Chương 604: Chân tướng

Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Trong lòng Liên Mạn Nhi liền nghi hoặc, xảy ra chuyện lớn như vậy sao không thấy Anh Tử đến xem? Tuy Liên lão gia tử cùng Chu thị đều không tới nhưng không giống. Hai ông bà là trưởng bối, hơn nữa Liên lão gia tử vẫn còn ốm, còn Chu thị vốn là nữ nhân nội viện rất ít khi chịu xuất đầu lộ diện. Như lần trước Liên Thủ Lễ thiếu chút nữa mất mạng bà cũng chỉ đi ra tới cửa phòng, còn chưa bước qua đến cửa lớn nhà cũ đâu.

Hai ông bà không đến hiện trường còn một lý do nữa là ở nhà trông hai đứa nhỏ Đại Nữu Nữu và Nhị Nữu Nữu, bọn chúng còn nhỏ, không thể mang tới hiện trường, cũng không thể bỏ mặc chúng ở nhà một mình được. Còn Anh Tử, vô luận là như thế nào đều không có lý do gì không đến xem.

Liên Thủ Tín liền hỏi: “Anh Tử kia đâu?”

Thân phận Anh Tử khiến người ta thập phần lúng túng không biết nên xưng hô như thế nào. Sau đó mọi người nhất trí vẫn dùng cách xưng hô như lúc trước.

Mà Liên Đóa Nhi cũng gọi thẳng tên Anh Tử, một cách tự nhiên, thuận miệng, rõ ràng là bình thường cũng đều gọi như vậy. Liên Mạn Nhi thầm nghĩ, hộ nông dân người nào phất lên muốn học theo nhà giàu nạp thiếp cũng cố gắng đem quy củ nhà giàu học hết chứ đâu như nhà này. Bình thường như vậy, Liên Đóa Nhi lẽ ra phải gọi Anh Tử là di nương a.

Không chỉ thể hiện chuyện quy củ, Liên Đóa Nhi gọi Anh Tử như vậy cũng có thể thấy rõ thái độ của Cổ thị với Anh Tử. Giống như lúc chưa ở riêng trong ba người Cổ thị, Liên Hoa Nhi, Liên Đóa Nhi thì Cổ thị và Liên Hoa Nhi vẫn giỏi che dấu, chỉ có Liên Đóa Nhi là không giỏi kiềm chế, nên có thể nhìn thái độ Liên Đóa Nhi liền hiểu rõ thái độ của ba mẹ con nhà này.

Liên Mạn Nhi liền hỏi: “Là Anh Tử cùng mẹ Đóa Nhi tới gánh nước hay sao?”

Anh Tử trở về rồi. Theo thái độ đối đãi con dâu trước sau như một của Chu thị chắc chắn sẽ không để nàng ta dễ dàng gì, khẳng định cũng an bài cho nàng ta làm việc. Chỉ một thùng nước lại một đòn gánh, nếu như là Cổ thị cùng Anh Tử đi gánh nước thì có thể giải thích được rồi.

Tưởng thị đáp: “Không phải, buổi sáng mẹ chồng tự mình đi xách nước… Anh Tử không có ở trong nhà.”

Trương thị lúc này mới lên tiếng hỏi Tưởng thị đến rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.

Hóa ra, hôm qua sau khi nhà Liên Mạn Nhi về, bố mẹ Anh Tử đến thấy Anh Tử liền ôm nhau khóc. Hiển nhiên là một phen náo nhiệt, nhất là sau khi nghe Anh Tử nói đến đoạn Cổ thị bán Anh Tử đi, giờ Anh Tử trở về muốn đòi lại công bằng, thay Cổ thị làm chính thê Liên Thủ Nhân, cha mẹ Anh Tử liền lập tức ủng hộ Anh Tử.

Người nhà cũ không chịu nổi bọn họ phiền nhiễu cuối cùng đành nói sẽ thương lượng. Nhưng lúc đó cũng đã muộn nên để Anh Tử quay về nhà mình trước rồi nói sau. Dù sao Anh Tử cũng đã rời nhà lâu ngày, có nhiều lời muốn nói với cha mẹ nên cũng đồng ý đi về.

