Chương 277: Xin lỗi em

Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tiếng của mợ Phương Tiếu Bình rất to, suýt nữa làm thủng màng nhĩ của cô. Ngay lập tức cô cảm nhận được rõ ràng bàn tay đang đặt trên eo cô của Niên Bách Ngạn khựng lại. Chẳng mấy chốc, bàn tay to lớn ấy chuyển hướng đi lên, chiếm đoạt một con thỏ nhỏ trước ngực cô. Anh bỗng nhiên mạnh tay, lực như trừng phạt khiến cô suýt hét thành tiếng.

Cô quay đầu nhìn Niên Bách Ngạn. Lúc đó mới phát hiện nét mặt anh âm u và khắc nghiệt, nếp nhăn trên trán đã gồ lên rõ ràng. Cô nhất thời co rụt lại. Một bên là người mợ đang hùng hùng hổ hổ, một bên lại là người yêu lặng lẽ tỏ ra không vui. Kẹp ở giữa như cô đúng là khó cả đôi đường. Cân nhắc một chút, cô đành quan tâm tới trước mắt đã. Cô tươi cười lấy lòng anh coi như an ủi, rồi vội vàng tập trung vào cục diện, đáp lại người mợ mồm mép lanh lợi.

Đầu kia mợ vẫn đang huyên thuyên không ngừng nghỉ, hàng loạt vấn đề khiến cô không thể trả lời hết.

“Tiểu Diệp à! Con không được phép lừa mợ. Rốt cuộc chuyện giữa con và Niên Bách Ngạn là thế nào? Tại sao điện thoại của con gọi mãi không được? Còn nữa, con nói đón Trung thu cùng bạn. Đó là bạn nào? Nhà ở đâu? Là bạn thật hay con đang ở bên cạnh thằng đó?”

Bên này đầu óc Tố Diệp đã xoay vòng vòng mấy lần, nghĩ xem phải dùng cách gì để xóa bỏ những ngờ vực của mợ lại tránh để Niên Bách Ngạn hiểu lầm. Nghĩ mãi một lúc lâu, đầu đau như búa bổ mà vẫn không thể tìm ra một cách vẹn toàn, mà mợ vẫn đang đợi câu trả lời của cô. Không còn cách nào khác, cô đành nói: “Mợ! Sao con lại gạt mợ chứ? Điện thoại của con hết pin rồi, đến nhà bạn mới sạc được, người bạn này của con mợ chưa gặp bao giờ, là…” Do dự vài giây, cô lập tức nói tiếp để tránh nghi ngờ: “Là bạn học khi con còn ở nước ngoài. Cô ấy một mình tới Bắc Kinh, bên cạnh không có người thân, bạn bè, tính cô ấy lại hướng nội, không thích tiếp xúc với người lạ, nên con mới tới đón tết với cô ấy.”

“Thật ư?” Vì Tố Diệp đã từng có “tiền án” nói dối trước đây, nên Phương Tiếu Bình vẫn còn bán tin bán nghi.

“Thật mà!” Cô bí quá hóa liều: “Hay là mợ nói với cô ấy vài câu? Để cô ấy cười cháu gái mợ từng tuổi này rồi còn bị quản thúc?”

Niên Bách Ngạn trên đầu chợt nhướng mày, nhìn cô bằng ánh mắt có phần ngạc nhiên. Tố Diệp thì vô cùng tự tin. Bản lĩnh mở to mắt nói dối của cô đã đạt tới đỉnh cao, mặt không đỏ, tim không loạn. Cô quá hiểu tính mợ. Bình thường mợ có hơi hống hách, có lúc còn rất cố chấp, nhưng không phải là một người muốn gây thêm phiền phức cho con cháu. Thế nên Tố Diệp càng nói vậy sẽ càng an toàn.

Quả nhiên, đầu kia Phương Tiếu Bình lại lẩm bẩm: “Cái con bé này, toàn nói mấy câu này để khích mợ. Mợ chẳng phải chỉ muốn tốt cho con sao?”

“Aiya! Đương nhiên con biết chỉ có mợ tốt với con nhất thôi.” Đối diện với người thân chiếm một vị trí quan trọng trong lòng, Tố Diệp lúc nào cũng ngoan ngoãn như mèo con. Nụ cười trên gương mặt cô rạng rỡ như lấp đầy nắng mai, giọng nói nũng nịu, nhỏ nhẹ, khác hẳn dáng vẻ xù lông và phản kích nhanh như chớp khi ở nhà họ Diệp.

Cô nằm trong lòng Niên Bách Ngạn, thế nên anh có thể thu trọn sự thay đổi biểu cảm của cô vào mắt. Bờ môi anh cong lên một sự cưng chiều thấp thoáng. Người con gái này, dù thường ngày có muôn vàn sắc mặt chẳng qua cũng chỉ là lớp mặt nạ bảo vệ. Lớp mặt nạ ấy trong mắt người ngoài trở thành “không biết lý lẽ, kỳ quặc quái đản”. Nhưng anh chỉ nhìn thấy dáng vẻ chân thực nhất của cô, góc cạnh mà mềm yếu.

