Chương 41: Siêu Phàm Chi Uy

Đỉnh Luyện Thần Ma

Đăng vào: 12 tháng trước

.

"Diệp Bất Vi bái kiến tam thiếu gia!" Tào An đang chìm trong kích động thì bên ngoài âm thanh khiến hắn bừng tỉnh.

Nghe người bên ngoài giới thiệu, hắn liền biết người đến là ai.

Chẳng phải là Diệp gia quản gia Diệp Bất Vi sao.

Hắn đến Hỏa Kế phòng này làm gì.

"Diệp lão đại, tiểu An cáo lui!" Cho dù không biết Diệp Bất Vi đến đây làm gì, nhưng Tào An rất là thức thời, lựa chọn cáo lui.

"Người ra ngoài mời Diệp tổng quản vào đi!" Diệp Tử Phàm gật đầu, để cho Tào An lui ra.

Thật ra, kể từ khi Tào An đi vào căn phòng này, hắn cũng đã biết bên ngoài có người theo dõi mình.

Hay nói đúng hơn là xem hắn lúc nào xuất quan mà thôi.

Diệp Bất Vi ở bên ngoài xem ra thời gian cũng không ngắn.

Nếu hắn đoán không sai có thể Diệp Bất Vi nghe theo mệnh lệnh của Diệp Hạo Thiên đến đây giám sát hắn, chỉ cần hắn xuất hiện lập tức đến trình diện.

"Diệp Bất Vi! Tham kiến nhị thiếu gia!" Diệp Bất Vi đi vào phòng, rất là khách khí, hắn cũng không mang cái giá của Cửu Trọng Võ Mạch cao thủ, mà lại trông giống như một hạ nhân hơn.

Đây cũng là hết cách, ai bảo Diệp Hạo Thiên giao cho hắn nhiệm vụ là chờ tại nơi đây suốt gần một tháng trời.

Diệp Hạo Thiên còn căn dặn hắn nếu gặp được Diệp Tử Phàm thì phải hết sức khách khí, như là đối mặt với gia chủ như hắn vậy. Sau đó mời Diệp Tử Phàm đến Nghị Sự các của Diệp gia.

Diệp Hạo Thiên cũng nói nếu như mà Diệp Tử Phàm không chịu đến.

Hắn sẽ dùng đòn sát thủ là cái chết của mẹ Diệp Tử Phàm mười mấy năm trước đây. Chỉ cần Diệp Tử Phàm đến Nghị Sự các, Diệp Hạo Thiên sẽ giải thích tường tận.

Diệp Bất Vi tuy là rất kinh ngạc, nhưng mà hắn cũng không có hỏi gì thêm, chỉ chấp hành mệnh lệnh là được.

"Diệp tổng quản hôm nay đến đây không biết có chuyện gì? " Diệp Tử Phàm thấy Diệp Bất Vi rất là khách khí, biết rồi nhưng vẫn cố hỏi.

"Hồi tam thiếu gia! Là gia chủ mời tam thiếu gia đến Nghị Sự các, có chuyện quan trọng cần nói! " Không hiểu tại sao, khi đối mặt với Diệp Tử Phàm, hắn lại có một áp lực to lớn, Diệp Tử Phàm trong lúc nói chuyện vô tình thả ra một tia khí tức, trong lòng của hắn lại hiện lên một cảm giác bất an.

Mồ hôi trên người hắn không hiểu ra sao lại chảy ước hết cả người.

Loại cảm giác này, chỉ khi hắn đối mặt với Diệp gia lão tổ mới có thể xuất hiện, hắn vẫn là tin vào trực giác của mình.

Vì vậy, không có Diệp Hạo Thiên dặn dò, hắn cũng tỏ ra cung kính vô cùng.

"Nga! Là như vậy sao? Nếu như mà phụ thân đại nhân triệu hoán, phận làm con như ta sao dám không đến chứ!" Diệp Tử Phàm như cười như không trả lời.

