Chương 53: Kỷ Đông Nham đâu đâu cũng nhúng tay vào (I)

Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Đăng vào: 11 tháng trước

.

"Chị! Người chị tốt của em…” Tố Khải nhân lúc cô buông tay, vội vàng đứng dậy giơ tay xin hàng. Thấy cô nhịn cười, cậu lại đưa tay lên xoa đầu: “Em làm vậy chẳng phải để mấy cậu sinh viên đó của chị biết “kính nhi viễn chi” sao? Trên đời, ngoài thằng em này ra còn ai nghĩ tới chị, chăm lo cho chị như thế nữa.”

“Giỏi lắm, Tiểu Khải Khải!” Nụ cười bên môi Tố Diệp càng đậm hơn. Cô đưa tay ra, nhìn giống như đang vỗ nhẹ nhàng lên gương mặt cậu nhưng thực chất đã ngầm dùng sức, gần như nghiến răng nghiến lợi để nói: “Ở Vân Nam hai năm, lập công rồi có phải không? Dám giơ cái thẻ ngành ra trước mặt bà chị này, muốn chết hả!” Câu nói cuối cùng vừa dứt, gương mặt ưa nhìn của Tố Khải đã bị véo đến thâm tím.

“A…” Tố Khải gào lên: “Chị! Em sai rồi, đừng có véo má em nữa, em biết nhìn mặt người khác thế nào?”

“Thằng nhóc này! Lần sau còn dám lặng lẽ lén lút chui vào giảng đường của chị, chị nhất định sẽ lột da em ra.” Tố Diệp đe dọa xong lại cảm thấy thương xót trong lòng, giơ tay vuốt nhẹ khuôn mặt cậu: “Đáng thương quá! Khuôn mặt đẹp trai thế mà bị chị vân vê đến mức này, đúng là tội nghiệp!”

Tố Khải, con trai của cậu Tố Diệp. Cậu thừa hưởng vẻ cao lớn uy dũng của bố và gương mặt xinh đẹp của mẹ. Vốn dĩ chỉ với chiều cao 1m85 đã đủ toát lên khí khái anh hùng, nếu còn mặc thêm bộ cảnh phục lên người sẽ càng khiến không ít thiếu nữ mê mệt. Cậu chỉ kém Tố Diệp một tuổi, thân thủ tuyệt vời. Bình thường lúc nào cũng toe toét, nhưng một khi gặp chuyện đứng đắn sẽ kiềm chế ngay, trở về với vẻ mặt nghiêm nghị, làm việc cực kỳ nghiêm túc. Hai năm nay anh luôn ở Vân Nam theo dõi việc mua bán ma túy, cận kề với cái chết. Bây giờ được trở về Bắc Kinh, không cần nghĩ cũng biết là vì lập được công.

Tố Khải chắc chắn là đã sớm quen với kiểu ngoài miệng thì ngon ngọt thực ra đang ngấm ngầm giở trò của cô. Cậu vội vàng tránh né “móng vuốt” của cô, lùi xa hơn hai mét: “Cây ngay không sợ chết đứng. Em phụng chỉ dụ đến đón chị về nhà đấy.”

“Về nhà?” Tố Diệp ngẩn người.

“Vâng! Lần này chị về nước mà chẳng nói chẳng rằng, người bố từ trước tới giờ một lòng hướng về kung-fu Trung Hoa ấy, ngày nào cũng chỉ biết cầm dao phay uy hiếp mẹ em, cực kỳ phẫn nộ. Họ đã kết thúc sớm kế hoạch du lịch thế giới rồi. Sáng sớm hôm nay đã “thu quân về kinh”, đặc biệt lệnh cho em tối nay phải áp giải chị về diện kiến.” Tố Khải xoa xoa cánh tay đau buốt, bổ sung thêm một câu: “Chị! Chị tự chọn đi, quyết chết cũng không đầu hàng hay ngoan ngoãn chịu tội?”

“Toi đời rồi…” Tố Diệp vẻ mặt sụp đổ, sắp mếu máo tới nơi.

Bầu không khí đã được nước mưa gột rửa vẫn còn cảm giác ướt át và ngột ngạt. Đây là mùi vị điển hình của mùa hạ.

Nhà cậu của Tố Diệp nằm ở một khu phố cũ của ba nhánh đường Đông Tây. Từ nhỏ Tố Diệp đã thích nơi này, đặc biệt là cây hòe lên trước cửa nhà. Xuân đến lộc non đâm chồi, hạ về ve kêu, thu sang rụng lá, đông tới đọng tuyết. Hàng cây hòe đó đã trưởng thành cùng cô cho tới khi cô ra nước ngoài. Sau khi cô đi du học, cậu và mợ cũng bắt đầu lên kế hoạch đi du lịch vòng quanh thế giới. Còn Tố Khải thì quanh năm ở bên ngoài, ngôi nhà này cũng để không từ đó.

Sau khi về nước, cô từng lái xe đi qua đường Đông Tây. Nơi đây đã có nhiều thay đổi, con đường lớn Bắc Nam đã được chia làm hai cho thẩm mỹ. Đường phía Đông cũng đã mọc lên những dãy nhà lầu san sát. Đường phía Tây vẫn duy trì vẻ cổ xưa của nó với lối kiến trúc truyền thống của Bắc Kinh. Đang vào đầu hạ, một số hàng xóm sống lâu năm ở đây đều mang mấy chiếc ghế nhỏ ra ngồi hóng mát trò chuyện dưới bóng cây, nói cười rôm rả, hệt như khung cảnh cô nhìn thấy khi nhỏ.

Tố Diệp theo họ mẹ, cộng thêm từ nhỏ đã lớn lên ở nhà cậu, thế nên có tình cảm vô cùng sâu sắc với gia đình này. Trên đời này những người cô quan tâm nhất cũng chỉ có nhiêu đó thôi: Lâm Yêu Yêu, Đinh Tư Thừa, cậu cô Tố Đông, mợ cô Phương Tiếu Bình và cậu em trai Tố Khải.

Cái tên Tố Đông nghe có vẻ rất nho nhã, nhưng tính cách của cậu hoàn toàn không phù hợp với cái tên ấy. Cậu cô đam mê võ thuật Trung Quốc, một chiêu kiếm Thái Cực là đủ để khống chế kẻ địch. Hồi trẻ cậu từng mở một hội quán võ thuật, rất đông đệ tử. Trong số những đệ tử này, có người sau này ra nước ngoài tiếp tục phát triển về võ thuật, có người làm diễn viên hành động, tóm lại là học trò khắp nơi. Đến cả trình độ đấm đá của Tố Diệp và Tố Khải cũng từ cậu mà ra, điều này cũng khó trách cậu khi chẳng có việc gì cũng hay mừng thầm.