Đăng vào: 12 tháng trước
Đã không còn Chu Ất bên cạnh, Diệp Tử Phàm cũng là có ý định cùng với lại đám người này vui đùa một chút, hắn có chút mỉm cười khinh thường nhìn Dương Tử Vũ cùng đám Ngụy Thánh Dương gia này hỏi.
Để hắn giao ra tất cả cống hiến điểm, sau đó liền tha mạng cho hắn, thiết nghĩ ngay cả Sở Thiên Vũ tên này cũng không có tin tưởng. Như Sở Thiên Vũ có cái ý nghĩ bỏ qua cho Diệp Tử Phàm hắn đây, cũng không cần thiết phải làm ra cái trận thế lớn đến như vậy. Đám kia Ngụy Thánh sát khí đằng đằng, loại này thái độ, là không thể nào qua được mắt của bất kỳ một ai.
“Hắc hắc hắc.... Cái này a.....Không thể! “ Dương Tử Vũ cười có chút âm trầm trả lời.
Không lâu trước đây, bọn họ nói như Diệp Tử Phàm đưa ra tất cả tài nguyên, có thể thả cho Diệp Tử Phàm rời đi. Chỉ là cái con đường để cho Diệp Tử Phàm đi không phải là lên trên kia tham gia Đấu Giá Hội, hay hồi lại Tiềm Long Sơn tham gia Thánh Cung Thí Luyện vào hôm sau, mà là con đường xuống Minh Giới, con đường kia dễ dàng đi một chút.
Như thế nào có thể tha cho Diệp Tử Phàm này, trong trước đó không lâu y đã làm cho Sở Thiên Vũ hắn mất sạch mặt mũi, hiện tại ra đường người nào cũng chỉ trỏ Sở Thiên Vũ hắn là một tên vô dụng. Những cái này tất cả đều là Diệp Tử Phàm tên khốn kiếp này ban cho, như Diệp Tử Phàm hiện tại đã rơi vào tay của hắn, không có cả vốn lẫn lãi lấy về, sao có thể là bản tính của Sở Thiên Vũ hắn đây được. Diệp Tử Phàm này từ khi bước chân vào Thái Dương Thương Hội, vận mệnh của y đã được chú định, đó chính là chết đi một cái con đường.
Những lời vừa rồi vốn là Sở Thiên Vũ hắn muốn đùa giỡn với lại Diệp Tử Phàm một chút cho vui mà thôi, nhưng mà nghĩ lại cảm thấy không có cần thiết, với những Cường Giả như Diệp Tử Phàm, những trò tiểu xảo mà hắn đưa ra chỉ là tự rước lấy nhục, vẫn nên là tôn trọng y một chút thì tốt hơn.
“Không sai! Diệp Tử Phàm! Vốn ban đầu chúng tôi không có ý định tha cho ngươi rời khỏi nơi này!” Dương Quán Vũ cũng là gật đầu nói.
Hắn để cho Chu Ất tên kia bình an rời đi, là vì Chu Ất là người của Triều Tịch Thánh Cung, là Triều Tịch Thánh Cung một tên chấp sự, không thể nào sát đi tên kia được. Một khi làm như thế, Triều Tịch Thánh Cung người truy cứu xuống, hắn cùng Dương gia chỏ sợ là không có gánh nổi cái này trách nhiệm.
Còn cái này Diệp Tử Phàm lại khác, tên này chỉ là một tên Thí Luyện Giả, còn chưa có vào được Triều Tịch Thánh Cung, chưa được xem là Triều Tịch Thánh Cung người, từ Hạ Giới Tinh Vực lên đây, thông qua đào khoáng công việc, nghiêm khác mà nói Diệp Tử Phàm cũng chỉ là một nửa người của Triều Tịch Thánh Cung, còn là chỉ tương đương với lại Triều Tịch Thánh Cung một tên Tạp Dịch Đệ Tử.
Đem Diệp Tử Phàm sát đi, dù là có bị Thánh Cung người hỏi đến, cũng chỉ là bị nói vài câu không đau không ngứa, chẳng có ảnh hưởng gì đến bọn hắn cả.
