Đăng vào: 12 tháng trước
Trên thân Khấp Huyết kiếm bọc một tầng cổ bạc mỏng, trên đó có điêu khắc rất nhiều hoa văn, hai sườn vẫn nhìn ra rõ rành cạnh lưỡi và mũi kiếm, bất kì ai nhìn vào cũng đều sẽ cho rằng cổ bạc chính là thân kiếm.
Mặc dù trên thân kiếm có vỡ vài chỗ, lộ ra huyết ngọc bên trong nhưng mọi người cũng chỉ cho rằng đó là kết cấu bên trong của kiếm mà thôi.
Ngay cả Diệp Tố cũng đã mấy lần nghĩ có nên tìm một vỏ kiếm cho Khấp Huyết kiếm hay không, nhưng Du Phục Thời không thường cầm theo nó, đa phần thời gian đều là Khấp Huyết kiếm tự mình lẽo đẽo theo sau, vả lại nàng cũng chưa tìm được tài liệu thích hợp nên chỉ đành tạm thời gác lại.
Cho nên khi Du Phục Thời kéo lớp cổ bạc ra thì có thể thấy được mọi người chung quanh có bao nhiêu khiếp sợ.
Toàn thân Khấp Huyết kiếm một màu đỏ như máu, chất ngọc thuần túy sáng trong, thân kiếm ẩn ẩn như có máu tươi đang lưu động, chỉ nhìn thoáng qua cũng liền có thể cảm nhận được đây là một thanh tà kiếm thị huyết.
Nhìn thế nào cũng biết không phải là một thanh kiếm bình thường.
Đặc biệt tông chủ Ngô Kiếm Phái Chu Kỳ càng không thể tin được mà đứng bật dậy, phàm là bất kỳ đệ tử nào của Ngô Kiếm Phái từng bước vào Kiếm Trủng thì không một ai không biết thanh kiếm này.
Tầng cổ bạc bao quanh huyết ngọc quá mức chân thật, cơ hồ hòa thành nhất thể, với lại phần mũi kiếm cũng rất bén nhọn, ai cũng không thể nghĩ tới phiến cổ bạc đó lại chỉ là một vỏ kiếm.
Khi thân kiếm huyết ngọc bị rút hết ra khỏi vỏ kiếm cổ bạc thì một cổ huyết sát khí ngập trời cũng từ đó liền tản ra, các tu sĩ đứng gần đều bị cổ huyết tinh tà khí này ảnh hưởng, cơ hồ mất đi thần chí.
Kiếm ý của Lục Trầm Hàn đối lập với luồng tà khí này bỗng nhiên trở nên không đáng một đồng, Du Phục Thời rút ra thân kiếm, chỉ nhẹ nhàng chém một đường thì kiếm ý ở đối diện liền nát, không có một chút sức chống cự nào.
Lục Trầm Hàn không nhịn được mà lui về sau, hắn có thể cảm nhận được Cô Thương kiếm đang muốn trốn tránh, một thanh thượng phẩm cổ kiếm đã từng sát cánh cùng hắn giết thú trảm ma, còn được bôi lên máu của Huyền Âm chi thể vậy mà vừa gặp phải Khấp Huyết kiếm ra khỏi vỏ lại sinh ra ý khiếp đảm.
Điều này đối với Lục Trầm Hàn mà nói là chuyện khó chấp nhận nhất.
Kiếm của hắn không nên sợ bất luận thanh kiếm nào!
Lục Trầm Hàn nắm chặt Cô Thương kiếm, rót vào nó một lượng lớn linh lực hùng hậu của Hóa Thần kỳ, hai mắt hắn nhìn chằm chằm Du Phục Thời ở đối diện, khinh miệt nghĩ tên này chẳng qua ăn may có được một thanh yêu kiếm, nói đến cùng cũng chỉ là một Nguyên Anh cỏn con, cũng không sợ bị phản phệ.
Giờ phút này Khấp Huyết kiếm đại phát hồng quang, cả thanh kiếm đều lộ ra sự hưng phấn khát máu, đã lâu lắm rồi nó không chân chính xuất hiện trên thế gian, hiện giờ chủ nhân rốt cuộc đã phải dùng tới nó, tốc độ máu tươi lưu chuyển trong thân kiếm mỗi lúc một mau hơn.
Hai người đứng ở hai phần lôi đài đối lập, không gió nhưng đạo bào cũng tự phất phơ, một đen một trắng.
Nhan Hảo nhìn Du Phục Thời không chớp mắt, tuy nhiên máu mũi đột nhiên chảy ra nên nàng luống cuống dùng tay bụm mũi lại.
