Chương 214: Nhiều nỗi hoang mang

Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Đăng vào: 11 tháng trước

.

“Nổi gió rồi, cẩn thận cảm lạnh!” Không phải Diệp Uyên không nhận ra thái độ lạnh nhạt nơi đáy mắt cô. Từ trước tới giờ anh đã sớm quen với cái nhìn đó của cô. Anh bèn cởi áo, cẩn thận khoác lên bả vai cô.

Lâm Yêu Yêu để mặc anh làm vậy, từ đầu tới cuối chỉ nhìn anh chằm chằm. Qua làn nắng ấm, những góc cạnh trên gương mặt Diệp Uyên, trông càng thêm ưa nhìn. Cô không hiểu. Bên cạnh anh nhiều phụ nữ như vậy, tại sao chỉ bám lấy một mình cô không buông? Cô đã chẳng còn ở cái tuổi thích mơ mộng, biết rõ trên đời này chẳng có những câu chuyện tình yêu lãng mạn như bạch mã hoàng tử và cô bé Lọ Lem. Cô không mong gì hơn, chỉ ước muốn có được một tình yêu giản dị mà lâu bền, lẽ nào cả vậy cũng không được?

Diệp Uyên không biết cô đang nghĩ gì, chỉ thấy cô nhìn mình không chớp mắt, một cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng. Những chiếc lá vàng nhẹ nhàng xoay tròn trên tóc cô, có một vạt nắng hắt xuống khóe miệng cô, khiến nó không còn nhợt nhạt như lúc trước nữa. Anh chỉ cần cúi đầu là có thể thưởng thức sự ấm áp của ánh nắng của mặt trời trên đôi môi ấy.

Nghĩ sao anh bèn làm vậy.

Anh không kìm chế được lòng mình, từ từ áp sát bờ môi của Lâm Yêu Yêu.

Khi hai đôi môi chuẩn bị chạm vào nhau, Lâm Yêu Yêu đột ngột lên tiếng, giọng nói băng giá, không một chút tình cảm: “Hôm nay anh tới tìm tôi chỉ muốn làm chuyện này thôi sao?”

Diệp Uyên ngẩn người. Một lúc sau anh mới đứng thẳng người lên, đón lấy nắng vàng, nhìn cô: “Yêu Yêu! Anh quan tâm em nên mới tới đây. Mấy ngày rồi em không chịu nhận điện thoại của anh, anh rất lo lắng.”

“Giờ anh nhìn thấy rồi đấy, tôi rất ổn.”

Diệp Uyên thở dài, giơ tay siết chặt vai cô: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nếu là cơ thể không khỏe thì theo anh đi khám bác sỹ.”

“Không cần, tôi rất khỏe!” Lâm Yêu Yêu từ chối thẳng thừng.

Diệp Uyên nhìn cô rất lâu mới bất ngờ nói một câu: “Có phải Đinh Tư Thừa ức hiếp em không?”

Ánh mắt Lâm Yêu Yêu khẽ chấn động trong giây lát.

Thấy vậy là đủ hiểu, Diệp Uyên dứt khoát quay người bỏ đi. Lâm Yêu Yêu kéo anh lại, chau mày, nét mặt cảnh giác: “Anh định làm gì?”

“Đi tìm gã khốn kiếp đó tính sổ!” Diệp Uyên nổi nóng.

“Có cần anh lo chuyện bao đồng không?” Lâm Yêu Yêu chặn anh lại, quát mắng: “Đây là chuyện giữa tôi và anh ấy, liên quan gì tới anh?”

“Lâm Yêu Yêu! Không phải em không biết anh thích em!” Diệp Uyên hơi cao giọng, một đám lá rụng xuống sau lưng, càng làm tôn lên sự kích động trong lòng anh: “Nếu em và hắn ta tốt đẹp với nhau thì không nói làm gì, nhưng không hề! Em tự nhìn bộ dạng bây giờ của em xem? Nếu hắn ta đã không biết trân trọng em, vậy thì anh sẽ tới cảnh cáo hắn tránh xa em ra một chút, bảo hắn nhường em cho anh, anh không tin mình lại thua hắn ta!”

