Chương 127: Ông chủ vô nhân tính

Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Tố Diệp còn nhớ, Niên Bách Ngạn và Bana học cùng một thầy mà ra. Vì Niên Thị năm xưa khởi nghiệp bằng ngành khai thác kim cương, từ nhỏ anh đã được đưa đi học, nên việc làm thế nào để mài một viên kim cương thô không đẹp mắt trở thành một viên kim cương có giá trị lớn là chuyện rất đỗi bình thường. Phàm những người làm trong ngành này luôn phải có những công nhân cắt mài đã hợp tác một thời gian dài hoặc tín nhiệm được. Chỉ có điều Niên Thị khi đó suy nghĩ xa xôi hơn một chút, muốn đào tạo chính con trai mình trở thành một công nhân cắt mài xuất sắc, phục vụ cho chính gia đình mình.

Niên Bách Ngạn đã làm được rồi, đáng tiếc, Niên Thị đã không còn nữa.

Các trung tâm cắt mài nằm dưới quyền quản lý của tập đoàn Tinh Thạch chẳng qua chỉ là một tên gọi chung, thực tế là bao gồm mấy bộ phận. Mà các nhân viên làm việc ở đây không phải ai cũng là thợ cắt mài. Họ có thể làm phân loại trong các khâu như kim cương thô, công nhân phác họa, thợ cắt bổ, thợ cưa… tạo thành tập thể công nhân. Ở đây, có thể nhìn thấy rất nhiều tiêu bản kim cương thô. Đó cũng là hình dáng ban đầu khi kim cương vừa mới được khai thác, không rực rỡ, rất đỗi bình thường. Chỉ khi nào trải qua sự nỗ lực của tất cả mọi người nó mới trở thành một viên kim cương lấp lánh rực rỡ theo đúng nghĩa.

Khi cô nhìn thấy Niên Bách Ngạn, anh đang nhìn vào kim cương thô, tập trung cắt. Vì vừa mới xuống máy bay, anh còn chưa kịp thay quần áo, vẫn là chiếc áo sơmi trắng đơn giản cùng chiếc quần Âu màu đen, kiểu ăn mặc giản dị nhất mà cũng nghiêm túc nhất, hoàn toàn không hợp với các công nhân ở đây.

Anh không nhìn thấy Tố Diệp, vì đang tập trung toàn bộ tinh thần giám sát mỗi bước của quá trình.

Qua lớp kính thủy tinh, Tố Diệp cũng không bước tới, chỉ đứng đó quan sát mỗi động tác của anh. Gương mặt hơi nghiêng vì tập trung trông lại càng tuấn tú đến mê người. Chiếc áo sơmi trắng đơn giản là vậy mà lại làm tôn lên sự đặc biệt của anh. Chỉ có điều, trong mắt anh hằn lên những tia máu đỏ, gương mặt có phần mỏi mệt. Điều này cũng không có gì lạ, đối với thói quen tập trung làm việc là quên hết mọi chuyện của anh, cô đã từng được lĩnh giáo.

Bất kỳ kim cương thô nào cũng phải trải qua hai chu trình xử lý. Đây chính là bước phác họa và đánh bóng, dựng cánh. Một viên kim cương được tạo cánh, cắt mài tỷ mỉ thì mỗi vị trí và góc độ đều phải được tính toán rất chuẩn xác, để kim cương có thể phát ra ánh sáng đẹp nhất.

Tố Diệp ít nhiều cũng hiểu biết về quá trình cắt mài kim cương thô. Đây là kết quả của những ngày gần đây ngày đêm ôn tập chuẩn bị cho kỳ thi. Chỉ có điều hiểu biết của cô chẳng phải để trở thành một thợ cắt mài xuất sắc, mà chỉ vì không muốn phụ số tiền thưởng.