Bây giờ hắn còn không có biết, hắn tu Thành Hỗn Độn Bá Thần Quyết nhị trọng, còn chưa thuần thục khống chế khí tức, cho nên mỗi tiếng nói, cử động đều khiến cho Võ Mạch cảnh vô cùng có áp lực.

"Cái gì? Tam thiếu gia! Ngài thật đi đến?" Diệp Bất Vi ngạc nhiên, hắn còn đang chuẩn bị nếu Diệp Tử Phàm không đi, sẽ tung đòn sát thủ đâu, tại sao lại Diệp Tử Phàm lại đồng ý nhanh như vậy, thật là không nên a.

"Thế nào? Diệp tổng quản, không phải là ngươi đến mời ta đi sao?Bây giờ ta đã đi rồi, ngươi làm sao lại phản ứng lớn như vậy? "Nhìn vào đang thất thố Diệp Bất Vi, hắn lại nói tiếp:"Hay là Diệp tổng quản đối với ta có ý đồ xấu, đến đây giả truyền thánh chỉ, mục đích muốn hại ta?"

"Không! Không! Không..... Tam thiếu gia ngài nói chuyện gì vậy, ta làm sao dám chứ, xin mời tam thiếu gia theo ta, ta sẽ dẫn đường! " Diệp Bất Vi cả kinh, xua tay liên tục.

Cho hắn mười lá gan hắn cũng không giám giả truyền mệnh lệnh a.

Đó là tội chết, hắn còn muốn sống với Tôn Nguyệt thêm vài năm.

Vị Diệp gia tam thiếu này thật là đáng sợ, đối mặt với hắn, so với đối mặt với gia chủ càng thêm đáng sợ gấp mười lần.

"Vậy thì đi thôi!"Diệp Tử Phàm cũng không có nói nhảm nữa, trước sau cũng là đối mặt, kéo dài thời gian có ích lợi gì.

"Phải! Phải! Tam thiếu gia, mời ngài theo ta." Diệp Bất Vi nhanh chóng trả lời, đưa tay lau một ít mồ hôi trên trán, nhưng mà hắn phát hiện tay áo của hắn không biết lúc nào đã ước nhẹp từ lâu.

"Đại Hắc! Nhị cấp Tù Lung phù Trận Bàn có thể giam cầm được Chân Huyền cảnh cường giả hay không?" Diệp Tử Phàm đi theo Diệp Bất Vi, trên đường dùng ý thức giao lưu với Đại Hắc.

Phù Trận Bàn hắn đương nhiên là biết, Đó là sản phẩm của Nhị cấp Phù Văn Sư trở lên mới có thể chế tạo.

Khác với Hộ Tông Phù Trận hay là Hộ Thành Phù Trận, Trận Bàn là do Phù Văn sư luyện chế rất nhiều Phù Văn Trận, sau đó đánh nhốt vào một chiếc la bàn. Có thể mang theo bên người.

Một khi kích phát Phù Trận Bàn, uy lực của nó cũng không so với Hộ Thành trận pháp kém bao nhiêu.

Tuy nhiên, chế tạo nó cũng là khó khăn vô cùng, tuy nói chỉ cần có nhị giai phù văn sư là có thể luyện chế.

Nhưng Đại Lục mấy vạn năm đến nay không có một người nhị giai Phù Văn Sư có thể làm được.



Ít nhất cũng là tam giai Phù Văn Sư.

Cho nên giá cả của loại Phù Trận Bàn này so với Linh Khí còn đắt đỏ hơn, hắn cũng không có hiểu tại sao chỉ có Nhị tinh thế lực gia tộc lại có trận bàn này.

"Chủ nhân! Nếu như muốn giam cầm Chân Huyền cảnh cường giả, thì phải có Tam cấp phù Văn Trận Bàn. Dựa vào Nhị cấp trận bàn, muốn giam cầm Chân Huyền cảnh là không có khả năng! " Đại Hắc chắc chắn trả lời.

