Chương 146: Cảm giác an toàn

Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tiết trời sau cơn mưa có phần mát mẻ. Màn đêm âm u đã được thế chỗ bằng bầu trời sạch sẽ như được gột rửa qua, hiếm khi được thấy trời sao dày đặc, hòa lẫn trong ánh đèn đường của khu Sanlitun thế này.

Dường như càng về đêm con người ta càng buồn bã. Vì đêm đen quá dài, đến nỗi những con người trong thành phố này đều chỉ có thể cố gắng vượt qua nó bằng những tụ điểm vui chơi nhấp nháy ánh đèn xanh đỏ. Nhưng người ta chưa từng nghĩ rằng, ánh đèn có rạng rỡ bao nhiêu, quán bar có náo nhiệt thế nào, họ vẫn phải uống những chén rượu nhạt lạnh lẽo để chống chọi với mỗi giây mỗi phút cô đơn.

Đây là lần đầu tiên Tố Diệp tới quán bar ở đây sau khi chuyển tới Sanlitun, xuyên qua khu vực các quán bar cũ, vượt qua ánh mắt của các anh chàng đẹp trai hoặc các dân anh chị chân tay xăm trổ không ngừng chạy ra mời gọi khách, cô và Lâm Yêu Yêu cuối cùng đã chọn một quán bar có phần yên tĩnh. Một anh chàng ca sỹ ngoại quốc có diện mạo miễn chê đang hát điệu nhạc Jazz thư thái. Tiếng kèn saxophone chậm rãi kết hợp với giọng hát hơi khàn của anh ta nghe rất thoải mái. Tố Diệp cho rằng, một buổi tối thế này rất hợp với một quán bar như vậy, không huyên náo không ồn ã, chỉ còn âm nhạc với tiếng chuyện trò thì thầm hoặc đôi khi xen vào tiếng ly thủy tinh chạm vào nhau khe khẽ. Không giống với những hộp đêm khác, cô cảm thấy, mình đã qua cái tuổi vào hộp đêm thác loạn tới say mèm rồi.

Trong quán bar nhạc Jazz này, đương nhiên lựa chọn hàng đầu của Tố Diệp và Lâm Yêu Yêu là cocktail. Cô gọi không hề ít. Có thể là ly “trời xanh biển rộng” được tạo thành từ rượu Gin, Cointreau, Blue Curacao, trà xanh mint julep và Sprite . Hoặc một ly GreenSword được tạo thành từ Brandy, ca cao trắng, sữa và bạc hà xanh, cuối cùng dùng quả anh đào xanh để trang trí; hoặc một ly Piccadilly Park được kết hợp bằng Gin khô, rượu đương*, nước chanh tươi, Blue Curacao cùng với quả bạc hà. Tóm lại là đủ loại đủ kiểu, uống vào cũng thoải mái.

*Đây là một loại rượu từ đầu thế kỷ XVI, do đạo sỹ Bernado Vincell I sáng tạo ra. Nó là một loại rượu có độ cồn khá cao (40%), nhiều thành phần đường, mùi thơm và hương vị đều rất ngon, còn có tác dụng giải tỏa căng thẳng và tốt cho dạ dày.

Lâm Yêu Yêu chẳng khác nào như đang “liều mạng vì quân chủ”, vừa uống rượu vừa trò chuyện với cô, cười nói không ngớt. Tố Diệp thay chiếc váy trắng Lâm Yêu Yêu mua cho cô, chiếc váy dài dịu dàng hở vai. Một tay cô chống cằm, một tay cầm ly cocktail. Ánh đèn mờ mờ trong quán bar chiếu lên gương mặt cô khi tỏ khi mờ, đẹp như trăng sáng. Khi cô yên lặng ngồi đó, lại giống như một thiếu nữ trong bức tranh trừu tượng, hàng mi dài chỉ hơi động đậy cũng đẹp như một hình ảnh quay chậm.

Mới bắt đầu, người nào kể chuyện người ấy. Lâm Yêu Yêu kể chuyện Đinh Tư Thừa chỉ chăm chăm lo công việc thế nào. Tố Diệp thì kể sự tích kinh điển năm đó mợ cô đứng giữa chợ rau chống lại kẻ địch ra sao. Dần dần, hai người nói tới chuyện công việc. Cuối cùng, có lẽ đã ngà ngà say, Tố Diệp kể về mẹ cô Tố Thu, bố cô Diệp Hạc Phong cùng với gia đình họ Diệp mà cô hận tới tận xương tủy.

