Đăng vào: 12 tháng trước
Edit: Leticia
Beta: Sakura
Tiểu Thất giơ tay, kêu một tiếng, bánh bột ngô đang ở trong tay bé lúc này đã không thấy đâu rồi.
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn sang, chỉ thấy khối bánh bột ngô
kia đã tiến vào trong miệng rộng của con ngựa mập màu đen. Ngựa mập nhai ba ba vài lần rồi một ngụm nuốt xuống.
Con ngựa mập này đúng là! Liên Mạn Nhi xoa trán, chỉ nhìn bộ dáng béo mập cường tráng của nó, thì khẳng định không có người bỏ đói nó nha. Nó làm sao có thể như vậy…giật đồ ăn chứ.
Khiến tất cả mọi người có chút quýnh lên, con ngựa mập này chà chà
móng trước, cái mũi phun ra hai ngụm khí, rồi duỗi cái đầu to ra, tựa hồ là đánh giá xem còn ai có nhiều thức ăn ngon nữa không.
“Tiểu Thất, đệ có bị thương không vậy?” Liên Mạn Nhi phục hồi tinh
thần, vội vàng cầm tay tiểu Thất để xem xét. Nàng lo lắng con ngựa béo
kia gặm tay tiểu Thất.
“Tỷ, đệ không sao. Con ngựa này, chơi thật vui nha.” Bị con ngựa mập
này cướp bánh bột ngô, tiểu Thất giật mình xong, cũng không tức giận tí
nào, bé cũng không sợ hãi, ngược lại thấy vui mừng, cảm thấy ngựa béo
này rất đáng yêu.
“Cửu gia hay đút cho ngựa ăn, nó nhìn thấy Cửu gia ở đây nên chạy đến đây, chuyện này, chuyện này nên làm như thế nào…” Gã sai vặt dắt ngựa
vội vàng cười cười, thấy tiểu Thất không bị thương mới thở dài một hơi.
“Tiểu béo, con ngựa này thật đúng là của ngươi nha!” Liên Mạn Nhi nhìn về phía Trầm Khiêm.
Ngựa của mình tham ăn, còn bị bằng hữu mình phát hiện tại chỗ. Trên
mặt mập mạp của Trầm Khiêm lộ ra vẻ xoắn xuýt. Một tay hắn cầm hạt hướng dương đi đến đánh ngựa đen mập một cái, thấp giọng răn dạy.
Ngựa béo lại cho rằng là bày tỏ sự thân mật với nó, đùa giỡn, thì
dùng đầu to chà chà vào tay của nhóc béo, sau đó lại đem cái mũi đưa đến chỗ hạt hướng dương mà nhóc béo cầm trong tay mà ngửi ngửi.
Nhưng, lần này nó lại không ăn vào miệng, không biết là vì hạt hướng
dương có mùi vị làm nó không thích, hay là do e ngại chủ nhân là nhóc
béo.
“Mạn Nhi, tiểu Thất, hai người đừng sợ. Tính tình của Thanh Phượng
rất tốt, nó không đả thương người đâu.” Trầm Khiêm lôi kéo ngựa đen béo, hướng về phía Liên Mạn Nhi và tiểu Thất mà nói. Nhìn dáng vẻ này của
hắn, có lẽ bình thường cũng rất yêu thương con ngựa này, cho dù nó có
làm sai, hắn cũng không đành lòng trách cứ nhiều. Hơn nữa, Trầm Khiêm
cũng có thể nhìn ra, vô luận là Liên Mạn Nhi, hay là tiểu Thất, đối với
chuyện ngựa giành thức ăn cũng đều không tức giận.
“Tiểu Cửu ca, ta có thể sờ vào nó sao?” Tiểu Thất mở to đôi mắt sáng lóng lánh nói.
Mấy gã sai vặt dắt đến hai con ngựa, bên cạnh con ngựa đen mập còn có tuấn mã màu trắng không có chút tạp mao nào(lông thuần trắng), cao hơn
ngựa béo một cái đầu, nhìn càng thêm thần tuấn*(con ngựa tốt và thông
minh).
