Đăng vào: 12 tháng trước
Edit: Leticia
Người một nhà thương lượng tốt rồi, Liên Mạn Nhi cố ý chuẩn bị vài món điểm tâm ngọt để trong hộp đựng thức ăn rồi cả nhà đi về hướng nhà cũ .
Các nàng đã sớm ở riêng, hiện tại lại ở xa, hơn nữa còn có ân oán chồng chất với người nhà cũ. Nhưng mỗi mồng một, mười lăm hàng tháng, người một nhà đều bớt chút thời gian đến khu nhà cũ vấn an Liên lão gia tử và Chu thị, mưa gió không ngừng. Hộ nông dân không có quy củ như thế. Các nàng làm như vậy, ở tại mười tám dặm quanh thôn nhất thời được truyền tụng thành giai thoại.
Tất cả mọi người nói cả nhà Liên Thủ Tín là nhà phúc hậu, làm người làm việc biết điều, không trách được hài tử nhà người ta lại có tiền đồ như thế, nên người ta mới có thể được cổng chào ngự tứ, có thể có cuộc sống náo nhiệt như bây giờ. Còn nói Liên lão gia tử và Chu thị có nhi tử và con dâu như Liên Thủ Tín và Trương thị, lại có mấy tôn nhi cháu gái như Ngũ Lang, Mạn Nhi thì là người có phúc hạng nhất đấy.
Đấy là trước mặt, nhưng sau lưng, rất nhiều người còn có thể thêm vào vài câu.
“Lão gia tử, lão thái thái có phúc mà không biết hưởng a, hai người đều chỉ nhiệt tình, tâm hướng về hai người nhi tử kia.”
Đi tới cửa nhà cũ, chỉ thấy cửa lớn đang đóng. Từ lúc người nhà cũ trở về từ Thái Thương thì vẫn luôn duy trì trạng thái như vậy. Mà đứng ở ngoài cửa lớn, người một nhà chỉ nghe thấy từ trong viện truyền tới tiếng mắng của Chu thị.
“Xem ra lão gia tử thật sự không có chuyện gì rồi.” Trương thị liền nói, “Nghe lão thái thái mắng này, trung khí mười phần.”
Trước đó vài ngày Liên lão gia tử trúng gió ngất đi, nhà cũ yên tĩnh được một chút. Thứ nhất, Chu thị không lớn tiếng mắng chửi người nữa, mỗi ngày chỉ cẩn thận chăm sóc Liên lão gia tử. Dĩ nhiên, chỉ là bà không lớn tiếng mắng thôi, không đi ra khỏi phòng cửa mắng, chứ không phải là không mắng.
Chu thị vốn là người không có tính kiên nhẫn, chăm sóc người vừa không thể đi lại, vừa không thể nói chuyện lại đặc biệt rườm rà. Chu thị phiền muộn, ngồi ở trên giường gạch mắng chửi người. Vừa mắng vừa khóc. Mắng một trận, khóc một trận. Sau khi điều khí giúp hơi thở thông thuận rồi, cũng không cần người khác khuyên, bà quay đầu lại chiếu cố Liên lão gia tử, cũng không cần mượn tay người khác giúp.
Đối với Chu thị, mắng chửi người mà nói, quả thực là quan trọng giống như hô hấp. Muốn Chu thị ngừng mắng chửi người, thì trừ phi bà chết.
Đối với chuyện này, Liên Mạn Nhi không cách nào hiểu được, nhưng sự thật chính là như vậy, nàng chỉ có thể cảm thán, thiên hạ to lớn, không thiếu chuyện lạ
Liên lão gia tử bị bệnh, người bị Chu thị mắng chính là nhi tử, còn thường xuyên mắng cả Liên lão gia tử, hơn nữa trong khi mắng thì nhất định phải kèm theo khóc. Mà bây giờ, Chu thị lại đang mắng chửi như bình thường. Không mắng nhi tử nữa mà đang mắng Hà thị và Cổ thị.
Cho nên, Trương thị phán đoán, bệnh của Liên lão gia tử đã tốt lắm rồi. Nếu không, Chu thị sẽ không có sức lực mắng như vậy, mắng trung khí mười phần.