Lâm Yêu Yêu nghe thấy tất cả nhưng không hề biểu lộ một chút cảm động nào. Đợi anh nói xong, cô chỉ hờ hững đáp: “Tôi đã nói với anh rồi, tôi không thích anh, cũng không thể ở bên cạnh anh. Diệp Uyên! Tôi cầu xin anh từ nay về sau đừng bám riết lấy tôi nữa, tôi và anh vốn dĩ ở hai thế giới khác nhau.”

“Yêu Yêu…”

“Còn nữa, tôi và Đinh Tư Thừa có ra sao cũng là chuyện của hai chúng tôi. Anh dẫu sao vẫn là người ngoài, không liên quan tới anh.” Lâm Yêu Yêu ngắt lời anh: “Tôi mệt rồi, cảm ơn anh hôm nay đã tới thăm tôi, sau này khỏi cần.” Dứt lời cô trả lại áo khoác cho anh rồi quay người rời đi.

Diệp Uyên rất muốn đuổi theo kéo cô lại, nhưng hai chân như bị đóng đinh dưới đất không thể cử động. Anh đã nhìn ra sự cương quyết trong ánh mắt ấy. Hình dáng cô cũng rất sắc nét, bóng lưng thẳng tắp chính là lời cảnh cáo cuối cùng dành cho anh.

Nhất thời trong lòng anh nhói lên một cảm giác thất bại chưa từng có. Chưa bao giờ có một người phụ nữ nào đứng trước mặt lại khiến anh luống cuống như vậy. Anh chỉ biết ngẩn ngơ đứng trên con đường ngập lá, nhìn theo bóng Lâm Yêu Yêu mỗi lúc một xa khỏi tầm mắt…

So với chuyện tình cảm trắc trở của Diệp Uyên, Diệp Lan lại có vẻ rất thuận lợi.

Vừa tan ca cô đã nhìn thấy chiếc xe của Tố Khải đỗ ở bên đường. Cửa xe để mở. Vì tiết trời thu ngắn ngủi, khi Diệp Lan ra khỏi công ty, trời đã lờ mờ tối. Thứ đầu tiên cô nhìn thấy là đầu thuốc lúc sáng lúc tối trong xe.

Cô phấn khích mím chặt môi, chạy nhanh tới bên cạnh xe, quả nhiên nhìn thấy Tố Khải đang ngồi bên trong hút thuốc.

Thấy cô đã ra, Tố Khải dập tắt điếu thuốc, giơ tay mở cửa ghế lái phụ, mỉm cười: “Lên xe đi!”

Diệp Lan trườn nhanh vào trong xe, đóng cửa lại, vui rúc rích như một con chuột. Tố Khải không cho xe chạy ngay. Nhìn thấy niềm vui hiện lên trên khóe mắt cô, tâm giác anh cũng bất giác trở nên rất thoải mái. Anh đưa tay gạt những chiếc lá rụng xuống tóc cô, nhẹ nhàng hỏi: “Chuyện gì khiến em đẹp thế này?”

“Vì anh tới đón em.” Diệp Lan chẳng hề giấu giếm sự kích động trong lòng, cười hì hì đáp lại.

Ngày sinh nhật anh sau khi uống rượu, cô đã bạo dạn đưa ra đề nghị muốn làm bạn gái anh, không ngờ là anh lại đồng ý. Ngày hôm sau tỉnh lại cô mới cảm thấy thật hoang đường, cũng bắt đầu ngồi suy đoán các kiểu xem lời của Tố Khải có phải là thật không. Nhưng cả ngày hôm đó cô không nhận được điện thoại của Tố Khải, thất vọng dâng trào. Cô biết tất cả chỉ là trò đùa, anh chỉ trả lời lấy lệ mà thôi.

Thế nhưng tới buổi chiều ngày thứ ba, cô đã nhận được cuộc điện thoại mà mình chờ mong. Giọng nói trầm ấm của anh qua điện thoại rất dễ nghe. Anh hỏi cô đang làm gì, bữa trưa ăn gì… toàn những câu hỏi quan tâm trước nay chưa từng có. Tim Diệp Lan bỗng chốc cũng đập rất nhanh rất nhanh, gần như nhảy vọt ra khỏi cổ họng. Cô nhỏ nhẹ trả lời anh, dường như có chút dè dặt và lo lắng.