Khi ngựa đen chạy đến giành ăn, làm nũng với Trầm tiểu béo, con bạch
mã này chỉ rảnh rỗi đứng ở bên cạnh, nhìn không chớp mắt, một bộ di thế
độc lập*(đứng một mình không thuộc về thế gian này), như muốn nói người
lạ chớ lại gần.
Tiểu Thất cũng ưa thích con ngựa trắng kia, nhưng hiển nhiên ngựa đen béo này dễ tiếp cận hơn.
“Sờ đi.” Trầm Khiêm rất hào phóng nói.
Tiểu Thất thật sự đi đến gần, lúc đầu chỉ dùng một tay, nhẹ nhàng mà
sờ đầu ngựa, về sau thấy nó thật sự ngoan ngoãn. Lá gan lớn hơn rồi,
dùng cả hai cánh tay sờ soạng, ôm đầu ngựa béo.
Liên Mạn Nhi ở bên cạnh nhìn vẻ mặt của tiểu Thất, trong lòng không
khỏi nghĩ. Tựa như thời đại máy móc, đàn ông đều yêu thích xe, các nam
nhân ở niên đại này, kể cả bé trai như tiểu Thất theo bản năng đều thích ngựa.
Hiện tại nhà nàng đã nuôi quen nghé con tiểu Hoàng, có đôi khi tiểu
Thất cưỡi lên trên lưng Tiểu Hoàng, để cho Tiểu Hoàng cõng hắn chậm rì
rì đi trên đường. Liên Mạn Nhi âm thầm nắm tay, nhất định phải cố gắng
kiếm tiền làm giàu, không thể lười biếng. Chờ thêm vài năm nữa khi tiểu
Thất trưởng thành, nhà nàng cũng phải mua vài con ngựa tốt. Nếu nàng
cưỡi ngựa không tốt thì cũng muốn có một cỗ xe ngựa xinh đẹp, phong
cách.
Con ngựa béo này quả thật giống như Trầm Khiêm nói, tính tình rất ôn
hòa, nó mặc kệ để tiểu Thất sờ nó, còn đem miệng liếm liếm tay tiểu
Thất.
“Tỷ, tỷ xem, nó rất thích ăn bánh bột ngô đấy.” Tiểu Thất bị ngựa thè lưỡi ra liếm vào lòng bàn tay, ngứa cười nói.
Con ngựa đen thè lưỡi liếm tay đúng là cái tay vừa nãy tiểu Thất dùng để cầm bánh bột ngô tử.
Mấy người đang vây quanh con ngựa mập nói chuyện, chỉ thấy con ngựa
trắng kia hướng về phía tro bụi trước mặt kêu hai tiếng, móng trước đạp
đạp. Gã sai vặt vội vàng buông lỏng dây cương ra, bạch mã đá lẹp xẹp rồi chạy về phía trước.
Liên Mạn Nhi xoay người, đã nhìn thấy Trầm Lục.
Không biết lúc nào Trầm Lục từ trong sân đi ra, sau lưng chỉ có một mình Trương Thiên Hộ.
Bạch mã kia chạy đến trước mặt Trầm Lục rồi dừng lại. Trầm Lục vươn
tay, nó cong một chân trước, mũi phun khí, cúi đầu xuống cọ xát trong
lòng bàn tay Trầm Lục.
Liên Mạn Nhi xem mà sợ hãi thán phục, đừng thấy con ngựa này có bộ
dáng không quan tâm đến người khác, đối với Trầm Lục nó cũng biết làm
nũng đấy.
“Các ngươi đang làm gì vậy?”
Trầm Lục sờ sờ vào bạch mã, chậm rãi đi tới hỏi.
“Lục ca, chúng ta đang tuốt hạt hướng dương.” Trầm Khiêm cười quơ quơ tay đang cầm hạt hướng dương với Trầm Lục, rồi nói tiếp, “Thanh Phượng
đoạt bánh bột ngô của tiểu Thất ăn.”
“Không việc gì đâu.” Tiểu Thất vội vàng khoát tay nói, “Nhà ta vẫn còn bánh bột ngô mà, ta muốn ăn, một lát nữa sẽ đi lấy.”
Tiểu Thất là đứa trẻ cực thông minh, cũng khéo hiểu lòng người. Bé
nói như vậy, là thấy Trầm Lục luôn có bộ dạng rất nghiêm khắc, sợ hắn ta vì vậy mà trách cứ Trầm Khiêm hoặc là con ngựa mập phạm sai lầm kia.
