Chương 882: Xong Rồi! Xong Rồi

Đỉnh Luyện Thần Ma

Đăng vào: 5 tháng trước

.

Chờ đợi mẫu thân chỉ là một nguyên nhân, nguyên nhân còn lại chính là vì Hoa Bà cùng những người xung quanh của mình tại Diệu Quang Thành đây, như hai nàng đi rồi, đám người kia rất có thể sẽ trút giận lên những người như là Hoa Bà cùng Bành Húc Văn như thế này, đây là điều mà nàng không muốn nhất.
Hai nàng mấy năm qua có chút tùy hứng, nổi tiếng độc ác xa gần, nhưng mà có một ưu điểm là nghĩa khí, không bao giờ bỏ rơi bằng hữu cùng thân nhân của mình khi gặp nguy hiểm, nhất là đối với những người mà nàng quan tâm, sao có thể để họ vì nàng mà gánh phải tai ương.
"Tiểu thư! Ngài nói cái gì vậy, sau khi hai người rời đi, ta liền hồi lại Hoa gia mà thôi, nào có chuyện gì được kia chứ!" Hoa Bà là thần sắc có chút cứng đờ, nhưng mà rất nhanh, nàng liền là mỉm cười lên tiếng nói.
Hai vị này tiểu thư này rời đi, nàng chỉ là một phàm nhân, đương nhiên là không thể nào cùng đi được, như thế sẽ làm chậm quá trình di chuyển của đám người, bị đám kia Tu Luyện Giả phát hiện sẽ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Thay vì như thế, nàng cũng chỉ có thể ở lại nơi này, nàng cũng là biết đến, một người có quan hệ mật thiết với Diệp Phủ như nàng, đám người kia tìm đến, nàng cũng chỉ có một con đường chết mà thôi, nhưng mà chỉ cần hai vị này tiểu thư bình an rời đi, có chết nàng cũng là vui lòng.
Hoa Bà nàng năm nay đã lớn tuổi, sống không được bao lâu, như có thể thấy hai vị tiểu thư bình an rời đi, là nguyện vọng lớn nhất của nàng.
'Thật sự là yêu nghiệt a!'
Bành Húc Văn trong lòng không khỏi âm thầm bội phục nghĩ, hai con nha đầu này, tuổi còn nhỏ, lại có thể suy nghĩ được vấn đề xa đến như vậy, hắn không thể nào không bội phục cho được.
Như Húc Tân của hắn năm xưa bằng tuổi của hai con nha đầu này, suốt ngày chỉ biết vọc bùn chơi cùng khóc, nào có biết nghĩ đến chuyện gì.
Hai đứa bé này quả nhiên là không tầm thường, như không có chết non mà nói, ngày sau thành tựu là không thể nào hạn lượng được.
Cũng không có biết phụ thân của hai đứa bé này là ai, như hắn biết mình có một đôi nữ tử thông tuệ như thế, chắc chắn sẽ là vui mừng lắm. Bành Húc Văn là có chút ước ao, như con của mình được một nửa như thế này thì tốt quá.
Không được, một đôi thông minh đáng yêu hài tử như thế, bằng mọi cách hắn cũng phải đưa bọn họ rời đi nơi này càng sớm càng tốt mới được! Bành Húc Văn trong lòng rất là quyết tâm nghĩ.
"Hoa Bà! Ngài như thế nào lại đối xử tốt với hai tỷ muội ta như vậy, những chuyện trước đây, ngài là không có giận chúng tôi hay sao?" Diệp Vũ Phi rất là cảm động hỏi.
Từ bên trong lời nói kia của Hoa Bà, đó là tràn đầy lo lắng ưu thương đối với lại hai chị em nàng, nàng có thuật đọc tâm, cho nên là cảm nhận được vô cùng là rõ ràng. Theo lý mà nói, trước đây hai người bọn họ là đối xử với Hoa Bà không tốt, bà ta sẽ không quan tâm đến hai nàng còn mong hai nàng gặp chuyện không may mới phải, đằng này mọi lúc mọi nơi đều nghĩ đến sự an toàn cho hai nàng,nàng là có chút không hiểu a.
"Hai vị tiểu thư, lão bà ta biết hai người là chưa bao giờ có ý muốn hại ta cả, ta không có lý do gì muốn hai vị gặp chuyện không may!" Hoa Bà là đi đến bên cạnh Diệp Vũ Phi cùng Diệp Vũ Đồng hai người, cũng không quan tâm đến chủ tớ thân phận, dùng tay khẽ vuốt nhẹ lên mái tóc dài của hai nha đầu này, tràn đầy là yêu thương nói.
Mỗi khi hai con nha đầu này tìm nàng phiền toái, thậm chí làm cho nàng chết đi sống lại, thường thì những lúc đó là có vị Diệp Phu Nhân kia ở nhà, sẽ ra tay cứu nàng, còn không nữa như là lần vừa rồi vị kia Diệp Phu Nhân sắp trở lại, cho nên bọn nó mới đi tìm nàng phiền toái, bình thường là không có chuyện này.