Đương nhiên trước khi rời đi, nhà Anh Tử còn lừa gạt bức bách người nhà cũ một bộ quần áo rồi mới chịu đi.

“Chính là bộ quần áo có chất vải như thế này đấy.” Tưởng thị nhìn kỹ tấm vải, xác nhận đó chính là bộ quần áo cho Anh Tử để thay cho bộ quần áo rách rưới trên người nàng ta ngày hôm qua.

Nghe xong Tưởng thị nói, Liên Đóa Nhi liền quát lên: “Nhất định là Anh Tử. Nàng ta hận mẹ ta, từ lâu đã muốn hại chết mẹ ta, còn muốn hại chết ta. Ngày hôm qua trước khi đi còn trộm nói chuyện với mẹ ta. Nói là muốn cùng mẹ ta chỉ hai người thương lượng với nhau.”

Liên Mạn Nhi lập tức truy vấn: “Thực sự nói như vậy? Đóa Nhi, Anh Tử nói với mẹ ngươi thế nào, hai người muốn thương lượng cái gì, hẹn nhau ở đâu?”

Lúc đầu Liên Đóa Nhi có chút trốn tránh nhưng rất nhanh sau đó liền trấn tĩnh, kiên định nói: “Là thật. Tất cả ta đều nghe thấy. Nàng hẹn với mẹ ta sáng sớm hôm nay, bên cạng giếng chờ mẹ ta… Chính nàng hại chết mẹ ta.”

Liên Mạn Nhi nhìn Liên Đóa Nhi chăm chú, trong nội tâm thầm nghĩ chỉ e là Liên Đóa Nhi không chịu nói thật hoặc ít nhất không phải tất cả đều là thật. Hiện tại Liên Đóa Nhi nhận định Anh Tử là người hại chết Cổ thị, nên bất chấp bịa đặt nói dối cũng phải lôi Anh Tử xuống chịu tội.

Liên Đóa Nhi tuy không giỏi ngụy trang nhưng lại có thói quen nói dối.

Tuy nghĩ vậy nhưng hiện tại việc cấp bách vẫn là tìm Anh Tử đến hỏi cho rõ ràng.

Nhà Anh Tử cách giếng nước không xa, việc này không cần người khác, một nhà Liên Thủ Nghĩa rất nhanh xông thẳng đến nhà Anh Tử. Qua một trận xô xô đẩy đẩy cuối cùng cũng mang được Anh Tử tới nơi.

Cha mẹ Anh Tử cũng đi theo, một đường không ngừng hô to gọi nhỏ mắng mấy người nhà Liên Thủ Nghĩa không biết lớn nhỏ nhưng đến khi đến bên ngoài đám người cạnh giếng thì nói gì cũng nhất quyết không chịu tiến lên phía trước.

Liên Mạn Nhi nói: “Mang bọn họ tới đây cho bọn họ nhìn xem.”

Cổ thị chết bất ngờ bên cạnh giếng, toàn thôn đều bị kinh động. Nhà Anh Tử ở gần, lại có quan hệ như vậy mà cả nhà đều trốn trong phòng không ai tới xem, điều này rất không bình thường.

Liên Thủ Nghĩa cùng mấy người khỏe mạnh đẩy Anh Tử cùng cha mẹ lên bên cạnh thị thể Cổ thị.

“Ôi trời ơi.”

“Ôi trời ơi, chết người rồi à?”

Ba người dường như giật nảy mình, nhảy lui về phía sau, Anh Tử cùng mẹ Anh Tử đều bị dọa mặt cắt không còn một giọt máu. Cha Anh Tử dù sao cũng là nam nhân, giật mình nhảy lui ra phía sau xong, tuy vẫn còn chút sợ hãi nhưng lại duỗi cổ ra nhìn ngó.