“Vậy chuyện của con và Niên Bách Ngạn là thế nào?” Mợ không quên chuyện quan trọng.

Trốn kiểu gì cũng không trốn được câu hỏi này, Tố Diệp không cần ngẩng đầu cũng cảm nhận được đôi mắt sắc bén của anh đang nhìn thẳng vào mình, như bất kỳ lúc nào cũng sẵn sàng đâm xuyên cô, đang đợi xem cô trả lời đáp án nào khó nghe. Nhưng mợ đương nhiên không phải là người dễ qua mặt. Cô hít sâu một hơi: “Chuyện gì là chuyện gì ạ? Chẳng phải lần trước con nói rõ ràng với mợ rồi sao!”

Điển hình cho kiểu trả lời lấp lửng.

Tiếc rằng mợ cô không chấp nhận: “Chính con đã hứa chắc chắn với mợ sẽ không còn bất kỳ liên hệ nào với nó nữa. Nhưng hôm qua nó lại tới nhà mình tìm con.”

“Aiya, chắc chắn là để bắt con tới nhà họ Diệp ăn cơm thôi.” Tố Diệp không thể trả lời nước đôi, chỉ còn biết “đập nồi dìm thuyền”, an ủi một bên cho xong rồi xử lý bên còn lại: “Mợ cứ yên tâm đi, con và anh ta thật sự không có quan hệ gì!”

Bàn tay của anh giữa eo lại mạnh thêm một chút, đau đến nỗi Tố Diệp nhe răng le lưỡi. Nhưng cô cũng đoán ra trước, nhìn anh xin hàng với vẻ đáng thương.

Mợ chần chừ rất lâu: “Vậy được! Nếu con thật sự đã cắt đứt hoàn toàn với nó, thì nghe lời mợ, qua Trung thu này đi xem mắt.”

“Xem mắt?” Giọng Tố Diệp the thé như bị ai thít chặt cổ: “Mợ à! Mợ không đùa đấy chứ?”

“Chuyện này mang ra đùa được sao? Con cũng hai mươi tám tuổi rồi, còn không kết hôn sinh con, mợ không còn mặt mũi nào tới mộ thăm viếng mẹ con nữa đâu.” Nhắc tới chủ đề này là mợ lại nói không ngừng nghỉ: “Con bảo, lúc trước cậu Kỷ Đông Nham đó điều kiện tốt là thế, con sống chết không ưng ý, nhất quyết quan hệ không rõ ràng với cái thằng Niên Bách Ngạn thích trêu đùa con gái đó. Được! Mợ biết chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, cũng không ép con nhất định phải chấp nhận Kỷ Đông Nham. Nhưng cái cậu Niên Bách Ngạn đó thì cho con được cái gì. Hai đứa chấm dứt rồi thì con phải nghiêm túc đi xem mắt. Con không thể sống vậy cả đời được.”

Tố Diệp nhận thấy rõ ràng cơ thể Niên Bách Ngạn mỗi lúc một cứng đờ.

“Mợ! Con…”

“Con cũng đừng viện cớ thoái thác nữa. Cứ quyết định vậy đi. Đối tượng xem mắt mợ đã lựa chọn cho con xong xuôi rồi. Qua Trung thu là con lập tức tới gặp người ta cho mợ!”

“Con không muốn…”

“Không muốn? Cũng được, thế thì hẹn hò với Kỷ Đông Nham. Tuy rằng hôn ước từ nhỏ không có gì đáng tin cậy, nhưng cũng phải tiếp xúc một thời gian mới biết có hợp hay không chứ. Hoặc không thì con lập tức về nhà cho mợ, đừng có ở ngoài đón Trung thu nữa. Mợ sẽ ngồi nói cho con biết phụ nữ phải sống thế nào mới là hạnh phúc!”

“Được rồi, được rồi! Mợ! Con đi xem mắt, con đi là được chứ gì!” Tố Diệp sợ nhất là chiêu này. Một khi mợ đã quyết, vậy thì tối nay bất luận thế nào cô cũng không thể ở lại nhà Niên Bách Ngạn nữa. Cô đành vội vàng đồng ý.

“Vậy còn được! Mợ nói cho con biết, đối tượng chính là con trai của người thân gia đình đồng nghiệp con trai cô Lưu. Lớn hơn con hai tuổi, là người ở đây. Cậu ấy làm nhân viên công vụ, có nhà có xe. Nghề này rất tốt, đảm bảo được cuộc sống ổn định.”