Còn Tố Khải khi sắp cúp máy thì nói với cô, anh phải ra ngoài làm nhiệm vụ, giờ mới gọi điện cho cô là vì máy bay vừa hạ cánh. Tâm trạng Diệp Lan càng trở nên phấn khích, cảm thấy mọi vật đều không còn tồn tại nữa, chỉ còn giọng nói của anh là rõ ràng. Cô run run hỏi anh tại sao, vì trước nay chẳng bao giờ Tố Khải chủ động gọi điện cho cô. Vậy mà bây giờ anh không những gọi điện trước lại còn nói với cô lịch trình của mình.

Tố Khải dường như lấy làm lạ tại sao cô lại hỏi câu ấy. Ngừng một lát anh mới nói: “Không phải em quên tối hôm trước đã nói gì rồi đấy chứ? Chuyện tình cảm anh đã nói ra là sẽ nghiêm túc đấy.”

Lúc đó Diệp Lan mới tin chắc rằng mình không nằm mơ. Tố Khải quả nhiên không qua loa đối phó. Anh thật sự coi cô là bạn gái rồi.

Cứ như vậy, mấy ngày phải tới tỉnh khác công tác, chỉ cần có thời gian là anh lại gọi điện cho cô. Diệp Lan biết công việc của anh rất đặc biệt, thế nên không dám chủ động gọi điện làm phiền, ngày nào cũng trải qua trong chờ đợi, khi nhận được điện thoại thì hớn hở, hạnh phúc. Hai người họ ở bên nhau vô cùng suôn sẻ, không nói nhiều những lời thề non hẹn biển, chỉ như những đôi tình nhân cực kỳ bình thường.

Cô không dám hỏi Tố Khải đang làm nhiệm vụ gì, cũng không dám thăm dò khi nào anh trở về. Thế nên giờ phút này nhìn thấy anh xuất hiện trước mắt, cô hưng phấn tột độ, chỉ muốn được ôm chầm lấy anh, tặng anh một nụ hôn nồng nàn.

Vì cô nhớ anh da diết.

Tố Khải nghe thấy Diệp Lan nói vậy cũng bật cười, giơ tay vỗ nhẹ lên đầu cô: “Muốn cho em một bất ngờ mà.”

“Anh cứ bình an đã là bất ngờ lớn nhất rồi.” Diệp Lan vẫn không kìm chế được, nép mình trong lòng anh, nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy căng thẳng, chỉ sợ anh lại đẩy cô ra như trước kia.

Kết quả, Tố Khải vẫn nhẹ nhàng đẩy cô ra.

Khoảnh khắc ấy, Diệp Lan như một khúc gỗ bị người ta tạt nước lạnh từ đầu tới chân, toàn thân lạnh cóng. Chẳng phải anh đã chấp nhận cô rồi sao? Tại sao vẫn không chủ động ôm cô? Tố Khải lại không nhìn thấy biểu cảm tổn thương của cô. Sau khi đẩy cô ra, anh với một chiếc hộp từ ghế sau, đưa luôn cho Diệp Lan.

Diệp Lan không hiểu, Tố Khải chỉ cười: “Mở ra xem có thích không?”

Diệp Lan làm theo. Thì ra là một con mèo nhỏ bằng lông, được làm rất đẹp, trên cổ còn đeo một sợi dây chuyền lấp lánh. Diệp Lan làm giám định, nhìn ra sợi dây chuyền quấn quanh là thủy tinh Swarovski chính cống. Nhưng mà…

“Món đồ chơi này… tặng cho em sao?” Cô do dự hỏi.

Tố Khải nhìn cô bằng ánh mắt “lại còn phải hỏi”: “Đương nhiên rồi! Không tặng em thì tặng ai? Anh đâu có thích mấy con thú bông.”

“Anh đặc biệt… mua cho em à?” Diệp Lan lại hỏi thêm một câu ngớ ngẩn.