"Thì ra là như vậy."

"Chủ nhân!Trận Bàn cũng có rất là nhiều loại, tuy nhiên trong tay của Diệp Chính Quang cũng chỉ có giam cầm loại trận phù, nó không có năng lực công kích, chỉ cần cầm nó trong tay là có thể khống chế được! "

"Đại Hắc, người đối với Phù Trận hiểu rõ như vậy, người có thể luyện chế Phù Trận Bàn sao?" Diệp Tử Phàm thấy hắn rất hiểu về phương diện này, cho nên hỏi.

"Chủ nhân! Xin lỗi, trong vô tận năm tháng, ta chỉ có hứng thú với Luyện Đan mà thôi, những môn khác ta cũng hiểu, nhưng mà ta không có tinh thông cho lắm. "Đại Hắc có chút xấu hổ nói.

Tại trước đi theo Lão chủ nhân, hắn chứng kiến vô số Phù Trận, Trận Bàn, nhưng mà hắn chỉ quan tâm đến mỗi việc Luyện Đan, thành ra tài nghệ Luyện đan của hắn có thể nói là bá tuyệt hoàn Vũ.

Nhưng mà những tài nghệ khác của hắn cũng chỉ thường thường.

"Ta còn tưởng là ngươi cái gì cũng có thể làm được kia chứ?" Diệp Tử Phàm nghe hắn nói như vậy, cũng không có bất ngờ, chỉ là trêu chọc một câu.

"Chủ nhân, nếu như ngài cần, ta có thể nghiên cứu, ta có thể cam đoan, chỉ trong vòng mười năm ta có thể trở thành Cửu Giai Phù Văn Sư!" Dường như bị chạm vào tự ái, Đại Hắc lên tiếng cam đoan.

Hắn Đại Hắc nói bình thường cũng là chỉ tinh không vũ trụ mà thôi.

Nếu ở Thiên Hoang này, tài nghệ của hắn có thể bỏ xa bọn họ mấy trăm vạn năm.

Đối với hắn mà nói, một môn tài nghệ nếu như không đạt đến đăng phong tạo cực cũng chỉ tính là bình thường.

"Cái này thì không cần, người chỉ lo Luyện Đan sự nghiệp của người đi, chỉ cần thực lực của ta đủ mạnh, có Trận Pháp nào có thể cản đường ta! "

Cửu giai Phù Văn sư, Diệp Tử Phàm cũng không biết nó lợi hại cờ nào, Đại Lục này tối cao cũng chỉ có Tứ giai mà thôi.

Nhưng mà Diệp Tử Phàm cũng không muốn Đại Hắc chuyên tâm nghiên cứu Phù Văn chi đạo mà chậm trễ việc Luyện Đan.

Hắn còn trông chờ vào Đại Hắc, Luyện chế Tam, Tứ phẩm Đan dược đâu.

"Vâng! Chủ nhân!"

Hắn thấy Diệp Tử Phàm nói có lí, Trận Bàn chỉ là vật ngoài thân, nếu như thực lực của chủ nhân cường đại,cần gì phải quan tâm đến trận pháp này nọ.

"Tam thiếu gia, đã đến Nghị Sự các! " không biết đi bao lâu, Diệp Bất Vi dừng bước trước Nghị Sự Các, hướng Diệp Tử Phàm lên tiếng.

"Diệp tổng quản không muốn cùng ta vào hay sao?" Đứng trước tòa nhà ba tầng lâu này, hắn biết đây chính là Nghị Sự các của Diệp gia.Thấy Diệp Bất Vi không cùng vào, hắn quan tâm hỏi.

"Tam thiếu gia, gia chủ chỉ muốn gặp ngài, ta không có mệnh lệnh sẽ không có đi vào! "

"Vậy, Diệp tổng quản đi thong thả! "

"Không dám! Mời tam thiếu gia."