Nghe nói viên kim cương mà Niên Bách Ngạn chú ý tới này chỉ riêng phác họa thô đã mất hơn ba tháng, có thể thấy nó sẽ trở thành một viên kim cương với số kara không nhỏ. Có lẽ vì vậy, sai lầm mà Bana phạm phải mới khiến Niên Bách Ngạn tức giận đến thế. Nếu nó chỉ là một viên kim cương nhỏ và tầm thường, chỉ mất một phút để phác họa, cũng không đáng để anh nổi trận lôi đình. Nghĩ tới đây, nhất là nhìn thấy Niên Bách Ngạn đích thân “lâm trận”, Tố Diệp bắt đầu thấy lo lắng cho tiền đồ của Bana.

Kim cương là thứ cứng nhất trên đời này. Thế nên khi cắt, chỉ có kim cương mới cắt được kim cương. Cô nhìn thấy Niên Bách Ngạn đón lấy viên kim cương thô đã được cưa sau đó chuyển cho bộ phận mài. Đây là nơi sẽ tạo hình kim cương theo yêu cầu thiết kế. Còn hai phần khắt khe nhất là tạo cánh và đánh bóng thì thật sự rơi vào tay Niên Bách Ngạn.

Đây là bước quan trọng nhất trong các bước thành hình kim cương. Mấy tiếng đồng hồ, Niên Bách Ngạn vẫn ngồi bên cạnh khuôn tròn đựng dầu trơn và bột kim cương, hết sức tập trung tạo cánh kim cương trên bánh xe mài. Chỉ có kỹ thuật mài chuẩn xác nhất mới có thể thể hiện được nét rực rỡ của kim cương. Thế nên nói, mỗi một trang sức lộng lẫy đều hội tụ trí tuệ của người thợ cắt mài, cũng chính người thợ đã mang lại sinh mạng thứ hai cho kim cương.

Còn Tố Diệp cuối cùng cũng hiểu tại sao tính cách Niên Bách Ngạn lại trở nên như vậy.

Anh có thể im lặng hàng tiếng đồng hồ chỉ để tạo hình một viên kim cương, để nó từ một viên đá thô ảm đạm không chút hấp dẫn, sau khi qua tay anh trở thành một thứ đồ trang sức lấp lánh đầy giá trị, không thể không thừa nhận đây là một công việc rất lao tâm lao lực, chỉ cần có một sơ suất nhỏ là sẽ hủy hoại tương lai của cả một viên kim cương. Chính vì anh hiểu rõ điểm này, từ nhỏ lại tiếp xúc với loại công việc như thế nên trong công việc mới hình thành nên một Niên Bách Ngạn không gần gũi, thân thiết với mọi người, tính cách có phần nghiêm khắc trầm ổn.

Vì ở những nơi này, không cho phép người ta phạm sai lầm, cho dù chỉ là một sai sót nhỏ thôi cũng không được.

Công việc kết thúc được một lúc, Niên Bách Ngạn mới đẩy cửa bước ra, Tố Diệp tránh đi không kịp, đụng trúng phải anh. Ở khoảng cách gần thế này, cùng có cơ hội nhìn thấy nét mệt mỏi tràn ngập trong ánh mắt anh.

“Sao em lại ở đây?” Anh không ngờ cô sẽ xuất hiện, có chút ngạc nhiên.

Tố Diệp vốn dĩ cũng không nỡ, nhất là khi nhìn thấy những tia máu hằn lên trong đáy mắt anh. Nhưng khi nghĩ tới hoàn cảnh của Bana cô lại không nhịn được: “Nghe nói anh đã sa thải Bana rồi.”

Những người đi qua đi lại đều là nhân viên của trung tâm. Ở đây không có văn phòng cũng chẳng có phòng nghỉ, hai người đành đứng ngoài hành lang, Niên Bách Ngạn đích thân đi tới máy lấy nước, rót hai cốc nước cho hai người.

“Chính vì chuyện này?” Anh nhíu mày, trong lúc nói có người thợ mang tới cho anh một bản thiết kế, anh xem xong gật đầu rồi ký tên.

Tố Diệp chẳng còn quan tâm chỗ này có thích hợp nói chuyện hay không, hít sâu: “Nếu anh ấy không bị sa thải, ít nhất anh sẽ không đích thân tới làm.”

