Đăng vào: 12 tháng trước
Edit: Hàn Tuyết
Beta: Tiểu Tuyền
“Cũng không có chuyện gì gấp gáp, chỉ giữ ta lại ăn cơm nói chuyện
nhà thôi.” Ngũ Lang liền nói: “Ngoài ta ra chỉ có mấy huynh đệ Trầm
gia.”
Liên Mạn Nhi nghe Ngũ Lang nói thì càng thêm yên tâm.
“Không có việc gì là tốt rồi.” Liên Thủ Tín và Trương thị nói.
Ngũ Lang cho người mang mấy cái hộp đi vào.
“Lục gia mang trở lại vài thứ nên tặng một phần cho chúng ta.” Ngũ Lang liền nói.
“Lục gia quá khách khí.” Liên Thủ Tín liền nói. Bọn họ đã tặng lễ ngày Trùng Dương cho Trầm gia, đây hẳn là Trầm Lục tặng thêm.
Liên Mạn Nhi cho người mở hộp ra, mọi người nhìn qua quà của Trầm Lục thấy ngoài đặc sản biên thành còn có mấy tấm da sóc và chồn trắng
thượng đẳng.
“. . . . . . Đúng lúc chúng ta muốn mua thêm quần áo mùa đông. . . . . .” Liên Mạn Nhi nhìn mấy tấm da cười nói với Trương thị.
“. . . . . . Chúng ta sợ là có mua cũng không được thứ tốt như thế
này.” Trương thị cầm tấm da ở gần người sờ sờ nói: “Tấm da chất lượng
tốt thế này trên thị trường không tìm được.”
“Đúng rồi. Những tấm da này là Lục gia mang người tự mình đi săn, sau đó để cho thợ thuộc da tốt nhất chế ra, nói là cố ý cảm ơn mẹ và Mạn
Nhi đã làm cho quần áo mùa đông.” Ngũ Lang cười nói.
“Sao có thể nhận lời cảm ơn của Lục gia được?” Trương thị liền nói:
“Lục gia thật là người chu đáo, người bình thường không so được.”
Liên Thủ Tín ở một bên cũng gật đầu phụ họa, cùng Trương thị khen
ngợi Trầm Lục không ngừng. Hai vợ chồng thật sự cảm kích Trầm Lục, hơn
nữa càng xem Trầm Lục như Tiên Phật để đối đãi.
Liên Mạn Nhi ngồi ở đó không nhịn được khóe miệng mỉm cười. Người qua lại với Trầm Lục cũng không có chuyện tự mình đi làm, sẽ có thiếp thân
tùy tùng và quản sự tài giỏi lo liệu hết, nhất định làm đến một giọt
nước không lọt. Ngũ lang vừa mới nói bọn họ được một phần, mặt khác cũng sẽ tặng người khác.
Liên Mạn Nhi nghĩ như vậy đã cảm thấy có chút tổn thương tâm ý của
Trầm Lục. Vừa trở lại phủ thành đã đặc biệt gọi Ngũ Lang đi qua, cũng
không có việc gì phân phó mà chỉ nói chút việc nhà rồi tặng phần lễ này, nhớ lại trước đây Trầm Lục phái người tặng đồ tới Tam Thập Lý Doanh Tử, mặc dù mỗi lần phái người đi qua, luôn luôn có nguyên nhân để khi đến
gia đình các nàng cũng là nhân tiện. Nhưng mỗi lần đều nghĩ tới các
nàng, phần tâm ý này quả thật khó có được, nhất là con người bận rộn như Trầm Lục.
Trầm Lục đối với gia đình mình thật sự tốt không phải nói.
“Nói cám ơn muội và mẹ sợ rằng còn có phần của ca, không tốt khi ban
thưởng một mình ca, nên lấy lý do này. Cám ơn muội và mẹ cũng giống như
tán thưởng ca vậy.” Liên Mạn Nhi liền nói.
“… Đồ này có thu hay không. . . . . .” Trương thị thương lượng với Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi và Trương thị bắt đầu dọn dẹp mọi thứ, đồ ăn thì đưa đến phòng bếp, về phần mấy tấm da kia, Liên Mạn Nhi thu hai tấm còn lại
liền theo tính toán của Trương Thị làm tất cả thành áo quần cho mọi
người.
“. . . . . . Cái này tặng cho tỷ con, lần trước tỷ nói với con muốn
mua một tấm nhưng không có tấm nào thích hợp để mua.” Liên Mạn Nhi liền
nói.
“Tốt, tốt.” Trương thị đương nhiên thuận theo.
“Không biết Lục gia ở lại phủ thành bao lâu và lúc nào rãnh rỗi,
chúng ta cũng nên sắp xếp mời Lục gia tới đây một chút.” Đồ đạc dọn dẹp
xong đột nhiên Liên Mạn Nhi nhớ tới một chuyện, lại hỏi Ngũ Lang.