"Cũng may, hắn đã đi rồi! "Nhìn Diệp Tử Phàm đi vào Nghị Sự các, Diệp Bất Vi không cấm thở dài một hơi.

Lần sau, cho dù là gia chủ trách mắng, hắn cũng không muốn nhận nhiệm vụ này nữa, nói thật vị tam thiếu gia này tuy hòa ái dễ gần, nhưng mà cho hắn cảm giác vô cùng nguy hiểm.

Tựa như tùy thời cũng có thể chết giống như, loại cảm giác đi vòng qua quỷ môn quan này hắn cũng không muốn nếm thử lần thứ hai, cùng lắm là không làm cái chức tổng quản này nữa.

Tuy nhiên, hắn có vẻ nghĩ nhiều, qua hôm nay không biết hắn có thể gặp lại chủ Tử của hắn cũng không biết chừng.

...

"Người đã đến rồi? "Ngồi trên chủ vị đại sảnh, Diệp Hạo Thiên nhìn Diệp Tử Phàm đi đến, ánh mắt rất là phức tạp hỏi.

"Đây không phải là điều mà ngươi muốn hay sao?" Đi đến cách Diệp Hạo Vân mười mét, nhìn vào gương mặt trung niên nam Tử này, hắn cũng không có một tia tình cảm hỏi lại.

Kể từ khi biết Diệp Hạo Thiên vì muốn có được truyền thừa, ngay cả đứa con ruột của mình cũng có thể từ bỏ, hắn đối với người trước mắt này hoàn toàn là người xa lạ.

"Người biết mục đích ta gọi ngươi đến đây? "Diệp Hạo Thiên trong mắt né qua một vệt kinh nghi.

Không thể nào, chuyện này chỉ có hắn và lão tổ biết, không hề có người thứ hai biết, theo lẽ thường Diệp Tử Phàm không thể biết mới đúng.

"Ngươi cứ nói đi?" Diệp Tử Phàm không có trả lời, thân thể phát ra một tia uy áp.

"Ngươi...."Diệp Hạo Thiên muốn nói tiếp, nhưng mà uy áp từ bốn phía không gian bỗng nhiên truyền đến làm cho hắn hít thở không thông, chi kịp phát ra một tiếng.

Hắn chỉ thấy, không gian xung quanh không còn thuộc về mình nữa, cho dù hắn muốn cử động một ngón tay cũng không có làm được.

Hắn muốn dùng chân khí trong thân thể chống lại, nhưng mà hắn bi ai phát hiện chân khí trong chín đầu Võ Mạch đã không còn theo sự sai bảo của hắn nữa.

Cảm giác này, cho dù là đối mặt với lão tổ cũng là như vậy mà thôi.

Đúng lúc này..

Ầm ầm

Đột nhiên, một cổ uy áp kinh khủng từ phía sau hắn truyền tới, nháy mắt bao phủ toàn bộ Nghị Sự các.

Kia uy áp kinh khủng, cho Diệp Hạo Thiên cảm giác,mạnh hơn Diệp Tử Phàm rất nhiều, trong nháy mắt, đánh tan uy áp mà Diệp Tử Phàm đè lên người hắn.

"Đa tạ lão tổ! "Uy áp biến mất, Diệp Hạo Thiên tự do, hắn đứng dậy, khom lưng thi lễ với một người mới xuất hiện trước mắt.

Chỉ thấy Diệp Chính Quang đứng tại hư không, cách Diệp Tử Phàm khoảng bảy mét, ánh mắt nhìn xuống Diệp Tử Phàm, như thần linh quan sát chúng sinh.

Diệp Hạo Thiên, trong lòng nghĩ mà sợ, vừa rồi nếu không phải Diệp Chính Quang hiện thân, chân khí trong cơ thể hắn không chịu khống chế đã nổ tung rồi.

Thiệt thòi hắn còn nghĩ mình có thể chống lại Siêu Phàm cảnh một chút thời gian, bây giờ hắn mới biết ý nghĩ của hắn là như thế nào ngây thơ.