Người một nhà không nói chuyện, nhưng ở trong lòng đều âm thầm đồng ý phán đoán của Trương thị.
Đẩy cửa lớn đi vào sân trong nhà cũ, vừa nhấc mắt, đã nhìn thấy Chu thị một tay chống nạnh đứng ở cạnh cửa thượng phòng. Ngón tay chỉ vào Cổ thị và Hà thị, đang mắng đến nước miếng tung bay.
Mà hai người Hà thị và Cổ thị đang đứng sát với nhau thành một hàng, hóp lưng lại như mèo đùn đẩy nhau.
“. . . . . . Con lừa lười nhưng cứt đái thì nhiều . . . . . .” Chu thị chuyển từ mắng chửi công kích hai con dâu giống nhau, thành chỉ tay vào Hà thị, trọng điểm công kích.”Ngươi cho là ta không phát hiện ra sao, lúc này mới một chút thời gian, ngươi đã đi hậu viện mấy lần rồi! Hậu viện kia có cha ruột hay là mẹ ruột của ngươi ở. Hay là lỗ đít của ngươi không có cửa giữ rồi, sao ngươi không chết ở trong hầm cầu kia đi. . . . . .”
Liên Mạn Nhi hé miệng, cố nén không để mình cười ra tiếng. Trương thị, Ngũ Lang và tiểu Thất tất cả đều có vẻ mặt nín cười.
Còn trên mặt Liên Thủ Tín thì lại là hiện ra thần sắc lúng túng khó xử. Người ở phía trước đang cho rằng mắng chửi người mỗi ngày là nghề nghiệp không thể thiếu, hơn nữa mắng được nhiều kiểu chồng chất, là mẹ ruột của hắn. Cho đến bây giờ Liên Thủ Tín vẫn chưa từng mắng chửi người một câu nào, thậm chí là không nói qua một lời thô tục nào. Trên phương diện này, hắn tuyệt không giống như những người nông dân làm việc nặng, chứ đừng nói là giống như Chu thị. Trong lúc này nghịch phản tâm lý, cùng với tâm lý oán hận, đều rất đáng được người ta suy nghĩ sâu xa.
Chu thị mắng Hà thị, vừa ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy đám người Liên Thủ Tín.
Chu thị liền ngậm miệng.
Đây cũng là cho Liên Mạn Nhi các nàng thể diện lớn rồi. Phải biết rằng, nếu là trước kia, kể cả trời sập xuống, cũng không có thể quấy nhiễu đại sự mắng chửi người của Chu thị.
“Nương.” Liên Thủ Tín và Trương thị cách còn xa, nhưng đã gọi một tiếng, rồi tăng nhanh bước chân đi tới.
“Ừ.” Chu thị đáp một tiếng.
Đây cũng là chuyện hiếm có. Nếu là trước kia, bình thường Chu thị sẽ không rên một tiếng nào, nhận một tiếng nương này, rất có thể là dừng lại trận quở trách không đầu không đuôi, nếu không, chính là mặt lạnh.
Cả Hà thị và Cổ thị cũng dừng chân, mặt nhìn về phía đoàn người Liên Thủ Tín và Trương thị, trên mặt cười theo.
“Đẩy cối xay của các ngươi đi, đừng có mà kiếm cớ lười biếng.” Chu thị nhắm về phía hai người con dâu mắng một câu, lúc này mới dẫn đầu vào phòng.
Sau đó Liên Thủ Tín và Trương thị cũng đi vào thượng phòng. Liên Mạn Nhi đi vào cuối cùng, ánh mắt của nàng đảo qua trên mặt Cổ thị và Hà thị, rồi mới thu hồi tầm mắt.
Liên Mạn Nhi không muốn nhìn nụ cười lấy lòng rõ ràng trên mặt của hai người. Hơn nữa. . . . . .
Hà thị vẫn là Hà thị, nhưng Cổ thị. . . . . .