Tố Khải nhìn ánh mắt kỳ lạ của cô, bèn cầm lấy con mèo bông, thở dài: “Không phải em không thích đấy chứ? Anh đã chạy đi mấy trung tâm thương mại mới quyết định mua nó. Chẳng phải con gái hay thích mấy con thú bông sao? Nói thật là, ngoài mấy thứ này ra anh chẳng biết tặng em thứ gì cả…”

“Tố Khải…” Diệp Lan không kìm nén được sự xúc động, không đợi anh nói xong đã ôm chầm lấy anh, sống mũi cay cay, suýt khóc: “Thích chứ! Em thích lắm! Chỉ cần là anh tặng, lá cây em cũng thích.”

Lần này Tố Khải kéo cô vào lòng, cúi đầu nhìn đôi mắt ửng đỏ của cô, không hiểu chuyện gì: “Sao em nói khóc là khóc ngay được thế?”

“Vì quà anh tặng quá đẹp!” Diệp Lan ôm chặt lấy anh, làm như chỉ cần buông tay anh sẽ biến mất vậy. Thật ra cô còn muốn nói nhiều lắm. Cô cảm động vì anh đã chạy khắp mấy trung tâm thương mại mua quà cho cô, cảm động vì sự chu đáo của anh.

“Thích là được rồi!” Tố Khải nhìn dáng vẻ hạnh phúc của cô, bờ môi cũng cong lên: “Anh chưa mua quà cho con gái bao giờ, thế nên chỉ sợ mua về em không thích.”

“Thích chết đi được!” Diệp Lan cũng ôm luôn cả con mèo bông vào lòng, ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn tú của anh, không kìm được lòng mình: “Tố Khải! Em thật sự rất thích rất thích anh!”

Thật ra giờ cô cũng chẳng chơi thú bông nữa, nhưng vì là Tố Khải nên cô vẫn yêu thích con thú bông này. Có thể trong lòng Tố Khải con gái dĩ nhiên phải đi với thú bông, cô sẽ trân trọng suy nghĩ đơn giản này của anh.

Tố Khải cúi xuống nhìn ánh mắt lấp lánh đó của cô, vô thức hôn lên trán cô. Cô khẽ nhắm mắt lại, say đắm trong nụ hôn của anh. Một lúc sau cô mới mở mắt ra, mỉm cười: “Được ôm anh thật là tuyệt.”

Tố Khải khẽ cười: “Ôm em cũng thật là tuyệt.”

Hai mắt Diệp Lan sáng lên, thích thú nói: “Trước nay anh có biết nói mấy lời ngọt ngào đâu.”

“Đó cũng gọi là mấy lời ngọt ngào à?”

“Ừm.” Diệp Lan gật đầu lia lịa. Trầm tính như Tố Khải, nói được mấy lời đã rất khó khăn rồi: “Giống như vừa nãy anh đẩy em ra, em còn tưởng anh lại từ chối em giống như mọi lần.”

“Đẩy em ra? Anh đẩy em ra lúc nào?” Tố Khải nhíu mày nhớ lại.

Diệp Lan giơ tay vuốt hai hàng lông mày của anh, mỉm cười: “Anh chỉ đẩy em ra để lấy quà thôi, tại em hiểu nhầm.”

Lúc đó Tố Khải mới hiểu ra, ánh mắt ngập tràn áy náy, nghiêm túc nhìn cô: “Lần sau anh sẽ chú ý.”

Diệp Lan bật cười trước vẻ nghiêm túc của anh, cô vòng tay ra sau cổ anh: “Tố Khải ơi Tố Khải! Anh đúng là làm con gái điên đảo rồi.”

Tố Khải để mặc cô mừng rỡ trong lòng mình. Khi tâm trạng cô bình thường trở lại, anh mới nói: “Có một nhà hàng mới mở, anh đưa em tới thưởng thức.”

“Ừm!” Diệp Lan hạnh phúc gật đầu.

Cape Town, Nam Phi.

Khi Tố Diệp quay về khu nhà, Niên Bách Ngạn đang ngồi trên sofa nghe điện thoại. Vết thương sau lưng ít nhiều cũng ảnh hưởng tới tư thế cầm điện thoại của anh, thấy vậy cô bèn đi tới cầm lấy di động, đặt lên tai giúp anh.