“Đúng, đây là đại sự, ta nên sớm hỏi trước. Lục gia nhiều chuyện bận rộn, không biết lúc nào sẽ trở về biên thành hay lại đi kinh thành.”
Liên Thủ Tín vội vàng nói.
“Con làm sao mà quên.” Ngũ Lang liền nói: “Con có nói với Lục gia,
Lục gia nói sẽ đến nhưng hiện tại chưa có thời gian, chờ hai ngày nữa
xem tình huống con sẽ nói thời gian với Lục gia.”
“Vậy thì phải chuẩn bị chu đáo.” Liên Thủ Tín vui vẻ nói.
Nói một hồi thấy canh giờ không còn sớm nên mọi người trở về phòng của mình nghỉ ngơi.
Hai ngày sau Liên Mạn Nhi và Trương thị đi dự tiệc, trong bữa tiệc
cũng đặc biệt chú ý đến một ít khuê tú tuổi tương đương với Ngũ Lang. Ở
Phủ thành tựa hồ đều biết Ngũ Lang muốn tìm hôn sự, nên nhà ai có cô
nương bằng tuổi thấy Liên Mạn Nhi và Trương thị đều đặc biệt chú ý.
Trương thị mặc dù vội vã muốn tìm vợ cho Ngũ Lang nhưng ngày đó nói
chuyện cùng ngũ lang xong thì hiểu việc trọng đại không thể nóng vội,
tránh cho sau này hối hận.
Đến ngày thứ ba, ngày Trùng Dương, hôm nay Trầm gia tổ chức tiệc rượu mời bằng hữu cùng quan lại ở phủ thành, một nhà Liên Mạn Nhi cũng đã
được mời. Vào buổi sáng, Liên Mạn Nhi thức dậy sớm, bữa tiệc như vậy
không thể ăn mặc như ở nhà nhưng Mạn Nhi lại không thích mặc trang phục
phiền phức.
“Hôm nay Cô nương muốn chải đầu kiểu gì?” Như Ý vừa chải đầu vừa hỏi
Liên Mạn Nhi, ăn mặc trang điểm hôm nay của Liên Mạn Nhi là Như Ý hầu
hạ, Như Ý khéo tay lại biết nhiều kiểu chải đầu.
“Hôm nay búi tóc bách hợp đi.” Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút liền nói.
“Cái này vừa giản dị lại xinh đẹp.” Như ý liền nói.
Trong thời gian ngắn đã búi xong tóc, Như Ý hỏi Liên Mạn Nhi có vừa ý hay không.
“Tóc Cô nương vừa đen lại mượt, so với người khác đều dày hơn, dù
chải kiểu gì cũng đẹp hơn, lại không phải dùng tóc giả để búi tóc.” Như Ý vừa nhìn gương cười nói.
“Ngươi sáng ngủ dậy trên miệng có lau mật sao?” Liên Mạn Nhi cười nói.
“Nô tỳ nói đều là lời thật, không tin người hỏi Cát Tường tỷ tỷ xem.” Như Ý cười nói.
“Những lời khác của Như Ý nô tỳ không dám bênh vực cho nàng, vừa rồi
những lời này đều chính xác không chỉ người trong nhà chúng ta nói như
vậy, ở bên ngoài những cô nương nhìn thấy cũng không tiếc khen cô nương
một câu.” Cát Tường đang từ trong tủ treo quần áo chọn xiêm y mang ra
bên ngoài, nghe thấy Như Ý nói như vậy cũng đi tới cười nói.
“Ngươi khá rảnh rỗi nha!” Liên Mạn Nhi cười mắng một câu, thích thú
hướng về phía trước gương, nhìn thấy Như Ý hôm nay búi tóc chải đầu đặc
biệt tốt, hai bên tai vẫn có tóc rũ xuống càng lộ ra khí chất linh động, xinh đẹp vô cùng.
Chải đầu tóc xong Như Ý lại đem một hộp đồ trang sức đeo tay mở ra
hỏi Liên Mạn Nhi, hôm nay mang trang sức đeo tay nào. Liên Mạn Nhi suy
nghĩ một chút, chỉ chọn lấy vòng tay vàng ròng khắc hoa lá, mặt khác
chọn một cây trâm vàng ròng gắn ngọc trai, trên lỗ tai đeo hoa tai vàng
ròng đính ngọc sẽ thành một bộ đầy đủ.
Ba trang sức đeo tay là Ngũ Lang mang về từ kinh thành cho Liên Mạn
Nhi, mỗi một vật đều có hạt châu lớn nhỏ óng ánh tinh khiết không có một tia tỳ vết. Về phần hình thức đồ trang sức đeo tay là trong cung chế
tạo giá trị không rẻ. Liên Mạn Nhi cũng rất yêu thích nên không thường
xuyên mang đi ra ngoài.