Gần đây, cho dù là trước khi Liên lão gia tử chưa bị trúng gió, phần lớn những lần mắng chửi của Chu thị đã chuyển từ trên người Cổ thị sang Hà thị, mặc dù sau đó Triệu Tú Nga tiết lộ chân tướng, giải thích rõ những ngờ vực vô căn cứ của Chu thị thành sự thực, nhưng hình như Chu thị cũng không gia tăng trừng phạt với Cổ thị.
Đó cũng không phải là Chu thị không hận Cổ thị, hoặc là tha thứ cho Cổ thị rồi, cũng không phải là bởi vì thấy bộ dáng thê thảm của Cổ thị, Chu thị đáng thương bà ta mà mềm lòng.
Cái thân thể gầy trơ xương ốm yếu, còn có hai má khô vàng nhô ra trên mặt, không một ai ở đây mà không hiểu rõ mọi chuyện.
Cũng chính bởi vì vậy, một nhà Liên Mạn Nhi đều có thái độ coi thường Cổ thị.
“Mạn Nhi. . . . . .” Liên Mạn Nhi cất bước muốn vào phòng, thì nghe thấy giọng nói mang theo e sợ của Cổ thị gọi nàng.
Liên Mạn Nhi nhíu nhíu mày, khóe mắt quét qua, nghiêng mắt nhìn thấy Cổ thị buông cái cột ra, đi về phía nàng.
“Đại đương gia thái thái, ” Vợ Hàn Trung đi theo phía sau Liên Mạn Nhi, gọi một tiếng rồi bước lên ngăn ở giữa Cổ thị và Liên Mạn Nhi, “Lão thái thái đang ở trong phòng nhìn kia. Ngài làm thế này, chẳng phải là sẽ khiến lão thái thái mắng ngài sao.”
Liên Mạn Nhi không thèm nghe Cổ thị nói gì, cất bước đi vào phòng.
Thượng phòng ở Đông phòng, Liên lão gia tử dựa vào gói hành lý, ngồi ở đầu giường gần lò sưởi. Mặc dù uống không ít thuốc, bây giờ ông có thể đi lại giống người bình thường rồi, nhưng miệng vẫn hơi méo về phía bên trái. Lý lang trung từng đến xem qua, nói là mặc dù toàn bộ thân thể của Liên lão gia tử đã tốt lắm rồi, nhưng chỉ sợ miệng nầy khó mà khôi phục như ban đầu được.
Dĩ nhiên, nếu như di chứng của trúng gió chỉ để lại như thế, thì thật đúng là không phải chuyện lớn.
Liên Thủ Tín và Trương thị vấn an Liên lão gia tử, Liên lão gia tử a a đáp lời, rồi dùng ngón tay chỉ vào kháng, ý bảo bọn họ ngồi. Ngũ Lang, Liên Mạn Nhi và tiểu Thất cũng vấn an Liên lão gia tử, Liên lão gia tử cũng hành động như vậy.
Liên Mạn Nhi đã mở hộp đựng thức ăn ra, để cho Liên lão gia tử nhìn.
“Ông, đây là điểm tâm mẹ của cháu làm, rất mềm mại, rất hợp cho người già ăn.”
Trên mặt Liên lão gia tử mang theo ý cười, a a hai tiếng.
Chu thị bảo Tưởng thị, cầm cái đĩa không, cho điểm tâm lên đĩa, rồi đặt ở trước mặt Liên lão gia tử.
“Ông, để cháu đút cho ông.” Tiểu Thất bò lên giường gạch, chọn lấy một khối điểm tâm, đút vào trong miệng Liên lão gia tử.
Tất cả mọi người mỉm cười nhìn, Liên lão gia tử chỉ ăn một khối điểm tâm rồi lắc đầu không ăn nữa.
Lúc này Liên Thủ Tín và Trương thị mới hỏi thăm chuyện ăn uống và sinh hoạt thường ngày của Liên lão gia tử, hôm nay là có khá hơn chút nào hay không. Liên lão gia tử không thể nói chuyện, nên Chu thị đáp lời thay.
Người một nhà ngồi dọc theo kháng, đều không để ý đến Liên Thủ Nhân và Liên Thủ Nghĩa đang đứng.