“Thực không còn thở? Chết thật rồi hả?” Cha Anh Tử đi lại bên thi thể Cổ thị dò xét nghe ngóng.

Liên Đóa Nhi trông thấy Anh Tử liền đứng lên bổ nhào qua cào cấu Anh Tử: “Ngươi, chính là ngươi hại chết mẹ ta, ngươi trả mẹ lại cho ta, ngươi đền mạng cho mẹ ta.”

Anh Tử bất ngờ không kịp chuẩn bị liền để Liên Đóa Nhi chiếm thế thượng phong. Đến lúc nàng ta lấy lại tinh thần phản kích thì đã muộn. Anh Tử cùng Liên Đóa Nhi lăn lộn đánh nhau dưới đất. Tiểu Thất tinh mắt đã nhìn thấy phần áo khoác ngoài của Anh Tử ở phía sau lưng bị rách một lỗ hổng.

Tiểu Thất liền chỉ vào lưng áo Anh Tử nói cho Liên Mạn Nhi nghe: “Tỷ, tỷ nhìn kìa.”

Liên Mạn Nhi cũng nhìn thấy, hơn nữa áo ngoài của Anh Tử có chất vải, màu sắc, hoa văn giống hệt mảnh vải kia.

Liên Mạn Nhi liền quát lên: “Đừng đánh nữa.”

Có người kéo Anh Tử cùng Liên Đóa Nhi ra. Ngũ Lang liền gỡ mảnh vải trên đòn gánh xuống đưa cho vợ Hàn Trung so với lỗ hổng trên áo ngoài của Anh Tử.

“Vừa khít. Chắc chắn là mảnh vải rách từ đây ra.” Vợ Hàn Trung so xong hô to lên khẳng định, còn xoay người ra cho mọi người cùng thấy rõ. Mọi người nhao nhao lên nhìn xem đều gật đầu.

Liên Mạn Nhi hỏi: “Anh Tử, chuyện này là như thế nào, ngươi nói một chút đi.”

“Chuyện không liên quan đến Anh Tử của bọn ta, chuyện không liên quan đến Anh Tử của bọn ta, Anh Tử nhà chúng ta vẫn một mực ở trong phòng ngủ, vừa rồi mới dậy.” Cha mẹ Anh Tử bắt đầu nhao nhao lên la hét ầm ỹ… Chỉ là bọn họ càng như vậy lại càng khiến Liên Mạn Nhi cảm thấy giấu đầu hở đuôi.

Ba người bọn họ cũng không phải là người quá thâm sâu nham hiểm, hơn nữa lại liên quan đến mạng người, vậy nên trên người, trên mặt bọn họ có thể nói là khắp nơi đều có sơ hở.

Liên Mạn Nhi nói với Anh Tử: “Anh Tử, Đóa Nhi nói, hôm qua ngươi cùng mẹ Đóa Nhi hẹn nhau sáng hôm nay tới bên cạnh giếng gặp mặt. Mảnh vải này là dính trên đòn gánh kia đấy. Ngươi ngoan ngoãn nói ra mọi chuyện hay là để lên công đường huyện nha ăn gậy rồi nói sau?”

“Đừng, không phải ta, không phải do ta cố ý, là ta bị ép buộc, là do bà ta muốn giết ta trước.” Anh Tử chỉ vào thi thể Cổ thị mà khóc lên hu hu.

Hẳn là do lần đầu làm sát nhân, tinh thần chịu áp lực quá lớn, cuối cùng vẫn là không nhịn được.

Liên Mạn Nhi liền hỏi: “Nói đi, chuyện xảy ra thế nào?”

Liên Thủ Nhân chần chừ nói: “Hay là… chúng ta về nhà rồi nói.”

Liên Mạn Nhi cũng không thèm để ý tới Liên Thủ Nhân. Tình hình đã như vậy, giờ về nhà nói hay nói ở đây có gì khác. Mọi người trong thôn đều bị kinh động tới, hơn nữa liên quan tới mạng người, ai cũng muốn biết rõ sự tình.