Khi Tố Diệp kể chuyện, ánh mắt mơ màng, khi tỉnh khi say. Lâm Yêu Yêu yên lặng lắng nghe. Cô những tưởng Tố Diệp sẽ khóc nhưng không hề. Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, cô đơn như cảnh đêm nay, như đang kể câu chuyện của một người khác. Dần dần ánh mắt trở nên xa xăm, chỉ có điều khi nhắc tới mẹ lúc sắp qua đời, ngữ điệu có phần nghẹn ngào, nhưng cô nhanh chóng nhấp một ngụm rượu, sau đó mọi thứ trở lại bình thường.

Câu chuyện của cô khiến Lâm Yêu Yêu nghe mà xót xa, thậm chí khóe mắt đã ửng đỏ. Nhưng Tố Diệp từ đầu tới cuối chỉ mỉm cười. Cô cũng không hề nhắc tới chuyện của mình và Niên Bách Ngạn, thậm chí cái tên đó cũng không một lần xuất hiện.

Tố Diệp không nhắc thì Lâm Yêu Yêu cũng không hỏi, khẽ chạm ly với cô: “Vậy tiếp sau đây cậu có dự định gì chưa?”

“Phía Liêm Chúng và trường đại học mình đã xin nghỉ phép dài ngày, mình muốn được nghỉ ngơi một thời gian.” Tố Diệp khẽ lắc ly rượu trong tay, mái tóc dài xõa xuống, che đi nửa gương mặt cô.

Lâm Yêu Yêu thấy vậy kéo tay cô lại: “Vậy chuyển tới ở với mình một thời gian đi.”

“Sao, định nuôi mình thật à?” Tố Diệp khẽ cười.

Lâm Yêu Yêu mím môi đáp: “Lúc đầu chẳng phải cậu đã nói vậy sao, cậu mà thất nghiệp thì sẽ tới nhờ cậy mình. Bờ vai mình tuy là gầy gò mỏng manh lắm, nhưng cho cái thân hình bé nhỏ này của cậu dựa vào chắc vẫn thừa đủ.”

“Hy sinh vĩ đại quá!” Tố Diệp cảm động trong lòng, có những lúc chỉ cần một câu nói như thế của bạn bè là đủ rồi: “Mình không tới đâu, để làm bóng đèn cho cậu và Đinh Tư Thừa à?”

“Vì cậu, mình mặc kệ anh ấy.”

“Không được thế!” Tố Diệp cười, dựa vào người cô ấy: “Mình không muốn nhìn thấy cậu tới ngày hoa tàn cỏ úa rồi vẫn không lấy được chồng đâu.”

“Trù ẻo mình hả?” Lâm Yêu Yêu khẽ đánh vào người cô.

Tố Diệp cười thầm, có lẽ say thật rồi, cô không đáp lại lời cô ấy nữa, mà nghiêng đầu nhìn lên sân khấu, ánh mắt thất thần. Lâm Yêu Yêu không biết cô đang nhìn cái gì, vừa định lên tiếng hỏi đã thấy cô đứng dậy, đi về phía sân khấu.

“Này…” Lâm Yêu Yêu giật nảy mình, suy nghĩ đầu tiên hiện lên là Tố Diệp đã say, lại muốn làm bậy.

Nhưng hành động tiếp theo của Tố Diệp đã khiến thần kinh Lâm Yêu Yêu bớt căng thẳng phần nào.

Cô cúi xuống nói với tay keyboard điều gì đó, anh ta nghe xong liền gật đầu. Cô ngồi vào vị trí của ca sỹ, cầm lấy micro. Lúc đó Lâm Yêu Yêu mới hiểu ra là cô định hát.

Giọng hát Tố Diệp truyền qua micro rất khẽ khàng, sau khi cô hát câu đầu tiên, nhạc cũng bắt đầu vang lên. Giọng hát của cô không được coi là quá chuyên nghiệp, nhưng những nốt nhạc uyển chuyển mà cô đơn đã khiến không ít người chú ý. Cô hát một bài hát tiếng Trung. Ngồi đây đa phần đều là người nước ngoài, mặc dù nghe không hiểu lắm nhưng đều bất giác hướng mắt lên sân khấu.