Lúc đám người Liên Thủ Tín chưa đi vào phòng, hai người kia đều đang ngồi. Chờ khi Liên Thủ Tín vào phòng, thì bọn họ đều đứng lên, không ai để cho bọn họ ngồi, hai người kia vẫn không dám ngồi.
Liên Mạn Nhi nhìn tất cả ở trong mắt, nghĩ thầm, xem ra hai người này đã có kinh nghiệm hơn rất nhiều rồi.
“Xem ra hiện tại những vấn đề khác thì không có chuyện gì rồi, nhưng ông vẫn không thể nói chuyện được.” Lúc này Ngũ Lang lên tiếng nói, “Lát nữa vẫn nên mời Lý lang trung đến bắt mạch cho ông, xem có chuyện gì, thuốc này nên đổi thì đổi.”
“Nếu uống hết thuốc này vẫn không được, thì thay đổi phương pháp khác. Nghe nói Tế Sinh Đường ở trấn trên có lang trung châm cứu.” Liên Mạn Nhi liền nói.
Liên lão gia tử lắc đầu, khoát tay, trong miệng lại a a hai tiếng.
“Đừng tốn tiền cho chuyện này nữa. Hiện tại thuốc uống hết rồi, cũng không cần mua nữa. Nếu tốt như vậy thì sẽ không có chuyện gì nữa mới phải. Từ từ dưỡng, đến lúc đó sẽ tốt thôi. Đừng phí số tiền kia, cũng đừng mới Lý lang trung nữa.” Chu thị thay Liên lão gia tử nói, “Mấy ngày qua, người ta đến nhiều lần rồi, cha ngươi rất băn khoăn đấy. Hắn cũng nhìn thấy bộ dạng này của ông rồi. Bộ dạng này, cứ để thế thôi.”
“Sao có thể cứ để vậy được, dù thế nào cũng phải chữa khỏi hoàn toàn cho cha con chứ.” Liên Thủ Tín liền nói.
Những lời này của hắn, hoàn toàn là xuất từ một mảnh hiếu tâm.
Lý lang trung tới mấy lần, dựa vào y thuật của ông ấy, thì trị liệu cho Liên lão gia tử đến như thế này, coi như đã là cực hạn rồi.
“Vậy chúng ta không mời Lý lang trung nữa, chút nữa con lên trấn trên mời lang trung của Tế Sinh Đường. Nếu lang trung của Tế Sinh Đường còn không được, vậy thì lại đi huyện thành mời người. . . . . . . Thật sự không được, thì phải đi phiền toái Vương thái y. Bất kể như thế nào, cũng phải trị khỏi cho ông nội.” Ngũ Lang liền nói.
Bất kể như thế nào, cũng muốn tìm cách trị lành bệnh cho Liên lão gia tử. Đây là tính toán thật tâm của một nhà Liên Mạn Nhi.
Liên lão gia tử nhanh chóng khoát tay, kéo tay của Ngũ Lang, vỗ vỗ, trong miệng a một tiếng rồi vành mắt đỏ lên.
Người một nhà ngồi một hồi, nói tất cả những lời muốn nói, từ đầu đến cuối Liên lão gia tử cũng chỉ a a mà chống đỡ.
Lòng Liên Thủ Tín mềm nhũn ra, hắn cho rằng Liên lão gia tử thật sự vẫn không thể nói chuyện, là do y thuật của Lý lang trung kém.
Nếu đã như vậy, Liên Thủ Tín và Ngũ Lang đều tính toán , lát nữa muốn đi mời lang trung của Tế Sinh Đường tới xem bệnh cho Liên lão gia tử.
Người một nhà đang muốn đứng dậy, thì nghe thấy trong viện Hà thị nói nhao nhao ầm ĩ lên.
“Ai má ơi, ở đâu ra con ăn mày thế này. Sao ngươi không rên tiếng nào đã đi vào sân nhà ta rồi, rất hù dọa người đấy.”
Ngay sau đó, chỉ nghe thấy Cổ thị cùng một vài âm thanh xa lạ đồng loạt vang lên, sau đó chính là âm thanh bùm bùm của tiếng đồ rơi xuống đất
“Ai má ơi, đây là làm gì vậy, động cái đã đánh nhau!”