Chương 1260: Ăn Cây Táo! Rào Cây Sung!

Đỉnh Luyện Thần Ma

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Đây là điều bọn họ không hiểu nhất, nếu không được giải thích, bọn họ có chết cũng không có cam tâm a.

Bọn họ cũng có nghiêng về giả thuyết là trước đây mấy tháng Diệp Tử Phàm không có thực lực như bây giờ, lợi hại như hiện tại, chẳng qua là trong sáu tháng qua mới vừa tăng lên mà thôi, nhưng cái này giả thuyết quá mức phi lý, thế gian này làm gì có người chỉ trong vòng mấy tháng thời gian, có thể đem thực lực của mình tăng lên gấp trăm ngàn lần như vậy, dù cho truyền thuyết năm xưa bọn họ nghe đến Nhân Tộc có một tôn Thiên Kiêu là Độc Cô Bá Thần, cũng không có cái tộc độ tăng trưởng khủng bố như vậy a.

"Vấn đề này a! Các ngươi sau này xuống bên dưới hỏi Minh Vương đi, ông ta từ bi có thể trả lời câu hỏi của các ngươi cũng không biết chừng! " Diệp Tử Phàm nhàn nhạt lên tiếng.

Tốc độ tăng trưởng thực lực lên một cách khủng bố, đây là bí mật của hắn, một khi bị người khác phát hiện ra, hắn sẽ chết không có chỗ chôn thân, nên là cho dù vào hoàn cảnh nào, hắn cũng không thể nói với lại bất kỳ một người nào khác biết được.

Cho dù đó là người sắp chết như là đám này Nguyệt Thần Tộc, cũng là không có được.

"Ha ha ha! Diệp Thánh Vương! Ngươi ra tay đi...!" Nguyệt Bán Quân vừa lên tiếng hỏi xong, thầm nghĩ mình hỏi một câu quá mức là ngu ngốc.

Tu Luyện Giả người nào lại không có bí mật, có những bí mật không thể nào nói cho người khác biết được, nếu như để lộ ra, sẽ chết một cách vô cùng thảm thiết, hắn cũng là có không ít bí mật động trời vậy.

Như hắn tại Diệp Tử Phàm vị trí, chắc chắn sẽ là không bao giờ đem bí mật của mình nói ra, câu trả lời của Diệp Tử Phàm là không có nằm ngoài suy đoán của hắn.

'Đáng tiếc ta tu hành ra đường rẽ, nếu như không, họ Diệp kia dù có lợi hại, cũng không thể nào trấn áp được ta!' Nhắm mắt lại chờ chết, trong lòng của Nguyệt Bán Quân không khỏi nuối tiếc nghĩ.

Năm xưa đột phá Pháp Tắc sơ kỳ đại thành, hắn là tại đang bị một tôn Nhân Tộc Cường Giả đuổi giết, may mắn ngộ đạo mới có thể thành công đột phá, sau đó liền nghịch sát cái tên Nhân Tộc Thánh Vương kia.

Nhưng mà tại hắn đột phá Pháp Tắc sơ kỳ đại thành quan ải kia, đã là sắp rơi vào hoàn cảnh dầu hết đèn tắc, Thế Giới của hắn cũng đã sắp băng liệt.

Hậu quả là đến tận bây giờ hắn vẫn là còn không thể nào khôi phục lại được, thành ra Khí Đạo tu vi của hắn có phần yếu kém, mười chưa sử dụng được một hai, nên mới bị Diệp Tử Phàm tên này đánh cho không có lực hoàn thủ như thế này.

Như hắn khôi phục hoàn toàn mà nói, họ Diệp này hắn đánh không thắng, nhưng mà muốn rời đi, tuyệt đối không khó. Đáng tiếc chuyện đã xảy ra, hắn lần này cũng không thể nào qua được một kiếp, nói cái gì cũng không có ý nghĩa nữa rồi.

"Chủ Nhân! Chủ nhân! Cầu xin Chủ Nhân ngài ngừng tay, tha cho các Lão Tổ Tông của Nguyệt Thần Tộc chúng tôi một con ngựa!". Nhìn thấy Diệp Tử Phàm đang muốn ra tay.

