìn màn hình. Anh ngồi sau cuối cùng cũng dướn người lên, dừng đoạn băng lại. Sau khi thu tay về, anh bèn hỏi cô một câu: “Bác sỹ Tố! Anh vẫn luôn nghi ngờ không biết có phải em có khuynh hướng bạo lực ngầm không? Bản thân em có tự đi khám bác sỹ tâm lý bao giờ chưa?”
Tố Diệp nghe ra được sự đùa cợt sau câu nói ấy của Niên Bách Ngạn. Cô đỏ bừng mặt, cúi gằm, vùi đầu giữa hai đầu gối.
Chẳng trách sáng dậy cô thấy người đau ê ẩm, thì ra đã làm cái chuyện kinh thiên động địa thế này đây.
Cũng chẳng trách Niên Bách Ngạn lại muốn bóp chết cô. Sợ là anh “hành tẩu giang hồ” bao nhiêu năm nay, đây cũng là lần đầu tiên được diện kiến một “kỳ quan” như thế.
Mãi sau Tố Diệp mới ngẩng đầu lên, nhìn sang Niên Bách Ngạn.
Anh nhìn cô, như cười như không.
Cô ngã nhào vào lòng anh, thổn thức: “Niên Bách Ngạn! Anh giết chết em đi! Em xin anh đấy! Tính mạng em cũng so với bức tranh thêu và hai chậu cây đó khác gì phận con ong cái kiến.”
Cô loáng thoáng nhớ lại mình đã mơ một giấc mơ. Cô được quay về Nội Mông. Trên thảo nguyên mênh mông bát ngát, cô cười nói thỏa thuê, cùng uống rượu, ăn thịt với người dân du mục. Phóng tầm mắt ra xa là cảnh non nước một dải, còn trước mắt là đêm lửa trại với những màn ca múa tưng bừng.
Thì ra đây không phải một giấc mơ.
Toi đời rồi…
Tố Diệp chỉ cảm thấy tuyệt vọng sâu sắc. Cái giá của một đêm say quá đắt rồi. Dường như những đồng nhân dân tệ đang bay đi mất trước mắt cô, giống như những con chim cô muốn bắn rơi trong giấc mơ nhưng không sao chạm được vào chúng…