Chương 1201: Lành Lạnh Sát Ý

Đỉnh Luyện Thần Ma

Đăng vào: 5 tháng trước

.

Trận chiến vừa rồi với lại Sở Thiên Vũ chính là một ví dụ, Diệp Tử Phàm hắn phải sử dụng một ít không quang minh thủ đoạn, mới có thể thủ thắng trước Sở Thiên Vũ, như Sở Thiên Vũ cẩn thận hơn, hắn là không có cơ hội đã thương được y, không chừng còn ăn không hết gói đem đi.

Lần sau gặp lại, tên kia Sở Thiên Vũ sẽ không còn ngây ngốc như lần này nữa, phần thất bại của hắn có vẻ sẽ cao hơn. Một ngày không thể nào trừ đi được Sở Thiên Vũ, Diệp Tử Phàm hắn là một ngày ăn ngủ không có ngon a!

“Chủ nhân! Ngài nói đúng, nên tìm ra cái kia Sở Thiên Vũ một cách sớm nhất, sau đó tiêu diệt hắn khi còn trong trứng nước! “ Lần bày Đại Hắc rất là đồng ý với cách nói của Diệp Tử Phàm.

Tu La Kiếm này quá mức là quỷ dị, Đại Hắc hắn tại trên Thần Giới gặp qua không ít kiện Thần Khí, thậm chí những loại Thần Khí của mấy tên Chưởng Khống Giả trên kia hắn cũng đã gặp qua, nhưng mà không một kiện nào Thần Khí mang lại cho hắn cảm giác uy hiếp nồng đậm như thanh Tu La Kiếm hiện tại.

Đáng sợ hơn, cái này Tu La Kiếm lại trong tay Sở Thiên Vũ, người mà là cùng chủ nhân hiện tại của hắn là địch không phải là bạn, như không nhân lúc Sở Thiên Vũ này còn nhỏ yếu để diệt trừ đi, một khi tên Sở Thiên Vũ kia tu vi có điều thành tựu, chỉ sợ tân chủ nhân này của hắn liền có nguy hiểm.

Nên là hắn khuyến khích Diệp Tử Phàm nên là tập trung tìm kiếm cái này Sở Thiên Vũ càng sớm càng tốt, diệt đi hắn, để trừ mối họa tâm phúc về sau. Thậm chí nếu như có thể, Đại Hắc hắn cũng muốn khuyên Diệp Tử Phàm tạm thời gác lại mọi công chuyện không cần thiết, bao quát cả đột phá Thánh Vương Chi Cảnh để mà đi tìm ra Sở Thiên Vũ, đem Sở Thiên Vũ diệt sát đi.

Chỉ là Đại Hắc cũng biết chuyện này có chút không thực tế cho lắm, không tính đến chuyện Diệp Tử Phàm thọ nguyên sắp hết cần nhanh chóng đột phá Thánh Vương Chi Cảnh để tìm lại đường sống. Chỉ nghĩ đến chuyện Sở Thiên Vũ được Tu La Kiếm dùng Thế Giới Chi Môn Bí Pháp đưa đi tại tận nơi nào, cũng không có bất kỳ người nào có thể biết được.

Hiện tại biết đi nơi nào tìm Sở Thiên Vũ tên kia đây? Sợ là Đại Hắc hắn cùng Diệp Tử Phàm chưa tìm thấy được Sở Thiên Vũ hành tung, Diệp Tử Phàm đã tử nạn vì hết 9AR1U thọ nguyên mất rồi, nên là con đường này có chút không được thực tế cho lắm!



‘Kỳ lạ! Cái này Tu La Kiếm, như thế nào tại Thần Giới ta lại chưa có nghe nói qua!’ Đại Hắc như nhớ đến chuyện gì, trong lòng rất là khó hiểu nghĩ.