“Vậy em có biết vì tay cậu ấy run mà suýt nữa đã làm hỏng một viên kim cương rất giá trị không?” Niên Bách Ngạn ký tên xong, nhìn thẳng vào mắt cô, nghiêm nghị nói: “Còn em, thân là cố vấn tâm lý của tập đoàn lại cố tình giấu giếm tôi về tình trạng của Bana, nhất là việc cậu ấy bị run tay, em cũng không thể trốn tránh được trách nhiệm.”

Tim Tố Diệp đập chệch nhịp một cái, bất giác nhớ lại lúc ở Mông Cổ ánh mắt anh nhìn Bana với vẻ hoài nghi. Cô cũng biết việc Bana bị run tay là chí mạng, cũng từng thử che giấu, chẳng ngờ phòng tránh thế nào vẫn không thoát khỏi hai mắt của Niên Bách Ngạn.

“Anh không thể đuổi việc Bana. Thứ nhất, anh ấy là nhân viên kì cựu của tập đoàn, không có công lao cũng có khổ lao, hơn nữa anh ấy còn là một thợ cắt mài đẳng cấp. Thứ hai, nếu anh đã biết tình hình của anh ấy rồi chắc cũng biết rõ anh ấy là trụ cột của cả gia đình. Anh sa thải anh ấy rồi, người ta biết nuôi cả gia đình thế nào? Vợ anh ấy phải làm sao? Con anh ấy sẽ thế nào?”

“Diệp Diệp!” Niên Bách Ngạn nghe xong nghiêm mặt gọi tên cô, khiến cô có một khoảnh khắc đã nhận định rằng anh đang gọi cả họ cả tên cô chứ không phải như hôm trước khi anh dịu dàng thì thầm vào tai cô và nói đó chỉ là một cách gọi thân mật. “Đây không phải trung tâm từ thiện. Ở nơi này không cho phép có sai sót, dù là một chút cũng không được. Công việc là công việc, tình người là tình người, đây không phải ngày đầu tiên em ra ngoài làm việc nữa, nên hiểu rõ nguyên tắc trong công việc mới phải.”

“Nguyên tắc cũng là do con người đặt ra mà thôi.” Cô nhíu chặt mày.

“Trước khi nói đỡ hộ người khác, đầu tiên phải xem xem mình có thể bị người ta bắt thóp hay không.” Niên Bách Ngạn uống một ngụm nước, lãnh đạm nói.

Tố Diệp nghe ra được hàm ý trong lời nói của anh: “Ý anh là gì?”

“Chuyện trong phòng làm việc là thế nào?” Niên Bách Ngạn bất ngờ hỏi.

Tố Diệp đầu tiên sững sờ nhưng phản ứng lại rất nhanh: “Em chỉ mong nhân viên của anh không phải hằng ngày làm việc trong một môi trường khô khan, thế nên mới bảo họ tùy hứng bày những món đồ mà mình thích lên bàn làm việc, đây là một trong những cách thể hiện tâm lý của một người!”

Nhiệt độ trong đôi mắt Niên Bách Ngạn giờ thực sự bằng không, ngữ khí lãnh đạm, hà khắc tới mức lạnh nhạt: “Em cho rằng ngành đá quý này rất thoải mái, rất vui vẻ phải không? Bước chân vào ngành này là phải chấp nhận một công việc khô khan. Chỉ có những người biết nhẫn nại, biết kiềm chế mới có thể trụ vững. Diệp Diệp! Tinh thần trách nhiệm trong công việc của em là phải làm sao giúp họ bước đi trong môi trường khô cằn này chứ không phải nghĩ cách để thay đổi bản chất của nó. Báo cho em một tiếng, tiền lương nửa tháng này của em đã bị trừ.”

“Cái gì?”

“Không chỉ mình em! Còn cả những nhân viên được em khuyên nhủ, đặt lên bàn làm việc những thứ không nên đặt đó nữa, họ cũng sẽ bị trừ lương.” Niên Bách Ngạn hoàn toàn không nể tình riêng.

Ngọn lửa trong lòng Tố Diệp bùng cháy dữ dội, nhìn anh chằm chằm, không tin vào tai mình: “Niên Bách Ngạn, anh quá đáng lắm rồi đấy! Họ chẳng qua chỉ làm theo lời khuyên của em mà thôi, anh dựa vào đâu trừ lương của họ?”