Thiên Cơ Môn Du sư đệ thật sự quá tuyệt, quá quá là tuyệt. Rõ ràng hắn đang đứng giữa huyết sát khí ngập trời, trên tay còn nắm một thanh yêu kiếm huyết quang lập lòe, cả người mặc một bộ đạo bào màu đen, vạt áo nhẹ nhàng lay động, ba chữ thêu chỉ vàng “Thiên Cơ Môn” như ẩn như hiện, trong hoàn cảnh như thế nhưng toàn thân hắn không hề bị ảnh hưởng một chút vấy bẩn nào, như là một công tử cao sang thanh quý.
So ra thì Lục Trầm Hàn không thể nói là kém, chỉ là hắn không có loại khí chất đặc thù như Du Phục Thời, như một là tiên nhân trên trời một là phàm phu tục tử.
Trên lôi đài, Lục Trầm Hàn quyết định động thủ trước, hắn gần như hòa thành nhất thể với Cô Thương kiếm, mang theo kiếm ý tuyệt đối lạnh thấu xương bổ về phía Du Phục Thời.
Sát ý hiện, vung kiếm trảm!
Kiếm ý Côn Luân đã từng vượt cấp trảm Thiên Ma, một kẻ hèn Nguyên Anh hậu kỳ, chết!
Khi Lục Trầm Hàn phi thân vung kiếm, hai tròng mắt của hắn lạnh băng vô tình, hắn cúi đầu nhìn Du Phục Thời trên lôi đài như nhìn một người chết.
Người khiêu khích hắn chưa có tên nào có kết quả tốt.
Du Phục Thời giương mắt đảo qua Lục Trầm Hàn trên không, ngón tay thon dài nắm chuôi kiếm huyết hồng ngọc, Khấp Huyết kiếm tuy rằng hưng phấn như điên nhưng cũng không dám quấy nhiễu dụ dỗ, ngoan ngoãn thuận theo mà chờ.
Trong nháy mắt khi Lục Trầm Hàn chém xuống, sàn lôi đài liền bị kiếm ý thậm chí còn chưa hoàn toàn chạm xuống gây chấn động mạnh, vết rạn nhanh chóng lan khắp mặt đài.
Du Phục Thời hơi hơi nghiêng đầu, thậm chí không hề dịch một bước chân nào, chỉ giơ tay vung Khấp Huyết kiếm theo một đường ngang, một đạo huyết hồng quang lập tức tản ra, ầm ầm chém đứt kiếm ý của Lục Trầm Hàn.
Vốn dĩ lần này Lục Trầm Hàn cực hạn tự tin vào kiếm ý của mình, gặp tình huống này không khỏi sửng sốt, theo bản năng muốn tiếp tục trảm một kiếm nhưng Du Phục Thời ngay sau đó lại bồi thêm một kiếm nên hắn chỉ có thể cuống quýt chống đỡ.
Kết giới trên lôi đài sớm đã được Phong Trần đạo nhân gia cố thêm mấy tầng mới có thể miễn cưỡng chặn lại sát ý của Khấp Huyết kiếm không để lọt ra ngoài.
“Kiếm này không khỏi quá mức bá đạo.” Tông chủ Ngũ Hành Tông nhìn kiếm trong tay Du Phục Thời nói, cách xa như vậy mà ông cũng có thể cảm nhận được uy hiếp.
“Một tên nhóc Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh mà cũng có thể khống chế yêu kiếm tà đạo như vậy.” Tông chủ Vạn Phật Tông Nhạc Kỵ nói, “Du Phục Thời này cũng đáng chú ý đấy.”
Mỗi một kiếm của Du Phục Thời tung ra thì ánh quang đỏ như máu không ngừng khuếch tán, áp chế kiếm ý của Cô Thương kiếm trong tay Lục Trầm Hàn.
Trước mặt một lực lượng áp chế tuyệt đối, thứ gọi là kiếm ý không đáng nhắc tới.
Lục Trầm Hàn không muốn nhận thua, điên cuồng truyền linh lực vào trong thân kiếm, không mang Cô Thương kiếm chống cự, đôi tay hắn nắm chặt lấy chuôi kiếm, kiếm ý Côn Luân một lần nữa mở rộng, chậm rãi đẩy lùi huyết hồng quang.
Du Phục Thời vẫn luôn ngửa đầu nhìn Lục Trầm Hàn trên không trung, có chút mệt mỏi, tay phải hắn bỗng nhiên thu lại, tùy ý để kiếm ý Côn Luân vọt về phía hắn, nhưng mà ngay sau đó hắn lại một lần nữa huy kiếm.
Lúc này máu lưu động bên trong thân Khấp Huyết kiếm càng thêm rõ ràng. Du Phục Thời bị huyết hồng quang quay cuồng xung quanh, thậm chí che mất hai chân của hắn.
Sát ý của Khấp Huyết kiếm một lần nữa đối đầu trực diện với kiếm ý của Côn Luân, lúc này thế như chẻ tre.
Lục Trầm Hàn trơ mắt nhìn kiếm ý của mình bị đập nát, đoàn huyết hồng quang đã chém đến trước mặt, hắn theo bản năng giơ kiếm lên ngăn cản.