Trong khi đó, như lấy được tài nguyên trong tay Diệp Tử Phàm, con đường tu hành sau này của hắn sẽ là khá bằng phẳng, nói không chừng hắn còn có thể đột phá Ngụy Thánh hậu kỳ cảnh giới nữa là đằng khác.
Giữa cái lợi và hại như thế, người thông minh như hắn, đương nhiên là biết phải chọn lựa như thế nào.
"Ầm ầm!!! Rắc!!! Rắc! ".
"A....A....Phốc.... Phốc....!!! ".
"Cái mà các ngươi dựa vào, chính là ta đã rơi vào cái Ngụy Giới Vực này đi!".
Diệp Tử Phàm chỉ nhẹ tay một cái, xung quanh hắn cái Ngụy Giới Vực chồng lên nhau có lực lượng giam cầm khủng khiếp của mười tên Ngụy Thánh Dương gia bỗng nhiên yếu ớt như là một tờ giấy vậy, nhanh chóng vỡ vụn, tan biến mất.
Mười cái kia Ngụy Thánh sơ kỳ cũng không xuất ra chiêu thứ hai, cũng đã bị Ngụy Giới Vực phản chấn, bị đánh bay ra ngoài kia, miệng không ngừng tuôn máu tươi, thân thể là không có thấy cử động, hít vào thì nhiều mà thở ra lại không có bao nhiêu, nhìn như là không thể sống nỗi.
Không thể không nói, đám người này có thể nghĩ ra được cái phương pháp Ngụy Giới Vực điệp gia chi thuật này là khá lợi hại, mười tên Ngụy Thánh sơ kỳ cùng một lúc dùng ra Ngụy Giới Vực, uy năng có thể cùng với lại Ngụy Thánh trung kỳ viên mãn cường giả so sánh.
Để có thể làm được như thế kia, thiết nghĩ đám người này đã diễn Luyện không biết qua bao nhiêu năm tháng, còn là phải rất hiểu lẫn nhau mới có thể làm ra được như thế này, như không mà nói, chỉ cần một tên có phối hợp không nhịp nhàng, cái cường đại Ngụy Giới Vực này liền sẽ tan biến.
Chỉ là dù lực lượng giam cầm của Ngụy Giới Vực do mười tên Ngụy Thánh sơ kỳ này lập ra có thể so sánh được với lại Ngụy Thánh trung kỳ viên mãn, nhưng mà muốn đem Diệp Tử Phàm hắn khống chế lại, như vậy vẫn là còn quá mức non kém.
Với thực lực của hắn hiện tại, dù là chân chính Giới Vực của Thánh Vương Cường Giả xuất ra, cũng không thể giam cầm lại hắn, huống gì là CslV1 một đám Ngụy Thánh sâu kiến.
"Ực! Thánh....Thánh Vương Cường Giả.. Như thế nào có thể! " Dương Nhận Lương nhìn mười tên Ngụy Thánh sơ kỳ bị trọng thương nặng bên kia, tay hắn cầm một cái Đinh Ba hình Cấm Khí, không khỏi run rẩy, nuốt khan một ngụm nước miếng, đối với lại Diệp Tử Phàm cực kỳ khủng bố nói.
Diệp Tử Phàm không ra tay thì thôi, một khi ra tay, khí tức trên người của y phát ra dù là nhiều hay ít với một tên Ngụy Thánh trung kỳ đại thành như hắn cũng có thể nắm bắt được đôi chút.
Là Thánh Vương Khí Tức, trên người của Diệp Tử Phàm có loại này thần thánh khí tức chỉ có tại những tôn Thánh Vương Cường Giả kia, hắn mới có thể cảm nhận được mà thôi.
"Rầm....Bệ Hạ! Tha mạng! Bệ Hạ tha mạng, tiểu nhân thật sự không biết thân phận của ngài a, cầu ngài tha mạng!" Dương Nhận Lương không dám chậm trễ, quỳ xuống dập đầu liên tục, miệng liên hồi nói tha mạng, chưa tùng có ngừng nghỉ qua.
Chỉ một tia khí tức của Thánh Vương phát ra, đã làm cho Ngụy Thánh Hồn của hắn tựa rơi vào hầm băng, như thế nào hắn còn có dũng khí cùng Diệp Tử Phàm chống lại, kia chỉ là sẽ chết nhanh hơn mà thôi.