“Đây chính là để cảnh cáo em. Tuân thủ quy định đồng nghĩa với việc có cơm ăn. Trong công việc, bất kỳ một quyết định nào của em đều phải thông qua tôi trước, không được tự ý làm chủ.” Các nhân viên xung quanh bắt đầu nhìn hết về phía này, nhưng Niên Bách Ngạn không hề bị chọc giận, từng chữ đều rất uy quyền: “Đầu tiên em giấu tôi chuyện của Bana, giờ lại tự ý sắp xếp thói quen làm việc cho các nhân viên. Diệp Diệp! Mỗi ngành nghề có những quy định riêng của nó, em nhất thiết phải ghi nhớ làm việc ở đây, cái gì nên làm, cái gì không nên làm, người biết tôn trọng nguyên tắc mới nhìn được xa, đi được lâu.”

Tố Diệp cắn chặt môi, nghe một tràng giang đại hải những lời biện luận của anh, cô hận tới nghiến răng kèn kẹt, đợi anh nói xong mới cười khẩy: “Chi bằng anh sa thải em luôn cho rồi.”

“Nếu em phạm phải sai lầm không thể tha thứ, tôi cũng sẽ làm vậy.”

“Niên Bách Ngạn! Anh ra vẻ cái gì chứ! Đến cả những nhân viên lão thành đã bán sức cho anh anh cũng sa thải, anh còn nhân tính không?” Ngọn lửa ấy cuối cùng đã xông ra khỏi cổ họng Tố Diệp, tiếng hét của cô thu hút ánh mắt của không ít người.

Vậy mà nó chẳng thể khiến tâm trạng của Niên Bách Ngạn có quá nhiều xáo động. Đợi cô gào thét xong xuôi, anh nhìn cô bình tĩnh đáp: “Ở đây không phải là nơi nói tới tình người.”

“Anh… Hắt xì!” Cô vừa định nói thì hắt hơi, nước mắt nước mũi cũng theo đó tuôn trào. Sau khi cầm tờ giấy quẹt mạnh, cô gào lên với anh: “Ai gặp phải ông chủ như anh đúng là xui tận mạng!”

Không ổn rồi, đầu óc cô quay cuồng dữ tợn, lúc tranh cãi với anh giống như có hàng ngàn con ong vò vẽ bay vào tai. Nếu không phải vì bị cảm nặng, cô nhất quyết phải cãi nhau với anh ta mấy hiệp mới chịu thôi.

Niên Bách Ngạn đứng trước mặt cô, đầu mày khẽ nhíu lại. Thấy mũi cô đỏ ửng lên, lúc sau anh mới khẽ nói: “Em ra quán cà phê bên ngoài đợi tôi, xong việc tôi đưa em về.”

“Không dám phiền anh!” Tố Diệp lạnh lùng, cổ họng bỏng rát đã định trước còn tranh cãi với anh người bị thương chỉ có mình mà thôi, cô nắm chặt tay, quay người rời đi.

Niên Bách Ngạn nhìn theo bóng cô, ánh đèn của hành lang đổ nghiêng xuống vai cô, trong quầng sáng trông cô càng bé nhỏ đáng thương, đôi mắt đỏ quạch của anh ngập tràn xót xa, anh chỉ biết bất lực lắc đầu.

Tố Diệp về tới nhà đúng là đã mắng cả mười tám đời tổ tông nhà Niên Bách Ngạn một lượt. Chẳng qua cô chỉ giúp Bana đòi lại chút công bằng thôi, hoàn toàn không ngờ chính mình cũng hy sinh luôn nửa tháng lương? Cái thá gì chứ! Cô chưa từng gặp người đàn ông nào vô nhân tính như anh ta.

Đang trong cơn phẫn nộ cô lại nhận được điện thoại của chủ nhà, sau khi nghe thông báo, Tố Diệp gào lên thảm thiết: “Cô Tiết à! Cô không thể làm vậy được!”