Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Đăng vào: 11 tháng trước
“Tiểu Diệp à! Không ai ép con cưới chồng ngay bây giờ cả. Con cứ thử qua lại xem sao, tình cảm dù gì cũng phải bồi đắp dần mới được. Con bảo, trước kia con học ở nước ngoài thì cậu mợ không can thiệp. Giờ cũng 28 tuổi rồi, còn tiếp tục vô tư thế này con bảo mợ chết đi còn mặt mũi nào nhìn mẹ con. Con gái giỏi giang chẳng bằng có tấm chồng tử tế, chỉ cần con lấy được người chồng tốt, mợ mới thấy mình xứng đáng làm mợ con.” Mợ khuyên bảo hết nước hết cái.
Tố Diệp mở mồm nhưng chẳng nói được câu nào. Ngược lại, Kỷ Đông Nham là điển hình cho kiểu được lợi còn ra vẻ thông minh. Anh ta cong môi lên, tới một độ cong rất muốn đấm: “Em yêu à, hai chúng ta là một cặp trời sinh, em mà không theo anh sẽ ế chồng đấy.”
“Anh…” Cái bản mặt đổ thêm dầu vào lửa đó thật sự khiến cô hận đến nghiến răng kèn kẹt.
“Thế này đi. Con nói một câu luôn cho cậu biết, có tìm hiểu hay là không?” Cậu tính thẳng như ruột ngựa, đập mạnh tay xuống mặt bàn.
Tố Diệp rất hiểu cậu mình, ngước mắt lên nhìn ông, liếm môi: “Cậu còn đoạn kết không?”
“Còn!” Cậu đứng bật dậy, đưa tay chỉ ra bên ngoài: “Nếu làm quen thì nói chuyện nghiêm chỉnh với Đông Nham. Còn không, con ra ngoài đấu tay đôi với cậu. Con mà thắng, cậu mợ sẽ mặc kệ con. Nếu con thua, thì phải nghe lời.”
Tố Diệp như bị ai vụt cho một gậy, thở hổn hển một lúc, lại nhìn thấy Kỷ Đông Nham ngồi bên như đang đợi xem kịch hay, chí khí của cô bỗng dâng trào. Cô không thể để người ngoài cười mình được, thế là cô cũng mạnh mẽ đứng dậy, dáng vẻ như đã sẵn sàng thách đấu với cậu.
“Chị! Giỏi lắm!” Tố Khải, người vẫn luôn trường kỳ bị bố mang võ nghệ ra chèn ép, hoan hô một tiếng, tỏ thái độ cần có của một fan cuồng.
“Bà xã, mang vũ khí lại đây.” Cậu hăm dọa một tiếng.
Mợ nhận lệnh, thân hình phát tướng giờ đây lại hết sức nhanh nhẹn, vội vàng đi vào phòng sách lấy vũ khí ra, đưa luôn cho chồng. Tố Diệp nhìn thấy vậy, mồ hôi lạnh sau lưng cũng chảy ròng ròng. Được đấy, cậu mang cả tuyệt chiêu ra đối phó với cô rồi, chính là cây kiếm Thái Cực không gì sắc nhọn bằng.
“Con cũng không cần đấu tay không với cậu, cứ tùy ý chọn vũ khí, cậu nhường con ba chiêu.” Gương mặt cậu uy vũ.
Tố Khải ở bên cạnh thêm mắm thêm muối, không ngừng cổ vũ cho Tố Diệp: “Chị! Cầm ghế!”
Có lẽ cậu quá sốt ruột, muốn Tố Diệp báo thù thay mình, mà quên mất người chị vĩ đại Tố Diệp của cậu, trước mặt kẻ địch tuyệt đối không phải Hoa Mộc Lan. Hơn nữa đối phương lại là sư phụ võ thuật, kung-fu vượt xa mình? Chỉ vừa mới nghe Tố Khải nói dứt lời, Tố Diệp đã gào lên bi thảm: “Cậu! Cậu tha cho con đi…”
Tố Khải bỗng nhiên trợn tròn mắt, không thể tin nổi: “Chị…”
“Em trật tự đi! Em thử xông lên đỡ một đường kiếm xem nào.” Không phải cô chưa từng tiếp chiêu cậu. Lần nào cũng thảm bại. Cây kiếm này là khắc tinh của cô. Từ nhỏ tới lớn, chỉ cần cô nghịch ngợm, cậu sẽ dùng võ giáo dục. Cô mà không chạy cho nhanh thì sẽ bị nó đánh mạnh vào mông. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, cô không muốn bị tét đít trước mặt gã đàn ông thối tha đó đâu.
“Được! Vậy con và Đông Nham…”
“Hai chúng con sẽ thử, sẽ thử…” Tố Diệp còn chưa đợi cậu nói hết câu đã vội vàng cười trừ.
Tố Khải chống tay lên trán, vẻ mặt bất đắc dĩ. Cậu thật chẳng muốn quen biết chị ấy, quá vô dụng rồi. Điệu bộ cầu xin đầu hàng của chị khiến cậu lập tức nhớ tới tên đại gian thần trong phim truyền hình, chỉ biết quỳ xuống, dâng đất đền tội.
“Tố Khải! Con cũng đừng đứng đó thêu dệt thêm nữa đi. Đừng tưởng mẹ không biết cái bụng dạ hẹp hòi của con. Con chỉ sợ chị con lấy chồng rồi thì bố mẹ ép tới con phải không? Lấy vợ sinh con là chuyện lớn cả đời, con trốn được chắc?” Mợ ở bên cạnh đưa tay véo mạnh cánh tay của Tố Khải.
Tố Khải hét lên thảm thương, vội vàng cầu cứu: “Chị…”
Tố Diệp nhanh chóng thu lại nét mặt, coi như không nhìn thấy cảnh đó. Đừng trách chị, bản thân chị còn chưa lo nổi đây.
Kỷ Đông Nham đứng cạnh cười rúc rích như chuột.