Hơn nữa Vũ Đồng cô bé này, còn luôn âm thầm truyền vào cơ thể nàng một cổ rất kỳ dị lực lượng, làm nàng năm nay hơn năm mươi nhưng mà sức khỏe vẫn như người hai mươi tuổi, những cái này nàng là biết hết, chỉ là nàng vẫn để trong lòng, không đi nói ra mà thôi.
Đối với hai con nha đầu này hiếu thuận, nàng đã là khắc sâu trong tâm khảm, bên ngoài bọn nó cùng nàng là chủ tớ thân phận, nhưng mà nàng từ lâu đã đem bọn nó xem như cháu ruột của nàng, thử nghĩ trên đời này làm gì có người bà nào, lại muốn cháu của mình chết đâu chứ.
"Ân! Hoa Bà, Vũ Đồng cũng là không muốn ngài có chuyện gì, cho nên ta sẽ không có đi đâu cả!" Diệp Vũ Đồng gật đầu nói.
Hai nàng muốn rời khỏi đây, nhưng lại không có an tâm về Hoa Bà cùng Bành Húc Văn đám người này, đưa bọn họ theo thì lại không được, một phàm nhân sẽ là không thể nào thoát được Tu Luyện Giả vây bắt. Trước sau cũng là bị bắt một con đường, nàng còn rời đi nơi này để làm gì nữa kia chứ.
'Lão Trung! Không còn nhiều thời gian cho chúng ta nữa đâu! Nên là dùng biện pháp mạnh tay đi thôi!'
Hàn Thuyên nhìn thấy cái tình cảnh này, là vô cùng sốt ruột, dùng thần niệm truyền âm đối với lại Dương Trung nói.
'Ngươi nói không sai, cũng chỉ có thể dùng cách này! 'Dương Trung cũng là liếc mắt nhìn qua, cùng gật đầu.
Tình cảnh hiện nay của bọn họ là không có lạc quan, Sở gia lúc nào cũng có thể đánh đến, như còn không sớm rời khỏi đây, chỉ còn một con đường chết.
Dương Trung cũng là hiểu ý của Hàn Thuyên dùng biện pháp cứng tại đây là gì, đó là tạm thời đem hai cô tiểu thư này đánh ngất đi, sau đó liền đem bọn họ rời khỏi nơi này, chờ đến khi tìm được một nơi an toàn rồi, sẽ là đem bọn họ tỉnh lại, làm vậy tuy có chút bất kính, nhưng mà nhìn hai cái cô bé này kiên quyết ở lại nơi đây thần sắc, là biện pháp tốt nhất rồi. Sau này bọn nó trách móc, đến lúc đó thì nhận lỗi là được rồi.
'Hai vị Chân Quân! Vì sao hai vị còn không ra tay?' Bành Húc Văn một bên sốt ruột dùng thần niệm truyền âm hỏi.
Hai người này vừa rồi biểu hiện khác lạ cùng dùng thần niệm truyền âm, tuy là không biết nội dung bọn họ trao đổi là gì, nhưng mà với kinh nghiệm phong phú như hắn chỉ từ ánh mắt của bọn họ hắn cũng có thể đoán ra nhiều ít đến.
Hai người kia là muốn ra tay đem hai con nha đầu này đánh bất tỉnh mang đi, đây cũng là hợp với ý nghĩ trong lòng của hắn, hắn cũng là rất ủng hộ.
Thế nhưng mà hai người này sau khi bàn luận xong lại đứng im bất động, như là bị định thân thuật một dạng, không có làm ra bất kỳ một động tác nào tiếp theo, đã qua cả khắc đồng hồ như vậy rồi, cho nên hắn mới khó nghĩ lên tiếng dục.
'Thông Thần Lĩnh Vực! Người của Sở gia như thế nào lại đến nhanh như vậy?’ Không có trả lời câu hỏi của Bành Húc Văn, Dương Trung cùng Hàn Thuyên hai người nhìn nhau, từ trong đôi mắt của đối phương, bọn hắn là thấy một cổ vô tận tuyệt vọng.
Hai người bọn họ nào có muốn đứng im như trời trồng thế này, đây là không thể làm được gì khác, hai người bọn họ là nhớ lại đến, đang muốn ra tay đem Vũ Đồng cùng Vũ Phi hai vị tiểu thư đánh ngất rời khỏi nơi đây, chỉ là vừa muốn ra tay hai người bọn họ thân thể là không thể hoạt động được, đến lúc này.
Tất cả bọn họ liền đã hiểu mình đã rơi vào Lĩnh Vực của người ta, có thể cùng một lúc đem hai tôn Pháp Thần trung kỳ như bọn họ giam cầm lại, như vậy cũng chỉ có thể là Thông Thần Thiên Quân cường giả mà thôi, 1yH3b cao hơn nữa, bọn họ là không có nghĩ đến.
'Xong rồi! Xong rồi! Tất cả đều đã chấm hết! '
Nhìn vào ánh mắt tuyệt vọng, cùng với lại đứng yên bất động của hai người kia, Bành Húc Văn trong lòng là tuyệt vọng có thể nghĩ. Hắn đã là một tôn Pháp Thần cảnh giới Chân Quân, cho nên cũng là không phải gà mơ không hiểu biết gì như Chân Huyền cảnh thái điểu trước đây.

Yêu Thần Lục Bộ truyện hậu cung pha chút bi thương.