“Keng, rắc—”
Chuyện cũ tái hiện, chẳng qua lần này người bị gãy kiếm đổi thành Lục Trầm Hàn.
“Làm sao có thể thế được?!” Lão nhân tóc nâu vẫn luôn ở cạnh lôi đài kinh hãi thốt lên.
Cô Thương kiếm có thể so ra kém Thất Tuyệt kiếm nhưng cũng là một thanh kiếm thượng phẩm độc nhất của Côn Luân, vậy mà hiện giờ lại bị chém gãy đôi.
Tất cả mọi người có mặt trên sân thi đấu đều khiếp sợ không thôi, càng không cần phải nhắc tới bản thân Lục Trầm Hàn đã phải dùng hết linh lực của Hóa Thần kỳ mới tránh thoát được một kích đó của Du Phục Thời.
Hắn nửa quỳ dưới lôi đài, mặt đất mười mét tính từ lôi đài đều bị hắn quỳ nứt.
Lục Trầm Hàn cứng đờ cúi đầu, nhìn Cô Thương kiếm đang nắm trong tay chỉ còn một nửa, gương mặt anh tuấn lạnh nhạt xưa nay lúc này lộ ra vẻ phẫn nộ chưa từng có.
Bàn tay hắn nắm chặt chuôi của Cô Thương kiếm, bởi vì dùng sức quá lớn nên có máu từ chuôi kiếm chảy xuôi xuống đất.
Lục Trầm Hàn chậm rãi ngẩng đầu nhìn chằm chằm Du Phục Thời trên lôi đài, Du Phục Thời lại phảng phất như không cảm giác thấy gì, cúi đầu chậm rì rì cắm Khấp Huyết kiếm lại vào trong vỏ cổ bạc, sau đó xoay người nhanh chóng xuống đài tìm Diệp Tố.
“Chỉ còn một trận nữa là có thể trở về đúng không?” Du Phục Thời đứng trước mặt Diệp Tố, trong mắt hiện lên vẻ buồn ngủ.
“Ừ, chúng ta đánh xong là có thể trở về.” Diệp Tố duỗi tay muốn mượn Khấp Huyết kiếm để xem thử.
Du Phục Thời đưa chuôi kiếm cho nàng, từ đầu đến cuối không hề nhìn Lục Trầm Hàn cho dù chỉ là một cái liếc mắt.
Diệp Tố cúi đầu lật Khấp Huyết kiếm qua lại để xem xét, sau khi kiếm được cắm lại vào vỏ cổ bạc, nếu không phải lúc nãy đã tận mắt nhìn thấy thì nàng căn bản không phát hiện ra thanh kiếm này có vỏ kiếm.
Một tay Diệp Tố nắm lấy chuôi kiếm, một tay cầm vỏ kiếm cổ bạc, muốn học theo Du Phục Thời, rút thanh kiếm ra, nhưng vừa hơi dùng lực thì lòng bàn tay liền bị thân kiếm rạch ra hai đường vết thương, máu tươi nhanh chóng chảy ra sau đó liền bị Khấp Huyết kiếm hấp thu.
“Chỉ có ta mới có thể rút kiếm ra khỏi vỏ.” Du Phục Thời cúi đầu cầm bàn tay bị thương của Diệp Tố, đầu ngón tay chạm chạm vào máu trên miệng vết thương, “Ngay cả người luyện chế ra Khấp Huyết kiếm cũng không thể rút ra được.”
Diệp Tố rũ tay, linh lực lưu chuyển, khiến miệng vết thương nhanh chóng khép lại: “Thì ra là thế.” Hẳn là trên thân kiếm có hạ cấm chế nào đó.
“Trầm Hàn, đứng lên.” Lão nhân tóc nâu nhíu mày bước qua, muốn dìu hắn lên.
Lục Trầm Hàn vung tay hất tay ông ra, chính mình chậm rãi đứng lên, nghiến chặt răng nhìn chằm chằm Du Phục Thời đang bình thản to nhỏ với Diệp Tố bên cạnh, cuối cùng không nhịn được mà phun ra một ngụm máu tươi.
Trên đài cao, tông chủ Vạn Phật Tông khẽ đưa tay lên sờ miệng mình, ngăn không cho nó nhếch lên.
Ha, không đến giây phút cuối cùng thì ai mà ngờ tới kiếm của Côn Luân Lục Trầm Hàn lại bị chém gãy, quả thực lần này Côn Luân nhục nhã không để đâu cho hết.
Ba vị trí đầu tiên và bảy vị trí ở phía sau ý nghĩa không giống nhau vì thời gian được lưu lại trong Luân Chuyển tháp hoàn toàn bất đồng.
Tác giả có lời muốn nói:
Từ Trình Ngọc đang ngộ đạo: Ú òa, nghe nói có người gãy kiếm rồi?