“Tình yêu lại một lần nữa khiến em tổn thương

Không sao, hãy cứ coi là một lần giúp em trưởng thành hơn

Người vừa quay bước, điếu thuốc còn chưa tắt mà mùi hương đã nhạt nhòa

Đâu phải sinh ra em đã thích cô đơn nhưng lại là người cô độc hơn bất kỳ ai

Dù anh có mang cả thế giới này tới cho em, lòng em vẫn thấy trống trải…”

Lâm Yêu Yêu khẽ thở dài, chầm chậm thưởng thức ly cocktail, nghe từng câu từng chữ Tố Diệp đang hát, giọng hát của cô gái trong micro vây quanh từng góc quán bar, thấm vào trái tim khiến người ta thấy lạnh lẽo.

Trên sâu khấu, Tố Diệp nhắm mắt lại, có một chùm sáng nhạt nhòa rọi lên tóc, nhuộm tóc cô thành một màu vàng. Cô như một đứa trẻ từ thiên đường rớt xuống, bị bao phủ trong luồng ánh sáng. Chiếc váy trắng trên người cũng lấp lánh những đốm sáng rực rỡ.

Cô không biết, ở một góc xa nhất trong quán bar có một người đàn ông đang ngồi, dáng hình cao lớn chìm trong bóng tối, gương mặt tuấn tú nhưng có phần tiều tụy của anh lúc sáng lúc tối. Anh chỉ gọi một ly Martini nhưng vẫn để trước mặt từ đó tới giờ chưa đụng vào, những viên đá trong ly dần tan ra khiến thân cốc bị bao phủ một lớp nước mỏng.

Anh ngồi tựa vào ghế, châm một điếu thuốc, khói thuốc như tơ nhện chăng mắc xung quanh anh. Khi anh nhìn thấy Tố Diệp hát trên sân khấu, khóe môi không kìm được toát lên một sự yêu thương. Cả bài hát anh đều nhìn cô không chớp mắt, nhìn dáng vẻ cô khẽ nhắm mắt lại, chìm trong quầng sáng mờ ảo, nhìn hàng mi cô run run như đôi cánh mỏng manh của bươm bướm.

Cho tới khi Tố Diệp hát tới đoạn điệp khúc, có chút vang vọng, có chút vẫy vùng, như nỗi đau của người cá khi phải lên bờ, rời xa đại dương…

“Em muốn được vui vẻ

Em muốn được bình yên say giấc

Có những người chỉ khi không ôm nữa mới cảm nhận được hơi ấm

Phải rời xa mới không còn oán hận

Em nên sớm buông tay từ lâu

Em muốn được vui vẻ

Dù chỉ là được cười thật lớn

Trái tim đã không còn ấm áp, tất cả đều chỉ là giả dối

Chỉ có nước mắt này là chân thật

Em tin quyết định này là đúng đắn…”

Ca từ từng câu từng chữ đều phù hợp với giọng hát có phần thương cảm của Tố Diệp, như từng lưỡi kiếm sắc nhọn đâm sâu vào lòng người. Hàng lông mày của anh bỗng nhíu chặt, điếu thuốc kẹp trên ngón tay chợt run lên, tàn thuốc rơi lộp bộp xuống đất.

Một lát sau, anh dập tắt điếu thuốc, đứng dậy.

Lâm Yêu Yêu đang chìm đắm trong lời bài hát của Tố Diệp, bỗng trước mắt như bị một bức tường chặn lại. Suy nghĩ đầu tiên là lại có kẻ tới bắt chuyện, cô chau mày chuẩn bị lên tiếng đuổi hắn ta đi, nhưng sau một giây định thần bỗng giật nảy mình, ngón tay buông lỏng, ly rượu rơi “cạch” một cái xuống mặt bàn: “Tổng… Tổng giám đốc Niên! Sao anh… anh lại ở đây?”