“Không chỉ nô tỳ nói, đại gia nhà chúng ta ánh mắt thật tốt, không
chỉ mang về cho cô nương cái này còn mang cho phu nhân cùng Đại cô phu
nhân những thứ kia đều rất xinh đẹp.” Cát Tường và Như ý đều ở bên cạnh
nói.
“Đúng vậy.” Liên Mạn Nhi cũng cười, ca ca nhà mình sau này nhất định
sẽ là một trượng phu chu đáo. Cũng không biết cô nương nào may mắn có
thể làm vợ Ngũ Lang.
Trên đầu như vậy là được rồi, trên mặt Liên Mạn Nhi tô một lớp son
phấn mỏng sau đó Cát Tường lấy một bộ váy áo màu vàng nhạt, đôi giầy màu vỏ quýt và một cái quần xanh nhạt đính hoa. Cát Tường và Như Ý hầu hạ
Liên Mạn Nhi xong, Liên Mạn Nhi liền chọn một cái vòng cổ vàng ròng có
chuỗi ngọc thương hạng, hai vòng đeo tay Bạch Ngọc lại chọn lấy một
miếng bội Bạch Ngọc Lan Hoa đeo ở đai lưng.
Cát Tường cũng giúp Liên Mạn Nhi chọn lấy áo khoác ngoài màu vỏ quýt.
Liên Mạn Nhi ăn mặc ổn thỏa mới đến phòng Trương thị, Trương thị và
Liên Thủ Tín cũng đều đã mặc trang phục có phẩm cấp, sau đó Ngũ Lang
cùng tiểu Thất mặc trang phục đẹp tới.
Người một nhà mặc vào so với cuộc sống hằng ngày khác biệt, nhìn lẫn
nhau đều rất hài lòng. Nhất là Trương thị thấy ba hài tử có tướng mạo
bất phàm xinh đẹp lại càng mừng rỡ, trên mặt đều có nụ cười. Người một
nhà ngồi xuống, bọn nha đầu mang điểm tâm lên, ai nấy tùy ý ăn một chút
lại ra cửa lên xe tới Trầm gia.
Đến cửa lớn Trầm phủ thấy ngoài cửa đã có rất nhiều xe ngựa, người
ngựa rối rít, mặc dù náo nhiệt nhưng không huyên náo vì đều có quản sự
Trầm phủ mang người dẫn dắt vào trong nhà. Bữa tiệc Trầm phủ hôm nay bày ở hậu hoa viên bởi vì nơi đó hoa cúc và Phù Dung đang nở, vừa nghe hí
khúc uống rượu còn có thể ngắm hoa bên ngoài.
Liên Mạn Nhi và Trương thị trước được mời đến phòng khách nhỏ do Trầm tam phu nhân tiếp đãi nói chuyện một lúc mới đến hoa viên. Nữ khách
thiết đãi ở bên trong vườn hoa Phong Hiên, có núi giả, nước trong, hai
bên đều có mảng hoa lớn. Ngồi ở bên trong Phong Hiên vẫn có thể ngửi
thấy mùi hoa nhàn nhạt, cảnh sắc mọi nơi đều có thể thấy được.
Trương thị và Liên Mạn Nhi ngồi vào chỗ đều khen cảnh sắc đẹp.
“. . . . . . trong vườn Quốc Công Gia cảnh sắc thật đẹp, nghe nói ban đầu là mời thế ngoại cao nhân thiết kế cho, gia đình chúng ta mặc dù
cũng có vườn nhưng không thể nào so với nơi này, chỉ có một hai nơi có
thể nhìn, vườn nhà Liên phu nhân nghe nói cũng không tệ.” Một phu nhân
mặc bộ gấm màu xanh biếc cười nói.
Liên Mạn Nhi vội vàng nhìn sang nhận ra được đây là phu nhân Thông
phán Tần đại nhân lần trước trong nhà mời khách cũng tới nhưng trên
đường có việc nên rời đi trước.
“Tần phu nhân quá khen” Liên Mạn Nhi cười nói: “Cái vườn nhỏ bé kia
của chúng ta, đừng nói vườn quốc công Gia, ngay cả vườn nhà phu nhân
cũng tinh sảo hơn vườn chúng ta. Có điều đa tạ Tần phu nhân đã để ý, lúc ra cửa mẹ ta còn nói lần trước mời các vị thái thái, phu nhân tới xem
hí khúc lại tàn quá sớm. Hai ngày nữa, còn muốn mời Tần phu nhân và các
vị thái thái phu nhân rảnh rỗi tới nhà chúng ta đi dạo một chút.”
Trương thị đang nói chuyện với Trầm tam phu nhân nghe vậy cũng xoay đầu lại cười nói
Tần phu nhân cười gật đầu, nói nhất định sẽ đến quấy rầy. Liên Mạn
Nhi mỉm cười, ánh mắt liền rơi vào trên người một cô nương mặc bộ quần
áo màu hồng cánh sen ngồi bên cạnh Tần phu nhân.