Lời nói của mợ khiến đầu Tố Diệp như phình to, hai bên thái dương cũng giật lên từng hồi. Niên Bách Ngạn phía sau càng lúc càng trầm mặc, từ cánh tay anh siết chặt bụng cô là có thể biết được. Mợ càng nói càng hưng phấn, rõ ràng không có ý cúp điện thoại: “Ảnh của cậu ấy mợ nhìn thấy rồi, trông rất hoạt bát. Ảnh của con mợ cũng đưa cho người ta xem rồi. Chính cậu ấy ban nãy cũng vừa gọi điện tới nói là hy vọng được gặp mặt con một lần. Mợ thấy chắc là người ta ưng con rồi, điểm này cũng không có gì là lạ. Tiểu Diệp nhà chúng ta xinh xắn, nhanh nhẹn thế này, nói con hai tám tuổi, ai tin chứ, mợ…”

“Mợ ơi, mợ à!” Tố Diệp càng nghe càng cảm thấy hoảng sợ, bất an. Cô vội ngắt lời mợ: “Chuyện này đợi con quay về bàn tiếp có được không?”

“Được! Tóm lại là con chú ý vào chuyện này một chút. Mợ cho con biết, người ta đàng hoàng tử tế, đều là người quen nên gốc gác nắm rất rõ, tốt hơn cái thằng Niên Bách Ngạn đó nhiều. Có tiền thì sao, phẩm chất đạo đức tồi là không được. Bên cạnh bao nhiêu con gái vây quanh, làm sao có thể là người đàn ông phó thác cả đời được.”

“Được rồi, mợ! Con biết rồi, bên này con còn có việc, con cúp máy trước nhé.”

Chỉ có vài phút ngắn ngủi mà Tố Diệp mệt đờ người như vừa đánh một chiến dịch lớn. Cô đặt điện thoại sang một bên. Cô không dám quay lại nhìn biểu cảm của Niên Bách Ngạn, chỉ biết vùi đầu vào gối, quay lưng về phía anh. Lời nói của mợ tràn đầy công kích, là ai nghe thấy cũng cảm thấy khó chịu. Đang buồn bực, bỗng người đàn ông phía sau sát lại, đặt lên cổ cô một nụ hôn nồng cháy, chẳng mấy chốc để lại những dấu vết rõ ràng trên da thịt.

Cô đau đớn thở dốc. Đang định quay đầu thì Niên Bách Ngạn đã xoay thẳng người cô lại. Nụ hôn bá đạo cứ thế đi xuống, mạnh mẽ đốt cháy xương quai xanh cùng bầu ngực.

“Bách Ngạn…” Cô không đẩy anh ra, để mặc cho anh tùy tiện. Từng ngón tay mảnh khảnh luồn sâu vào mái tóc anh. Cô dịu dàng gọi tên anh, một cảm giác chua xót dâng lên trong lòng. Có chút bất lực, lại giống như trong vô hình đang xảy ra chuyện gì đó, cô chỉ muốn ở yên chỗ cũ nhưng rồi cũng bị lôi kéo, ngã nhào.

Niên Bách Ngạn không nói gì, gương mặt anh vùi vào khe rãnh mê người. Giày vò một bên, thưởng thức một bên.

Cảm giác tê dại trên ngực khiến Tố Diệp hít sâu. Cô cắn chặt răng, âm thầm chịu đựng, chỉ biết ôm chặt đầu anh. Cô biết anh đang làm sao, nhưng lại cảm thấy bối rối với sự thay đổi tâm trạng của anh. Cô thà rằng anh cứ nổi nóng với mình cũng đừng như bây giờ, vì như vậy chỉ càng khiến cô thêm đau lòng.

Điều duy nhất cô có thể làm là cho phép anh bừa bãi, chỉ cần anh vui vẻ hơn một chút.

Sự ngoan ngoãn của người con gái trong lòng khiến trái tim Niên Bách Ngạn nhói lên. Khi anh nhìn thấy mình đã để lại những vết hôn đỏ hồng trên da thịt cô, khóe mắt chợt lướt qua một sự phiền muộn. Anh nâng khuôn mặt cô lên, một tay còn lại khẽ vuốt ve gò má cô, đặt lên đó một nụ hôn vô cùng dịu dàng, từ trán cho tới sống mũi, cuối cùng dừng lại trên môi, nhẹ nhàng kết hợp, triền miên quấn quýt, như trân trọng một báu vật.

Tố Diệp chủ động ôm lấy cổ anh, cùng môi lưỡi anh giao hòa.

Một lúc sau Niên Bách Ngạn mới buông cô ra, thấp giọng nói: “Xin lỗi em!”

Trái tim vang lên những tiếng như rạn nứt, sụp đổ, đau đớn. Tố Diệp khẽ lắc đầu, ôm chặt anh, để đầu anh gối lên ngực mình. Câu xin lỗi của anh đã bao hàm ngàn vạn lời muốn nói, chứa đựng tất cả những gì anh có thể nói và không thể nói. Cô hiểu chứ. Từ ngày quyết định đi cùng với anh, cô đã biết sẽ xảy ra vô vàn chuyện. Anh nói anh sẽ chắn trước mặt, bảo vệ cô. Nhưng một người đàn ông dù có mạnh mẽ thế nào cũng có lúc yếu đuối, vậy thì cô tình nguyện đứng ra mà không hề hối hận.

Cô chưa bao giờ oán trách anh, cũng chưa từng ân hận. Vì người đó là anh, nên cô không cảm thấy khổ cực chút nào…