Diệp Tử Phàm còn không có động thủ, chỉ phát ra một tia khí thế hắn cũng chịu không nổi.

Nếu như Diệp Tử Phàm thật sự động thủ cho dù là lão tổ tông cũng đến không kịp để cứu mình.

"Không sai!quả nhiên là Siêu Phàm cảnh cường giả!" Diệp Chính Quang cũng không có quan tâm đến Diệp Hạo Thiên cảm tạ, mà là nhìn chằm chằm vào Diệp Tử Phàm.

Ánh mắt hắn nóng bỏng, tim hắn đập càng nhanh. Vừa rồi, Diệp Tử Phàm phát ra uy áp tuyệt đối là năm mươi Long chi lực trở lên.

Chỉ có đột phá Siêu Phàm, mới có thể phát ra khí thế mang theo năm mươi Long lực lượng.

Càng là như vậy, chứng tỏ Diệp Tử Phàm đạt được truyền thừa càng khủng bố.

Nếu như là hắn có được, cho dù vượt qua Bát Thần cũng không là việc khó.

"Diệp Tử Phàm, xin tự giới thiệu, ta Chính là Diệp gia lão tổ Diệp Chính Quang, chỉ cần người giao ra truyền thừa công pháp đạt được, ta có thể tha cho ngươi bất tử! "Diệp Chính Quang, thu lại tham lam ánh mắt, dùng lời lẽ mềm mỏng muốn Diệp Tử Phàm giao ra truyền thừa.

"Diệp Chính Quang, muốn có truyền thừa, có bản lĩnh tự mình đến lấy là được, không cần phải nói điều vô nghĩa! "Diệp Tử Phàm biết, cho dù thế nào thì Diệp Chính Quang cũng không bỏ qua cho hắn, cũng như hắn không thể bỏ qua cho Diệp Chính Quang vậy.

Thử hỏi một tôn Siêu Phàm hậu kỳ nếu như hắn luyện hóa sẽ gia tăng bao nhiêu thực lực.

Không nữa nếu luyện chế thành Khôi Lỗi cũng sẽ có một tay đấm thượng hạng, hắn làm sao có thể bỏ qua được chứ.

Vậy chỉ có một trận chiến.

"Tiểu súc sinh! Ta nói cho ngươi hay, lão tổ đã đột phá Siêu Phàm cảnh hậu kỳ, biết điều, giao ra truyền thừa, có thể miễn một chút nổi đau da thịt, nếu không.... "Không chờ Diệp Chính Quang nói chuyện, Diệp Hạo Thiên đã dành trước trả lời.

Lúc nãy hắn bị Diệp Tử Phàm khí thế ép chút nữa tử vong, bây giờ hắn có lão tổ chống lưng, đâu còn sợ Diệp Tử Phàm nữa chứ.

"Với lại cả tòa Nghị Sự Các này đã bị lão tổ dùng Nhị cấp Tù Lung Trận Bàn bao phủ, cho dù người có chắp cánh cũng không bay ra lọt nơi này đâu..cạc cạc. "Diệp Hạo Thiên âm hiểm cười.

Đối với Diệp Tử Phàm này, bây giờ hắn hận thấu xương, mấy chục năm qua hắn chưa từng chịu đựng sự nhục nhã như vậy.

Chỉ có Diệp Tử Phàm chết, hắn mới hả được cơn giận trong lòng.

"Ầm! A! Phốc!"

"Nhiều chuyện, chúng ta nói chuyện, đến khi nào cho ngươi chen vào chứ!" Diệp Tử Phàm có chút khó chịu, phất tay một cái, Diệp Hạo Thiên bay xa, rơi vào đúng chiếc ghế chủ sự của hắn.

"Diệp Tử Phàm... Ngươi!"

Diệp Hạo Thiên ánh mắt oán độc nhìn về phía, Diệp Tử Phàm nói được mấy chữ, có lẽ do nội thương quá nặng, đã ngất đi.