Niên Bách Ngạn đưa tay đỡ lấy ly rượu đang lảo đảo, ngồi xuống trước mặt Lâm Yêu Yêu. Khi vài tia sáng yếu ớt chiếu tới, Lâm Yêu Yêu mới nhìn rõ nét mặt mệt mỏi và hốc hác của anh. Anh cất giọng trầm trầm: “Yêu Yêu! Phiền cô trông chừng Diệp Diệp, đừng để cô ấy uống nhiều rượu quá.”

Lâm Yêu Yêu gật đầu trong vô thức.

Niên Bách Ngạn lại móc ví ra, đặt xuống một tập tiền: “Đây là tiền cho hai người tối nay.”

“Không không không, tổng giám đốc Niên! Chúng tôi không thể nhận tiền của anh được.”

“Cầm lấy!” Niên Bách Ngạn ra lệnh: “Nếu như lát nữa ra khỏi quán cô ấy thấy đói thì dẫn cô ấy đi ăn chút gì đó.”

“Vâng.” Lâm Yêu Yêu nhận lấy tiền, bất giác nhớ lại lần đầu tiên Tố Diệp và Niên Bách Ngạn gặp nhau, cũng ở trong quán bar, cũng là Niên Bách Ngạn thanh toán. Những tin đồn liên quan đến hai người họ không phải cô không biết rõ, dù hôm nay Tố Diệp không hề nhắc tới tên anh, nhưng Lâm Yêu Yêu luôn cảm thấy ánh mắt Niên Bách Ngạn nhìn Tố Diệp rất chân thành.

Còn nữa, sao anh lại xuất hiện ở quán bar này? Nếu không phải yêu thật lòng, với một người công việc bận rộn như anh chắc chẳng thế nào có thời gian đến những nơi thế này.

Nhưng mà, Lâm Yêu Yêu chưa từng ủng hộ hai người họ, bất luận là chân tình hay chỉ giả vờ. Giữa Tố Diệp và anh có một khoảng cách không thể nào bước qua được.

“Còn nữa.” Niên Bách Ngạn thu lại ánh mắt đang nhìn Tố Diệp trên sân khấu, đặt trước mặt Lâm Yêu Yêu một tấm danh thiếp: “Nơi này dù có yên tĩnh thì cũng là một nơi phức tạp, hạng người nào cũng có. Tôi đã nói chuyện với ông chủ của quán bar này rồi, ông ấy sẽ để ý tới an toàn của hai người. Đây là danh thiếp của ông ấy, khi cần thiết cô có thể chủ động gọi điện cho ông ấy, tốt nhất là hai người cố gắng đừng ở lại quá khuya.”

“Cảm ơn anh!” Lâm Yêu Yêu đón lấy, thầm thở dài. Anh là người đàn ông thế nào mới có thể lo chu đáo mọi chuyện tới vậy. Nói thật, chỉ trong một khoảnh khắc này cô bỗng cảm thấy, nếu Tố Diệp có thể ở bên cạnh anh cũng không tệ. Niên Bách Ngạn đúng là người đàn ông mang lại cảm giác an toàn cho phụ nữ…

Niên Bách Ngạn lại quay đầu nhìn Tố Diệp. Lâm Yêu Yêu nhìn rõ được sự dịu dàng trong ánh mắt ấy, bờ môi cũng khẽ mỉm cười. Một lúc sau anh đứng dậy, trước khi đi còn dặn dò Lâm Yêu Yêu: “Đừng nói với cô ấy tôi đã tới đây.”

“Tại sao vậy?” Lâm Yêu Yêu không hiểu, bất giác hỏi.

Niên Bách Ngạn không đáp, nhìn lên sân khấu một lần cuối cùng rồi quay người đi.

Lâm Yêu Yêu nhìn theo bóng anh dần khuất, rồi ngước mắt lên. Tố Diệp đúng lúc này cũng vừa hát xong, khẽ mở mắt ra, mọi người lần lượt vỗ tay rào rào.

Lâm Yêu Yêu cũng đứng dậy vỗ tay cho Tố Diệp, nhưng nhớ tới hành động vừa rồi của Niên Bách Ngạn cô không khỏi cảm thán: “Tố Diệp à Tố Diệp! Chuyện tình cảm này của cậu mình nên đồng tình hay phản đối đây? Nói thật lòng, mình cũng mất phương hướng rồi…”