“Lục gia, con ngựa kia rất thích ăn bánh bột ngô.” Liên Mạn Nhi cười nói.
Liên Mạn Nhi nhớ rõ trước kia đọc qua lịch sử, thời vũ khí lạnh, kỵ
binh làm gì cũng đều thuận lợi. Nhưng để dưỡng được một đội kỵ binh thì
phí tổn cũng tương đối lớn, bởi vì sức ăn của một ngựa còn hơn người gấp vài lần. Thức ăn của chiến mã cần được đặc biệt chú ý, chỉ có cỏ khô
căn bản là không được, còn phải cho chúng ăn cây đậu. Có chiến mã, còn
phải cho ăn cả đậu đen.
Mà cây ngô, bất kể là ngô hạt, hay là bột ngô, đều có thể làm thức ăn gia súc thượng đẳng cho ngựa.
Liên Mạn Nhi nghĩ phải nhắc nhở Trầm Lục chú ý tới điểm này.
“Ah.” Trầm Lục a một tiếng xong, nhìn thoáng qua ngựa đen đang thích ý chơi đùa, lại nhìn bạch mã bên cạnh một chút, vẻ mặt như nghĩ tới cái
gì.
“Lục gia, tiểu nhân vừa mới nhìn thấy, ngựa của chúng ta cũng rất
thích ăn thân cây ngô đấy.” Một gã sai vặt thi lễ với Trầm Lục, bẩm báo.
Liên Mạn Nhi âm thầm gật đầu, thân cây ngô ngoại trừ có thể làm bó củi, còn có thể làm thức ăn gia súc cho ngựa, trâu, dê….
Trầm Lục nghĩ một chút rồi ngoắc tay gọi Trương Thiên Hộ lên trước
mặt, nhỏ giọng phân phó vài câu. Trương Thiên Hộ đáp ứng, quay người trở về sân nhỏ, một lát sau, hắn trở lại, trên tay cầm hai khối bánh bột
ngô.
Trầm Lục tiếp nhận bánh bột ngô, vỗ vỗ đầu bạch mã.
Con ngựa này rất có linh tính, phát ra tiếng phì phì từ trong mũi,
rồi đi tới, ngoạm bánh bột ngô trong tay Trầm Lục, há miệng to ăn xong
hết bánh bột ngô luôn. Thấy nó ăn cảm giác hai khối bánh đó có hương vị
vô cùng thơm ngon, cơ hồ là một ngụm nuốt luôn hai khối bánh ngô, không
hề chậm so với ngựa Thanh Phượng, chỉ là tư thái so với ngựa béo kia thì ưu nhã hơn nhiều.
Nói thí dụ như Liên Mạn Nhi không phát hiện bạch mã lộ ra hai hàng răng cửa thô to của nó.
Quả nhiên như tục ngữ nói, người gì thì dưỡng ra cái đó. Đoán chừng
bạch mã và mập mã đều được nuôi trong cùng một cái chuồng ngựa đấy,
nhưng khác biệt rõ ràng như vậy, ngoại trừ chủ nhân khác nhau, Liên Mạn
Nhi cơ hồ không thể nghĩ ra được nguyên nhân khác.
Trầm Lục nhìn bạch mã ăn bánh bột ngô, vẻ mặt đặc biệt nhu hòa. Sau
khi bạch mã ăn xong hết bánh bột ngô, lại hướng về phía Trầm Lục bới
bới, điều kiện tiên quyết là trong lỗ mũi phun ra hai tiếng phì phì.
Trầm Lục khẽ gật đầu, dùng tay vỗ trên thân ngựa một cái. Con ngựa
liền rời khỏi bên người Trầm Lục, bên cạnh có gã sai vặt vội vàng tới
giữ dây cương, dắt ngựa qua một bên.
“Cần phải trở về rồi.” Trầm Lục vẫy vẫy tay với Trầm Khiêm nói.
Mọi người đành phải đi theo Trầm Lục trở về.