'Vì cái gì? Vì cái gì ta lại gặp được Thánh Vương Cường Giả trong hoàn cảnh này kia chứ' Dương Nhận Lương trong lòng hết sức là khổ sở nghĩ.
Thánh Vương Cường Giả thường là nhân vật cao cao tại thượng, là Thần Long thấy đầu không thấy đuôi, muốn gặp bọn họ một lần cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Như không lâu trước đây, gặp được Thánh Vương Cường Giả, Dương Nhận Lương hắn phải vui mừng khôn xiết, cúng bái như tổ tiên, thế nhưng giờ đây, hắn là không có cái cảm giác vui mừng kia, ngược lại trong lòng tràn đầy lo âu, sống một giây tựa như vạn năm, không có gì khác, vì hắn đã đắc tội với lại tôn Thánh Vương Cường Giả trước mặt của mình này.
Đắc tội với lại Thánh Vương Cường Giả, hắn càng nghĩ càng bội phục mình, có phải là vì hôm qua mình đã ăn gan của một con Yêu Hùm hay không, nên ngày hôm nay lá gan mới trở nên mập mạp như vậy.
'Cũng là tại cái tên phá gia chi tử Dương Tử Vũ kia!' Vừa dập đầu, Dương Nhận Lương cũng không có quên đem ánh mắt liếc qua Dương Tử Vũ, thần sắc oán hận không cần nói cũng hiểu.
Thế gian này thiếu gì người Dương Tử Vũ ngươi không đắc tội, lại đánh chủ ý lên một tôn Thánh Vương Cường Giả, giờ này thì tốt rồi, chẳng những cái mạng nhỏ của mình không giữ được, ngay cả Dương gia kia, chỉ sợ cũng là có nguy cơ diệt tộc a.
Đây điển hình là một tên phá gia chi tử mà, hắn thật hận không thể một chưởng đem cái tên gây họa tinh này sát đi cho đỡ chướng mắt.
Thật sự là như vậy, hiện tại hắn không có rảnh tay, chỉ hết sức cầu xin Diệp Tử Phàm này rủ lòng từ bi, như ông trời thương xót, qua được một kiếp này mà nói, dù có phải bị Tộc Trưởng diệt đi chăng nữa, hắn cũng nhất định đen Dương Tử Vũ này sát đi.
Một tên tai họa tinh như thế này, để lại mà nói, không trước thì sau, Dương gia cũng sẽ bị hủy tại trong tay của hắn mà thôi.
"Rầm rầm! ".
"An tâm đi, hiện tại ta còn cần đến ngươi, thế cho nên cái mạng của ngươi tạm thời vô ưu! " Đem mười tên Ngụy Thánh sơ kỳ bên kia thu vào Luyện Thần Đỉnh, Diệp Tử Phàm đối với lại cái kia Dương Nhận Lương đang dập đầu đến máu me dàn giụa , có chút khinh thường lên tiếng nói.
Diệp Tử Phàm thật sự không hiểu, vì cái gì sau khi hắn hiển lộ một chút ít thực lực, những cái được xem là Ngụy Thánh tôn sư, người nào cũng là một cái bộ dạng tham sống sợ chết đến như thế này.
Từ Hạ Giới Tinh Vực cho đến Triều Tịch Thánh Thành nơi đây, tất cả đều là cùng một dòng như thế, không có ai là ngoại lệ, cũng không có ai có dũng khí cùng hắn chống lại, hắn thật sự không hiểu, Ngụy Thánh trên thế giới này tất cả đều là không có cốt khí như vậy hay là sao?
Như biết được ý nghĩ trong lòng của Diệp Tử Phàm, Dương Nhận Lương sẽ là hết sức khinh thường, Ngụy Thánh, Thánh Vương, kia thực lực chi cách là không thể nào vượt qua nỗi.
Như không có cầu xin tha thứ, như thế muốn bọn họ phản kháng để đến nỗi rơi vào cảnh hồn phi yên diệt, ngay cả cơ hội đi vào Minh Giới cũng là không có hay là sao?
Võng du , bổ trợ huyền huyễn , lưu ý đây là truyện hậu cung ai dị ứng né luôn hộ mình