Chuyện xấu của Liên gia nhà cũ còn chuyện gì mà mọi người không biết hay sao? Lại còn muốn che đậy chẳng khác gì muốn bịt tai trộm chuông.

Liên Mạn Nhi đáp: “Ông nội còn bệnh chưa hết. Về nhà nói không phải sẽ làm cho ông tức giận thêm sao, chuyện đó thì xử lý thế nào?”

Liên Thủ Tín cũng nói: “Liền nói luôn ở đây đi. Cái này, còn có thể mang vào trong nhà sao?”

Cái này trong miệng Liên Thủ Tín là chỉ Anh Tử.

Liên Thủ Nhân không dám phản đối nữa. Mấy người còn lại ở khu nhà cũ lại càng không thể nói gì. Về phần dân làng, họ lại càng muốn nhanh chóng biết rõ chân tướng sự việc.

Liên Mạn Nhi liền quay sang Anh Tử nói: “Ngươi nói đi.”

“… Là bà ta mới phải xin lỗi ta. Ta đã nói ta làm chính, bà ta làm thiếp chuyện quá khứ ta sẽ không tính tới nữa. Ngày hôm qua còn chưa đáp ứng, ta cũng không nóng nảy, sớm muộn gì bà ta cũng phải chịu. Ngày hôm qua trước khi về, bà ta gọi ta lại nói muốn cùng ta hảo hảo thương lượng, hẹn sáng sớm phải đi xách nước, sẽ tới bên giếng chờ ta.”

Anh Tử kể lại một hồi như vậy về cơ bản là giống như những gì Liên Đóa Nhi kể, chỉ khác là Cổ thị từ bị động chuyển sang là người chủ động hẹn gặp.

Liên Mạn Nhi liền quay sang nhìn Liên Đóa Nhi. Liên Đóa Nhi liền quay đầu tránh ánh mắt của Liên Mạn Nhi.

Tình tiết này tạm thời có thể bỏ qua, bất qua trong thâm tâm Liên Mạn Nhi càng có ý tin tưởng Anh Tử hơn.

Liên Mạn Nhi liền nói: “Nói tiếp đi.”

“Sáng hôm nay ta liền dậy thật sớm, đi ra ngoài. Tới nơi thấy bà ta còn đến trước cả ta. Ta liền qua nói chuyện.” Nói đến đây, Anh Tử lại có chút kích động lên: “Là bà ta, là bà ta thừa dịp lúc ta quay người cầm cái đòn gánh kia đánh ta.”

Cổ thị mang theo đòn gánh là có chủ định tập kích Anh Tử sao? Cổ thị cố tình hẹn Anh Tử sáng sớm gặp mặt là dự mưu muốn giết chết Anh Tử?

“Bà ta hướng thẳng đòn gánh lên đầu ta đánh, rõ ràng là muốn đánh ngất ta sau đó ném ta vào trong giếng.” Anh Tử nói đến đây tựa hồ còn có chút sợ hãi.

Mảnh vải kia hẳn là lúc này bị móc vào rách ra. Liên Mạn Nhi nhìn kỹ áo khoác ngoài của Anh Tử nguyên bản cũng không phải là loại chất lượng kém nhưng đã quá cũ rồi, vải có chút mục, rách ra nên mới bị đòn gánh mắc vào. Anh Tử lại không phát giác ra chắc do lúc đó rất khẩn trương. Một khi đã mắc vào như vậy rồi, kéo rách ra là chuyện rất đơn giản.

Liên Mạn Nhi liền hỏi: “Sau đó như thế nào?”

Anh Tử đáp: “Ta giằng lấy đòn gánh, đẩy bà ta một cái. Không biết bà ta dẫm phải cái gì liền ngã ngửa ra, sau đó… sau đó liền tắt thở.”

“Là bà ta muốn giết ta. Ta không hề muốn giết bà ta. Ta chỉ đẩy bà ta một cái…” Anh Tử ô ô vừa khóc vừa nói.