“Lục gia, những cây ngô kia…. ngài có ý định gì? Có thể lưu lại cho
chúng ta một ít?” Vẫn không có thời gian nói chuyện một mình cùng Trầm
Lục, hiện tại đúng là cơ hội tốt, Liên Mạn Nhi rảo bước lên phía trước
hai bước, nói với Trầm Lục.
Tất cả ngô ở trên sân phơi đều bị cất vào trong túi quân lương, nàng
lúc này không vì nhà mình xin một ít, về sau sợ là không có cơ hội.
Bước chân của Trầm Lục chậm lại, nhưng lại không có lập tức trả lời Liên Mạn Nhi.
“Còn hạt ngô không thể làm giống… cũng lưu lại cho chúng ta một ít, để làm lương thực.” Liên Mạn Nhi lại nói.
“Khẩu phần lương thực? Năm nay nhà các ngươi còn phải thuê xe chở
lương thực đấy, còn chưa đủ ăn sao?” Trầm Lục nhìn Liên Mạn Nhi, “Ban
nãy ở trên sân phơi ta nhìn thấy được năm nay nhà các ngươi được mùa
mà.”
Khi thu hoạch hoa màu từ ruộng lên xong thì đều được đập tuốt rồi
phơi nắng ở sân phơi, coi như là Trầm Lục đã nhìn thấy hết của cải năm
nay của nhà nàng rồi.
Liên Mạn Nhi oán thầm, ngoài miệng lại không dám nói ra trước mặt Trầm Lục.
“Lục gia, nếu không cho chúng ta ngô dùng làm lương thực ít một chút cũng được, ngô giống thì cho nhiều hơn một chút?”
Trầm Lục liếc nhìn Liên Mạn Nhi, trong ánh mắt mang theo mỉm cười,
hiển nhiên là hiểu rõ tính toán nhỏ nhặt của Liên Mạn Nhi ở trong mắt .
“Ngươi muốn bao nhiêu?” Trầm Lục hỏi.
“Ngô giống ta muốn một ngàn cân. Còn loại ngô kia cho lưu bao nhiêu
thì đều nghe theo phân phó của Lục gia.” Trầm Lục hỏi như vậy, Liên Mạn
Nhi cũng không khách khí.
Tuy nhiên, trong lòng nghĩ muốn ngô ăn được luôn nhiều hơn một ít,
sau này một năm có thể thêm mấy bữa ăn ngon. Tuy trong lòng Mạn Nhi đều
muốn cả hai, nhưng khi thật sự nói ra miệng vẫn nghiêng về ngô giống
hơn.
Ngô làm lương thực, năm nay ăn hết, sang năm không có. Lưu ngô giống
lại tuy không thể ăn, nhưng lưu đến sang năm, có thể trồng ra được nhiều ngô hơn.
Một ngàn cân ngô, đại khái có thể trồng được 500 mẫu đất. Liên Mạn
Nhi có ý định sang năm lại mua thêm đất, tất cả đều trồng ngô. Mặc dù
như vậy, một ngàn cân ngô giống này nàng cũng dùng không hết. Đây là
nàng tính cả phần của nhà Trương Thanh Sơn, Ngô Ngọc Quý, Vương Ấu Hắng. Còn có các hương thân cùng thôn, đến lúc đó cũng phải chia cho mỗi nhà
một ít.
Trầm Lục dừng bước.
Liên Mạn Nhi cũng dừng theo.
Tiểu Thất có chút khẩn trương, bé biết rõ, Liên Mạn Nhi đang bàn
chuyện rất quan trọng cùng với Trầm Lục, bé cũng nhanh chóng muốn biết
đáp án của Trầm Lục. Trong tay Trầm tiểu béo còn đang cầm một đĩa hạt
hướng dương, hắn đứng bên cạnh Trầm Lục và Liên Mạn Nhi, lông mi có chút nhíu lại, miệng nhúc nhích hai cái, nhưng cũng không xen vào.
“Ngô giống để lại cho ngươi một ngàn cân. Mặt khác, ngô lương thực,
lưu lại 300 cân.” Trầm Lục vừa nói chuyện, vừa nhấc chân cất bước tiến
vào sân nhỏ.”Như vậy có lẽ là đủ ăn đi.”
Liên Mạn Nhi chỉ nghe được nửa câu đầu của Trầm Lục, lập tức vui mừng quá đỗi.