Nguyệt Bán Minh đoán không sai mà nói tôn này chủ nhân muốn đem tất cả Thánh Vương Cường Giả của Nguyệt Thần Tộc bọn họ diệt sát, hắn không biết lấy đâu ra can đảm, liền là chạy đến trước mặt của Diệp Tử Phàm, quỳ xuống van xin.

Nguyệt Thần Tộc đám Thánh Vương đắc tội với lại vị này Chủ Nhân, Nguyệt Bán Minh biết hy vọng sống của bọn họ không cao, nhưng mà chưa đến bước cuối cùng, hắn vẫn là phải cố gắng.

Hơn ai hết, hắn là hiểu được tầm quan trọng của những tôn màu Thánh Vương đối với lại Nguyệt Thần Tộc bọn họ. Như những người này ra đi mà nói, Nguyệt Thần Tộc không có Cường Giả che chở, chắc chắn sẽ bị người ta diệt tộc.

Nguyệt Thần Tộc bọn họ bao nhiêu năm qua đã sống cuộc sống như chuột chạy qua đường, tuy là có chút nhục nhã, nhưng mà vẫn còn có thể kéo dài hơi tàn.

Người của Nguyệt Thần Tộc thật sự rất là khổ, Nguyệt Bán Minh rất là không muốn, ngay cả một cái quyền YMA3f được sống sót cơ hội, Nguyệt Thần Tộc bọn họ cũng mất đi.

“Hắc hắc hắc!Nguyệt Bán Minh a Nguyệt Bán Minh! Cái tội ngươi ăn cấy táo rào cây sung, ta còn chưa có cùng ngươi tính toán, ngươi còn dám vác mặt ra đây!” Diệp Tử Phàm cánh tay dừng lại đôi chút, đối với cái này Nguyệt Bán Minh cười lạnh lên tiếng.

Diệp Tử Phàm hắn đã từng đau đầu vì tự hỏi tại sao đám này Nguyệt Thần Tộc có thể tim đến nơi đây nhanh chóng như vậy.

Sau khi tổng hợp lại mọi chi tiết, hắn là biết đến, cái này Nguyệt Bán Minh tâm hoài quỷ thai, tên này là không có biết Nguyệt Thần Tộc có nhiều hơn một vị Thánh Vương Cường Giả là không có sai, nhưng là với truyền thống của một thế lực từng khuynh đảo Thánh Vực một thời gian dài như thế, Nguyệt Thần Tộc sao có thể chỉ có một tên Thánh Vương Cường Giả tọa trấn như trong sự hiểu biết của Nguyệt Bán Minh được.

Suy đoán của Nguyệt Bán Minh sẽ là Nguyệt Thần Tộc của mình có nhiều hơn một vị Thánh Vương Cường Giả, nhưng là ẩn giấu để trở thành vũ khí hạt nhân mà thôi. Dù bên ngoài vẫn cứ thôi miên mình là bổn tộc chỉ có một tôn Thánh Vương Cường Giả.

Theo như Diệp Tử Phàm nghĩ, không chỉ có một mình Nguyệt Bán Minh không tin Nguyệt Thần Tộc bọn họ có một tôn Thánh Vương Cường Giả, rất nhiều người cũng là không có tin, chỉ là thường ngày vẫn luôn tự lừa mình dối người mà thôi.

Điểm hay chính là nơi đó, với cứi loại tư tưởng kia, rất tốt để lừa rất nhiều người Đại Hắc cái lão quái vật hàng tỷ năm sống lâu cũng là bị cái trạng thái lập lờ này đánh lừa, qua kiểm tra ký ức của Nguyệt Bán Minh, cũng chỉ phát hiện ra Nguyệt Bán Minh không có nơi dối, Nguyệt Thần Tộc thật sự chỉ có một tôn Thánh Vương Cường Giả.

Theo cái hướng này suy nghĩ, Nguyệt Bán Minh là lập ra một cái kế hoạch, hắn không có làm trái mệnh lệnh của Diệp Tử Phàm hắn, vẫn là nhất nhất nghe lời đến Nguyệt Thần Tộc lấy Nguyệt Hồn Thánh Ngọc, nhưng mà tên này lại giả vờ làm việc không được chu toàn, để cho đám này Thánh Vương Cường Giả lần theo dấu vết đi đến nơi đây.