Không biết là ai gọi tới, giọng nói rất khẽ. Tố Diệp cũng chẳng còn tâm trạng nghe lén, cô chỉ thấy Niên Bách Ngạn dặn dò lại một câu: “Bắt đầu từ việc cải tạo đường sông.”

Cải tạo đường sông, cụm từ này Tố Diệp chẳng xa lạ gì. Khi Niên Bách Ngạn đưa cô tới mỏ kim cương của Tinh Thạch nằm ở Johannesburg, đúng là đã từng làm cải tạo đường sông. Lúc đó chính anh là người đưa ra quyết định, xem ra cuộc điện thoại này cũng liên quan tới mỏ kim cương. Sau khi cuộc điện thoại kết thúc, cô đặt điện thoại sang một bên, xách hộp bảo hiểm, đặt lên mặt bàn, quét vân tay. Hộp bảo hiểm từ từ mở ra, viên kim cương xanh ngọc cũng theo đó xuất hiện.

“Đây là thứ anh cần, em đã mang về rồi.” Giọng cô rất bình thản.

Niên Bách Ngạn cầm lại xem, rồi lại đặt xuống, gật đầu: “Vất vả cho em rồi!”

Tố Diệp không nói gì.

Niên Bách Ngạn đóng chiếc hộp lại, đứng dậy. Thấy cô vẫn nhìn mình không nói gì, anh mỉm cười, anh vòng tay qua đầu cô, nghiêng mặt hôn lên má cô rồi chuẩn bị quay về phòng ngủ.

Ở đằng sau, cuối cùng Tố Diệp cũng lên tiếng: “Có những chuyện… anh không định giải thích với em sao?”

Câu nói ấy khiến Niên Bách Ngạn dừng bước. Anh quay người nhìn cô, không nói gì ngay. Tố Diệp hỏi xong câu ấy cũng nhìn anh không chớp mắt, đứng nguyên tại chỗ đợi câu trả lời của anh.

Bầu không khí xung quanh hai người giá lạnh đi rất nhiều, cũng yên lặng hẳn.

Vẫn là Niên Bách Ngạn cất lời, phá vỡ sự im lặng ấy: “Anh tưởng Xương Đồ đã nói cho em toàn bộ rồi.”

“Em biết. Anh đã quyết định bảo em tới chỗ Xương Đồ lấy viên kim cương tức là không định giấu em. Nhưng Niên Bách Ngạn! Anh không cảm thấy mấy lời đó chính anh nói ra sẽ càng tốt hơn sao?” Tố Diệp nhíu mày, nét mặt rõ ràng đã không còn vui.

Niên Bách Ngạn thở dài, trở lại ngồi xuống sofa, giơ tay về phía cô: “Lại đây!”

Tố Diệp do dự một lát, nhưng vẫn không cưỡng lại được, tiến lên phía trước, đưa tay cho anh. Một giây sau anh nắm chặt tay cô, dùng sức kéo cô vào lòng, khẽ nói: “Có những chuyện đã có người nói thay anh rồi, việc gì anh phải mất công lặp lại lần nữa? Diệp Diệp! Em cũng biết là anh bị thương mà, nói nhiều sẽ tổn hại sức khỏe đấy.”

“Lắm lý lẽ!” Tố Diệp quay đầu nhìn anh. Mặt anh sát lại gần cô khiến mùi gỗ mộc dễ dàng xông thẳng vào mũi.

Thế là, cô cũng nhìn thấy ý cười nơi ánh mắt anh, nó như một tia sáng bất ngờ lóe lên phía đường chân trời trên một bờ biển tĩnh lặng, dần dần ngập tràn không gian: “Anh nói thật mà.”

“Anh không nên giấu em.” Tố Diệp thở dài, vẻ mặt mệt mỏi: “Như vậy sẽ khiến em cảm thấy mình như một con ngốc.”

“Khờ quá đi! Em rất quan trọng với anh.” Niên Bách Ngạn cầm lấy tay cô, đặt lên bờ môi, hôn nhẹ: “Sao anh lại chọn một cô ngốc làm người phụ nữ của mình chứ?”

“Lời an ủi của anh chẳng có tác dụng tẹo nào.” Cô lẩm bẩm.

Niên Bách Ngạn khẽ cười: “Anh thừa nhận anh không có tế bào hài hước.” Anh dịu dàng vân vê bàn tay cô, đùa nghịch.

Tố Diệp cúi xuống nhìn những ngón tay của hai người đang quấn lấy nhau, tâm trạng bỗng trở nên phức tạp. Cô rất yêu anh, thế nên đã lún sâu vào bùn rồi, dù thế nào cô cũng không thể giận anh được. Cô thở dài nặng nề, tựa vào người anh. Niên Bách Ngạn cũng không nói gì nữa, chỉ càng ôm cô chặt hơn.

Một lúc sau, cô khẽ mấp máy môi, nhìn lên cằm anh: “Niên Bách Ngạn! Em thừa nhận lúc yêu mà còn lý trí quá là một chuyện rất đáng ghét. Em cũng tự chán ghét bản thân mình như vậy. Nhưng có một thắc mắc cứ luẩn quẩn trong đầu em không thể xua đi được, nó ép em không thể không suy nghĩ một cách lý trí.”

“Còn chuyện gì Xương Đồ chưa giải đáp cho em sao?” Niên Bách Ngạn nhìn vào mắt cô.

“Em nghĩ, chỉ có anh mới trả lời được câu hỏi này của em.”

Niên Bách Ngạn nhướng mày, tỏ ý bảo cô hỏi.

Tố Diệp liếm liếm môi, ngồi dậy, như vậy có thể nhìn thẳng về phía anh: “Anh đã nghĩ được tất cả mọi chuyện, không thể nào không ngờ tới Aston sẽ giở trò trong buổi đấu thầu. Với trí thông minh của anh, muốn tránh việc bị hắn bắt cóc cũng dễ như trở bàn tay, nhưng tại sao anh không hề né tránh?”

Niên Bách Ngạn nghe xong lại bật cười: “Em đang nghi ngờ anh tự biên tự diễn?”

“Không! Em tin đó là việc do Aston bày ra, thậm chí hắn ta rất có thể đã lấy em làm mục tiêu để uy hiếp anh, nếu anh cũng không trúng đạn.” Tố Diệp tuy rằng rất bứt rứt, nhưng không có nghĩa phải làm ầm lên một cách vô lý. Cô vẫn cố gắng tiết chế cảm xúc của mình, bình tĩnh đối mặt, thế nên mới nghĩ tới một vấn đề quan trọng: “Rõ ràng anh biết sẽ có nguy hiểm vậy mà vẫn để mặc nó xảy ra, rốt cuộc mục đích của anh là gì?”

Cô không nghĩ ra lý do.

Vì một người cực kỳ chú trọng tới hiệu suất công việc như Niên Bách Ngạn, tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ lãng phí thời gian vào những việc vô ích.

Niên Bách Ngạn nhìn cô rất lâu mới nói: “Diệp Diệp! Anh không phải là thần, không thể chuyện gì cũng lường trước được.”

Câu nói ấy khiến Tố Diệp không thốt nên lời.

“Hãy tin anh, không nói với em sự thật chỉ vì anh không muốn lo lắng sợ hãi, đơn giản vậy thôi.” Giọng nói của Niên Bách Ngạn lại trở nên dịu dàng, một lần nữa ôm lấy cô: “Em là người phụ nữ của anh chứ không phải nhân viên, anh không bao giờ để em đi mạo hiểm.”

Nằm trong lòng anh, nghe câu nói ấy mà không cảm động thì là nói dối. Nhưng không hiểu sao, sâu trong lòng Tố Diệp vẫn lướt qua một chút phức tạp. Có lẽ đúng như Xương Đồ, Niên Bách Ngạn vẫn còn rất nhiều điều cô chưa hiểu hết.

Cô cố an ủi bản thân mình. Có lẽ chính vì biết Niên Bách Ngạn còn những mặt cô không quen thuộc, nên cô mới cảm thấy lo lắng bất an. Vì không thể hoàn toàn nắm giữ và hiểu toàn bộ về anh, vì anh còn rất nhiều điều người khác không thể biết, vì… cô không đủ tự tin.

Có lẽ điều cuối cùng mới là quan trọng nhất. Cô sợ tới cuối cùng mình vẫn sẽ đánh mất Niên Bách Ngạn.