Năm xưa hắn cùng Độc Cô Bá Thần tại Thần Giới khoảng thời gian cũng không phải là ngắn ngủi gì. Những cái Tông Môn cũng như Thế Lực mà Độc Cô Bá Thần diệt đi cũng không phải là số ít, Đại Hắc hắn cũng từng tra qua Thư Tịch của những thế lực này, nói về rất nhiều Thảm Khí cũng như Bảo Vật của Thần Giới. Nhưng tuyệt nhiên không có cuốn sách nào nhắc đến cái này Tu La Kiếm.

Tu La Kiếm này như Đại Hắc tính không sai mà nói, cấp bậc thấp nhất cũng là sánh ngang với lại Chí Tôn Thần Khí trong tay của những tôn Chưởng Khống Giả kia, rất có thể còn cao hơn!

Một loại Thần Khí lợi hại đến như thế này, theo lý mà nói, nó danh tiếng phải là chấn động Thần Giới mới đúng, đằng này lại không có danh cũng không có tiếng, đây là vì cái lý do gì?

Ân! Có thể cái này Tu La Kiếm là xuất hiện sau khi Lão Chủ Nhân Độc Cô Bá Thần của hắn thân vong, thế cho nên hắn không có nhận được tin tức gì về loại này Thần Kiếm, có lẽ chính là vì lý do này! Đại Hắc đưa ra một cái lập luận mà hắn cho là chính xác nhất.

Chỉ có điều đây là suy đoán đơn phương của Đại Hắc hắn, có đúng hay là không, chỉ có thể đợi Diệp Tử Phàm thượng Thần Giới mới có thể biết được chân tướng mà thôi.

“Diệt Sở Thiên Vũ! Cái này bây giờ nói dễ hơn làm!” Diệp Tử Phàm thu hồi ánh mắt, hơi có chút lắc đầu nói.

Sở Thiên Vũ người này đã được Tu La Lão Giả kia dùng Thần Giới Bí Pháp đưa đi mất rồi, khoảng cách với hắn như hắn tính không sai chí ít cũng là cả trăm tỷ năm ánh sáng khoảng cách.

Quan trọng là hắn cũng không biết phương hướng cụ thể để mà truy tìm, thiên địa bao la, muốn tìm một người muốn có ý định trốn tránh, sao mà khó khăn.

Hơn nữa cái này Sở Thiên Vũ vận khí hết sức là không tệ, đã bị Diệp Tử Phàm hắn đưa vào tuyệt lộ như hôm nay, thế nhưng vẫn có thể chạy trốn được, giờ đây muốn mù tìm Sở Thiên Vũ, Diệp Tử Phàm nghĩ hy vọng không có cao cho lắm.

“Chỉ có điều, Sở Thiên Vũ người này tồn tại, cũng không phải là một điều xấu! “ Không thể sát được Sở Thiên Vũ hôm nay, tuy có phần tiếc nuối, nhưng nghĩ đến chuyện gì, Diệp Tử Phàm ánh mắt lại tràn đầy tự tin cùng lạc quan như trước.

Không thế phủ nhận, cái này Sở Thiên Vũ là một địch nhân tiềm tàng rất khó đối phó, như không cẩn thận, Diệp Tử Phàm hắn sẽ chết trong tay Sở Thiên Vũ cũng không phải là chuyện gì quá mức hiếm lạ.

Nhưng mà cũng chính vì như thế, lại làm cho Diệp Tử Phàm cố gắng phán đấu trên con đường tu luyện hơn, giờ đây hắn biết, có một thanh kiếm sắc bén đang treo trên đầu của mình, bất kỳ lúc nào cũng có thể rơi xuống lấy đi cái tính mạng của hắn, vào cái tình cảnh này, sao hắn còn dám lười biếng trong việc tu luyện được chứ? Như lười biếng mà nói, đây là đồng nghĩa với lại việc tự sát a!

Có cái này Sở Thiên Vũ, sẽ làm cho Diệp Tử Phàm hắn cố gắng thêm gấp bội. Hơn nữa Diệp Tử Phàm hắn hiện tại là Bán Thánh Tối Đỉnh Cường Giả, căn cơ vô cùng vững chắc, khi nào cũng có thể bước vào Thánh Vương Chi Cảnh, trong khi Sở Thiên Vũ tên kia chỉ là Hóa Thần trung kỳ cảnh giới, hai bên chênh lệch không phải là nhỏ một chút nào.

Diệp Tử Phàm hắn hiện tại đã nắm trọn thiên nhiên ưu thế, với những điều kiện thuận lợi đến như vậy, hắn còn không thể thắng được Sở Thiên Vũ, cái kia chỉ có thể nói hắn chết là đáng đời.

“Chủ nhân! Ngài nói không sai! Sở Thiên Vũ cùng Tu La Kiếm kia là thứ đồ vật gì chứ? Sao có thể so sánh được với chủ nhân ngài cùng Luyện Thần Đỉnh được! “ Đại Hắc cũng là cảm nhiễm phong thái tự tin tuyệt đối của Diệp Tử Phàm, liền là lên tiếng vỗ mông ngựa một phen.

Lời này của hắn hơi quá, nhưng trong đó cũng không có bao nhiêu thành phần hơi nước. Luyện Thần Đỉnh, nó vốn là Thiên Hạ Đệ Nhất Thần Khí, nó được truyền từ bên ngoài kia Thần Giới, truyền thừa Hỗn Độn Bá Thần Quyết cũng là công pháp vô địch mà từ trước đến nay hắn từng trông thấy.

Như thế ưu thế, nói Luyện Thần Đỉnh kém hơn Tu La Kiếm, Đại Hắc hắn là người đầu tiên không tin tưởng được.

“Sở Thiên Vũ hay là Tu La Kiếm là chuyện trong tương lai, giờ đây cũng là đến lúc xử lý mấy tên ruồi bọ có ý định Ngư Ong Đắc Lợi kia cái đã!” Diệp Tử Phàm vừa rồi thu hồi án mắt, giờ đây hắn lại phóng xuất ra lạnh lạnh sát khí, nhìn về một phương hướng, gằn giọng lên tiếng.

“Ầm! Rắc! “

Dứt lời không lâu, Diệp Tử Phàm chỉ tay hư không, chấn toái ra một đường hầm không gian, lấy nhanh nhất tốc độ đi vào bên trong, biến mất tại cái này Thanh Tinh Đại Lục.

...

Hằng Nguyên Đại Lục! Trên một khối Tử Tinh tên Toàn Hằng Tinh!

Hằng Nguyên Đại Lục, hay còn gọi là Hằng Nguyên Tinh Vực, nó là một cái Tinh Vực cách không mấy xa so với lại Cơ Nguyên Tinh Vực, hai cái này Tinh Vực liền kề nhau nên là cách nhau cũng không có xa.

Trong khi đó, khối kia Tử Tinh Toàn Hằng Tinh là vị trí gần với lại biên giới Cơ Nguyên Đại Lục nhất. Đứng tại nơi đây, Ngụy Thánh Cường Giả hay Bán Thánh Cường Giả trở xuống không có tính, nhưng là với Thánh Vương Cường Giả mà nói, dùng thần niệm cường đại của mình, có thể quan sát được cả khối kia rộng lớn Cơ Nguyên Đại Lục bên cạnh.

Toàn Hằng Tinh! Một khắc đồng hồ trước!

"Hai người này! Đây là loại quái vật gì?". Ngư Nguyên Giáp đứng tại trên Toàn Hằng Tinh. Hắn dùng thần niệm cường đại của mình quan sát đến bên kia chiến trường giữa Diệp Tử Phàm cùng Sở Thiên Vũ đang tranh đấu, không nhịn được cảm xúc mắng ra một câu thô tục.

Sau khi rời khỏi Thanh Thủy Động Phủ của Dương Tiểu My không bao lâu, vì là đã nhận lời sát Diệp Tử Phàm, thế cho nên Ngư Nguyên Giáp sau khi nhận được tin tức về hành tung của Diệp Tử Phàm, hắn liền là nhanh chóng đuổi theo.

Với Thánh Vương trung kỳ thực lực của mình, hắn là không mất bao lâu thời gian để có thể bắt kịp Diệp Tử Phàm.

Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.