Ha ha ha! Diệp Tử Phàm hắn cũng rất là bội phục tâm kế của cái này Nguyệt Bán Minh, vừa có thể hoàn thành nhiệm vụ mà Diệp Tử Phàm hắn giao. Vừa không phải phản lại Nguyệt Thần Tộc!

Nguyệt Bán Minh là rõ ràng lấy Nguyệt Hồn Thánh Ngọc giao vào trong tay của Diệp Tử Phàm hắn, nhưng mà chỉ sơ xuất một chút mà thôi, ai có thể thập toàn thập mỹ được kia chứ, sau này Diệp Tử Phàm hắn phát hiện ra, cũng chỉ cho là Nguyệt Bán Minh là một tên vô dụng, không làm được việc gì ra hồn.

Còn lại không hề phản lại Nguyệt Thần Tộc. Nguyệt Bán Minh đã để lại giấu vết cho các vị Lão Tổ Tông ngài đi theo, sao còn có thể trách phạt được ta kia chứ? Chiêu bắt cá hai tay này hắn là bội phục không thôi.

Khi làm ra cái này kế hoạch, Diệp Tử Phàm hắn tin là Nguyệt Bán Minh chắc chắn hắn đây sẽ không thể nào thoát khỏi cái chết dưới tay Lão Tổ Tông nhà mình đây mà. Nhưng mà rất là đáng tiếc, thực lực của Diệp Tử Phàm hắn còn cường đại hơn trong tưởng tượng của cái này Nguyệt Bán Minh rất nhiều, nên những tính toán của y là hoàn toàn thất bại. Thế gian này thật sự là không thiếu người tài trí vô song, cái này Nguyệt Bán Minh chính là một ví dụ, người quả nhiên là không thể nhìn vào cái mã bề ngoài kia được a.

Ân! So ra thì Nguyệt Bán Minh tên này không có kém quá nhiều so với lại Hổ Huyền Phương, cũng là một tên âm hiểm xảo trá có tiếng đây.

“Chủ Nhân tha mạng! Chủ nhân tha mạng! “ Nguyệt Bán Minh nghe Diệp Tử Phàm nói như thế, còn nhìn lướt qua ánh mắt như là thông suốt mọi chuyện của vị này Chủ Nhân, hắn là biết, những cái tính toán nhỏ nhặt trong lòng của mình đã không thể nào qua được tôn này Chủ Nhân.

Diệp Tử Phàm suy đoán không hề sai một chút nào, là hắn có dự đoán Nguyệt Thần Tộc không chỉ có một tôn Thánh Vương Cường Giả trấn bãi, chính hắn là người đã tỏ ra sơ xuất khi không đem Tiểu Truyền Tống Trận Bàn thu lại, để cho những cái vị này Lão Tổ Tông theo lối cũ đuổi đến nơi đây, tất cả đều là lỗi của hắn. Giờ đây hắn không mong gì Diệp Tử Phàm có thể bỏ qua cho hắn, hắn chỉ hy vọng có thể được chết một cách nhanh chóng mà thôi.

“Haiz... Thật là một hài tử tốt!” Nguyệt Bán Quân khẽ là thở dài một cái lên tiếng. Những gì mà Nguyệt Bán Minh âm thầm làm cho Nguyệt Thần Tộc, hắn đây trong lòng như gương sáng, không có đem Nguyệt Bán Minh diệt sát ngay khi đến đây chính là một ví dụ điển hình nhất.

Nguyệt Bán Minh là biết rõ, một khi đám người mình đem tên Họ Diệp kia diệt, y cũng sẽ theo đó chết luôn, không có cái gì hy vọng sống cả. Dù là như thế, Nguyệt Bán Minh cũng là không nháy mắt một cái làm đến cùng, dũng khí kia không phải ai trong tộc cũng có thể làm được đến, Nguyệt Bán Minh xứng đáng là anh hùng của Nguyệt Thần Tộc bọn họ.

Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc