Chương 191: Hãy nhớ lại những gì đã hứa

Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Bắc Kinh.

Thời tiết mỗi lúc một lạnh hơn. Khi Trung thu mỗi ngày một gần, lá cây cũng bắt đầu lần lượt rụng xuống thì hoa quế lại từng bước bung nở một cuộc đời mới thanh ngọt của mình.

Người dân sống ở thành phố chẳng đủ thời gian rảnh để thưởng thức xem hoa quế thơm đến mức nào, đếm xem có bao nhiêu lá rụng dưới đất, ngẩng đầu lên xem trăng trên trời đang thay đổi ra sao hoặc đơn giản chỉ là hỏi thăm người thân bạn bè trong ngày đầu thu, trời trở lạnh liệu có mặc thêm áo hay không. Ai nấy đều quá bận rộn, bận rộn sinh tồn, bận rộn thành công, đâu biết khi đạt tới mục tiêu mà mình theo đuổi họ cũng dần đánh mất bản thân mình.

Nhưng công việc bận rộn của Tố Khải là có ý nghĩa. Thời gian gần đây nhờ anh liên tục dẫn theo đội của mình nằm vùng theo dõi, cuối cùng đã lật tẩy được một party lấy danh nghĩa để hút chích của một gia đình danh giá, bắt ngay tại chỗ hơn sáu mươi người tình nghi, tịch thu tại party đó ba gói ma túy đá*, mười gói ma túy ketamin, tám mươi gói thuốc gây hưng phấn, ba gói cần sa**. Những người liên quan tới vụ án toàn là những gia đình có máu mặt, các cậu ấm cô chủ, còn cả con của các quan chức, lãnh đạo. Ngoài ra, cảnh sát cũng thành lập một tổ chuyên án xóa sạch văn hóa phẩm đồi trụy, phối hợp với đội của Tố Khải, bắt giữ ngay tại hiện trường. Tới tham gia party này còn có các “nữ ngoại vi”***, như các người mẫu, hoặc những ngôi sao hạng B, hạng C…

*Ma túy đá: Loại ma túy này được giới sử dụng gọi là đá vì hình dạng bên ngoài trông giống đá - là tinh thể kết tinh thành những mảnh vụn li ti, gần giống với hạt mì chính (bột ngọt) hoặc giống hạt muối và óng ánh giống đá. Ngoài dạng phổ biến trên, ma túy đá còn bán bất hợp pháp trên thị trường dưới các dạng cục, bột, viên nén. Ma túy đá không chỉ được biết đến với tác dụng gây phê cho người nghiện mà còn là một loại thuốc khiến người dùng thèm muốn cả chuyện quan hệ tình dục. Biểu hiện của những người thường xuyên sử dụng ma túy gây ra hậu quả thường thấy ảnh hưởng cho xã hội như chém giết người vô cớ, cuồng dâm, hoang tưởng, mất kiểm soát hành vi, nặng hơn sẽ mắc tâm thần và hậu quả cá nhân là suy kiệt thể chất và suy giảm khả năng tình dục.

**Cần sa: Cần sa hay tài mà, gai dầu, gai mèo, lanh mèo, lanh mán, đại ma, hỏa ma, bồ đà (danh pháp khoa học: Cannabis) Cần sa đã được sử dụng từ lâu để lấy sợi, dùng như chất ma túy hay trị bệnh.

***Nữ ngoại vi: Chỉ những cô gái bên ngoài làm những ngành nghề xuất hiện trước công chúng như: người mẫu ảnh, diễn viên, từng diễn xuất những bộ phim ít được công chúng biết tới. Họ được những người môi giới giới thiệu, có bảng giá rõ ràng, phục vụ ăn, ngủ, xuất hiện làm bạn nhảy trong các bữa tiệc thác loạn, thậm chí cùng hít ma túy. Đa phần họ phục vụ giới doanh nhân, các đại gia, cậu chủ…

Tối hôm nay, sự náo nhiệt trong đồn cảnh sát đã xua tan mùi hương hoa quế và cái se lạnh đầu thu. Gần bốn ngày không chợp mắt, Tố Khải chẳng kịp nghỉ ngơi lại phải bắt tay ngay vào thẩm vấn. Cafe và thuốc lá trở thành những món cần thiết.

Khi anh đang phải mất thời gian với một loạt những người có liên quan tới vụ án, một cấp dưới gõ cửa đi vào, cúi đầu thì thầm một câu bên tai anh khiến Tố Khải sốt ruột hỏi: “Người nào?”. Khối lượng công việc nặng nề và sự thiếu hợp tác của những người bị thẩm vấn khiến Tố Khải vốn dĩ đã dễ kích động vì hơn chín mươi tiếng không được nghỉ ngơi, vừa nghe xong lại càng bực bội.

Người cấp dưới thấp giọng nói: “Bà ấy nói mình là người nhà của Lan Lan.”

Tố Khải kinh ngạc, một lúc sau mới đứng dậy vỗ vai cậu ta: “Cậu tiếp tục thẩm vấn đi!”

“Rõ, thưa sếp!”

Bên ngoài sở cảnh sát là một quán cafe. Không gian yên tĩnh, hương cafe thơm nồng. Tố Khải thường xuyên ghé vào đây uống cà phê thế nên rất quen thuộc với nhà hàng này. Giờ này quán không đông khách, anh vừa vào cửa, đi lên tầng hai đã nhìn thấy một người phụ nữ ngồi ở đó. Người phụ nữ ấy ăn mặc không quá nổi bật mà vẫn quý phái, không đeo nhiều đồ trang sức, mái tóc đen được búi gọn gàng sau gáy. Bà ta ngồi thẳng người, trước mặt đặt một tách trà hoa hồng. Bà ta đang chầm chậm thưởng trà, động tác vô cùng tao nhã từ tốn, nhìn ra được là một người xuất thân từ một gia đình gia giáo.

Sau khi nhìn thấy Tố Khải, bà ta ung dung bình thản vẫy tay về phía anh: “Chào cảnh sát Tố! Tôi là mẹ của Diệp Lan.”

Tố Khải cũng đã đoán ra được chín mười phần. Anh bắt tay với bà ta, ở khoảng cách gần như vậy càng dễ dàng nhìn ngắm rõ gương mặt ấy. Bà ta chăm sóc da mặt rất tốt, trông còn rất trẻ, không giống một người đàn bà đã có một cô con gái hơn hai mươi tuổi. Gương mặt có vài nét khá giống Diệp Lan nhưng ánh mắt thì điềm đạm, không chút e sợ.

Tố Khải là cảnh sát, mắt nhìn người đã được rèn tới độ sắc sảo. Những người phụ nữ trông càng bình dị càng không đơn giản.

“Mời ngồi!” Nguyễn Tuyết Cầm lịch sự giơ tay ra.

Tố Khải ngồi xuống, người phục vụ nhanh chóng bưng tới loại cafe anh vẫn hay uống. Nguyễn Tuyết Cầm trước nay không quen uống cafe, từ đầu tới cuối chỉ chậm chạp nhấp trà trong tách của mình. Sau khi người phục vụ đi rồi, bà ta mới nói: “E là cảnh sát Tố đã bận rộn mấy ngày không chợp mắt rồi. Thế nên hôm nay tới tìm cậu, tôi xin phép đi thẳng vào chuyện chính, để không lãng phí thời gian của đôi bên.”

Tố Khải vì mấy đêm thức trắng, trong mắt đã hằn lên những tia máu đỏ ửng, quầng mắt cũng thâm đen lại. Anh uống một ngụm cafe, bình ổn lại tâm trạng khó chịu, cố gắng nói với ngữ điệu ôn hòa: “Mời cô!”

“Cậu cũng biết rõ nhà họ Diệp chúng tôi và nhà họ Tố oán hận kéo dài. Đương nhiên chuyện này không liên quan gì tới cậu và Lan Lan nhưng để tránh lời ra tiếng vào, tôi cho rằng sau này cảnh sát Tố vẫn nên tránh xa Lan Lan một chút. Hai người không thể đến với nhau được.” Nguyễn Tuyết Cầm đúng là không hề vòng vo, nói thẳng mục đích mình tới đây.

Tố Khải cũng là người thông minh, đương nhiên biết rõ chuyện này không phải Diệp Lan chủ động thừa nhận. E rằng đây chính là “kiệt tác” của tên Liễu Tranh sau hôm xem mắt. Anh cười nhạt: “Thì ra bất kể ở thời đại nào cũng có người thích “chia rẽ uyên ương”.”

Nguyễn Tuyết Cầm không ngờ anh lại nói vậy, sau vài giây sững sờ bà ta tiếp lời: “Tôi là mẹ của Lan Lan, thế nên phải vẽ cho nó một con đường thích hợp nhất.”

“Diệp Lan là người chứ không phải thú cưng. Cô ấy có quyền lựa chọn hạnh phúc của mình.”

“Cảnh sát Tố! Lan Lan do tôi sinh ra, thế nên tôi rất hiểu nó.” Nguyễn Tuyết Cầm nói từ tốn nhưng lời nói thì sắc như dao: “Nó chỉ muốn có một hạnh phúc đơn giản và yên ổn. Có vô số người đàn ông có thể mang lại hạnh phúc cho nó, nhưng không phải là cảnh sát Tố. Đương nhiên, tôi không phủ nhận nhân cách của cậu. Tôi chỉ rất không hài lòng với nghề nghiệp của cậu. Công việc của cậu quá nguy hiểm, tôi không muốn sau này mỗi ngày sống với cậu, Lan Lan phải nơm nớp lo sợ.”

Tố Khải im lặng suy nghĩ.

“Lan Lan còn nhỏ, còn mơ hồ mù quáng với tình yêu. Cảnh sát Tố! Nói thật lòng, đối với con gái cậu rất có sức hấp dẫn, cao ráo tuấn tú, lại có nhiều năm kinh nghiệm chống ma túy, còn trẻ tuổi đã trở thành cảnh sát giỏi nhất trong sở. Lan Lan say mê cậu là lẽ dĩ nhiên. Mấy người mặc cảnh phục các cậu luôn có thể mang tới cho con gái cảm giác an toàn và thỏa mãn. Nhưng nó chưa phải sống vất vả khổ cực bao giờ, chỉ một mực cho rằng tình yêu mãi mãi tốt đẹp. Cảnh sát Tố! Nếu cậu cũng thích Lan Lan, thì nên cắt đứt ngay suy nghĩ này của nó. Cậu là người hiểu rõ nhất tính chất công việc của mình. Ngày nào cũng tiếp xúc với tội phạm ma túy, không biết khi nào sẽ mang lại nguy hiểm cho Lan Lan. Nếu thật sự có ngày đó, tính mạng còn khó giữ nói chi tới tình yêu.” Mỗi một câu một chữ của Nguyễn Tuyết Cầm đều nhắm trúng trọng tâm, câu nào câu nấy đều rất có lý lẽ: “Tôi sẽ không bao giờ để con gái mình chấp nhận một cuộc hôn nhân với mục đích hợp tác kinh doanh. Tôi chỉ hy vọng người chồng nó lấy không làm những công việc nguy hiểm, có thể mang lại cho nó một cuộc sống đầy đủ, bình yên. Cảnh sát Tố, rõ ràng cậu không phải người này.”

Tố Khải siết mạnh ly cafe trong tay, đầu mày nhíu chặt.

“Trừ phi cậu từ bỏ nghề cảnh sát.” Nguyễn Tuyết Cầm nhìn người đàn ông tiều tụy vì công việc trước mặt mình, thở dài. Bà ta cũng không phải người lòng dạ sắt đá. Đây là người con gái mình thích, ít nhiều bà ta cũng có chút băn khoăn. Quan trọng hơn là, trước khi tới đây dù bà ta đã nhìn ảnh Tố Khải nhưng không chân thực bằng gặp trực tiếp. Cậu ta còn điển trai hơn cả trên ảnh, nhất là vầng trán anh tuấn, đích thực là một người xuất chúng. Chẳng trách Diệp Lan lại si mê cậu ta đến vậy. E rằng không chỉ có một mình Lan Lan bị cậu ta làm cho điên đảo.

Tố Khải nghe xong ngước nhìn Nguyễn Tuyết Cầm, nhíu mày: “Từ bỏ nghề cảnh sát?”

“Đúng vậy! Nếu cậu làm được điều đó, tôi có thể xem xét việc hai người yêu nhau.” Nguyễn Tuyết Cầm vẫn động lòng trắc ẩn. Bà ta tự nghĩ mình nhìn người không bao giờ sai. Tố Khải là một người đàn ông có trách nhiệm, nhưng điều kiện tiên quyết là cậu ta phải từ bỏ hoàn toàn mới được.

Tố Khải nhìn chằm chằm nước cafe sóng sánh trong cốc, nếp nhăn trên trán nhíu lại sắc nét. Nước trong cốc phản chiếu đôi mắt anh, nơi đáy mắt có một nỗi đau khó nói hết lan ra như từng gợn sóng lăn tăn. Trong nỗi đau ấy có một chút do dự. Nhưng một hình ảnh hiện lên trong đầu anh xua tan sự chần chừ ấy. Đó là một cái bóng nhỏ xíu. Bé gái ấy hoảng hốt, lo sợ, ngồi sụp xuống góc tường. Những vết thâm tím vì bị đánh trên cổ tay còn chưa kịp mờ đi, vạt áo cũng không thể che hết.

Ánh mắt anh dần trở nên sắc nét và cương quyết. Khi ngước lên một lần nữa, đôi mắt ấy đã bình thản lại như lúc ban đầu. Anh chỉ khẽ nói: “Thành thật xin lỗi! Từ ngày đầu tiên cháu quyết định làm cảnh sát, đã chắc chắn đây là sự nghiệp cả đời mình.”

Dường như Nguyễn Tuyết Cầm đã sớm đoán ra anh sẽ quyết định như vậy: “Thật đáng tiếc! Xem ra chúng ta không có duyên rồi.”

“Cháu có thể cắt đứt với Lan Lan, với một điều kiện.” Giọng Tố Khải lạnh lẽo.

“Cậu cứ nói!”

Tố Khải nhìn Nguyễn Tuyết Cầm, cười khẩy: “Nhanh vậy sao? Lẽ nào cô không sợ cháu đòi nhà họ Diệp một khoản tiền lớn sao?”

Nguyễn Tuyết Cầm không tức giận mà bật cười, vẫn nói không nhanh không chậm: “Nếu dùng tiền có thể giải quyết được chuyện của cậu và Diệp Lan thì tốt quá rồi. Những chuyện dùng tiền để giải quyết được không đau đầu. Quan trọng là, cảnh sát Tố không phải người có thể mua được bằng tiền.”

“Nếu có thể khiến Diệp Lan không nghĩ vậy cũng tốt.” Tố Khải siết chặt tay.

Nguyễn Tuyết Cầm có phần kinh ngạc: “Đây chính là điều kiện của cậu?”

“Cô sai rồi, đây chỉ là đề xuất hữu nghị của cháu.” Giọng Tố Khải không thể lạnh hơn: “Điều kiện của cháu rất đơn giản. Đừng để Diệp Lan lấy mấy tên công tử ăn chơi lăng nhăng như Liễu Tranh. Hắn ta hút chích ma túy, bao gái, chuyện đồi bại gì cũng dám làm. Đừng để những kẻ như hắn hủy hoại cuộc đời cô ấy.” Dứt lời, trái tim anh như bị ai khoét một lỗ rất lớn, một cảm giác đau đớn chưa từng có khiến anh nhất thời không thở nổi.

Lần này, Nguyễn Tuyết Cầm sững sờ rất lâu.

Còn Tố Khải vẫn nhìn bà ta chằm chằm bằng ánh mắt kiên định.

“Tôi hứa với cậu. Nó là con gái tôi, tôi nhất định sẽ tìm cho nó một đối tượng tốt nhất.”

Nghe được lời hứa đó, Tố Khải gật đầu, đứng dậy: “Cháu còn tội phạm phải thẩm vấn, xin phép đi trước!”

“Hãy nhớ kỹ lời cậu đã hứa!” Nguyễn Tuyết Cầm nhấn mạnh.

Tố Khải cắn chặt răng, rời khỏi quán.

Lúc đó Nguyễn Tuyết Cầm mới thở phào.