Đăng vào: 12 tháng trước
Edit : Bỉ Ngạn
Liên Mạn Nhi nhìn thoáng qua, liền nhìn thấy, là Anh Tử, bên cạnh có
một cô bé làn da ngăm đen đích thị là Thất Xảo, còn hai chị em lớn lên
giống nhau và đều mặc quần áo màu xanh, một người tên là Xuân Ni, một
người tên là Xuân yến, còn có một người nhỏ tuổi nhất trong nhà có trái
Tầm Bóp là Nhị Nha, người còn lại tuổi lớn hơn một chút gọi là Tiểu
Hồng.
Đều là những người Liên Mạn Nhi có chút quen biết, trong đó có hai tỷ muội Xuân Ni và Xuân Yến, trước đây thường cùng chơi một chỗ với nàng,
còn lại là đều muốn có chút quan hệ tốt với Liên Hoa Nhi.
“Liên Mạn Nhi, sao bạn không theo chúng ta chơi?” Nhị Nha chạy đến trước mặt Liên Mạn Nhi nói.
“Liên Mạn Nhi, tới đây nghỉ ngơi một chút.” Tiểu Hồng ngồi ở dưới bóng cây hô gọi.
“Mạn Nhi, cũng còn sớm chưa đến giờ ăn cơm, ở đây cũng mát mẻ, nếu
muốn muội cứ ở đây chơi đi, lát nữa về nhà cũng được.” Ngũ Lang nói.
“Tỷ, chờ đệ cùng ca đem cá và cổ đưa trở về, đệ sẽ trở lại tìm tỷ.” Tiểu Thất nói.
Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ, từ khi nàng đến nơi này, cũng không cùng đám
nữ hài tử trong thôn kết giao. Về sau nàng còn ở lại chỗ này sinh sống,
cũng nên có những bạn nhỏ như thế này.
Liên Mạn Nhi liền đem rổ trong tay mình đưa cho Ngũ Lang mang về nhà, nàng đi theo Nhị Nha kia đến dưới cây liễu, Xuân Ni cùng Xuân Yến cũng
ngồi dịch sang bên cạnh, đem ụ đá nhường một nửa cho Liên Mạn Nhi cùng
Nhị Nha ngồi.
“Mạn Nhi, đầu của bạn đã khỏi chưa?” Mấy nữ hài tử hỏi.
Liên Mạn Nhi nhẹ gật đầu, “Đều ổn cả rồi. Mọi người xem, băng gạc
cũng đã dỡ xuống rồi.” “Ta nghe nói, có nhiều chuyện bạn đều không nhớ
rõ.” Tiểu Hồng nhìn Liên Mạn Nhi nói.
“Các nàng đều nói bạn bị đập đầu nặng, bị thế nên khiến người choáng
váng.” Thất Xảo là người sảng khoái nên cách nói chuyện cũng sảng khoái.
“Là ai nói ta choáng váng?” Liên Mạn Nhi cười hỏi.
Thất Xảo nhìn Tiểu Hồng, ý tứ kia hiển nhiên là ám chỉ Tiểu Hồng nói cho nàng ấy biết đấy.
Anh Tử ở bên cạnh phì một tiếng rồi nở nụ cười.
“Ta cái gì cũng chưa nói,” Tiểu Hồng lập tức phủ nhận, lại khiến Anh
Tử tiếp tục cười nàng, “Có người còn nói bạn sắp chết nữa cơ.”
Tiểu Hồng nói chuyện, lại quay sang nhìn Anh Tử.
Bởi vì hoàn cảnh sinh hoạt, mấy nữ hài tử nông thôn mặc dù có chút tâm cơ, nhưng cũng thể hiện ở ngoài mặt.
“Mọi người thấy đấy, mình bây giờ không phải là rất tốt đấy sao. Ai
mà nói những lời nói kiểu này, mình sẽ nghĩ là ai đó đang trù mình đó.”
Liên Mạn Nhi nói.
“Mạn Nhi tỷ nói rất đúng, về sau bất kể ai cũng không thể nói như vậy được nữa.” Thất Xảo vội vàng nói.
Liên Mạn Nhi cảm thấy không có gì thú vị, liền muốn nhanh chóng rời đi.
“Mạn Nhi, Hoa tỷ tỷ nhà bạn đi lên huyện thành rồi phải không, nàng
lúc nào thì trở về, đồ cưới đều đã xử lý xong rồi hả?” Tiểu Hồng giữ
chặt Liên Mạn Nhi, liên tiếp hỏi thăm.
Mấy nữ hài tử ánh mắt nóng bỏng nhìn Liên Mạn Nhi.
Hôm kia, Cổ Thị, lão đại, lão nhị Liên gia liền mang theo Liên Hoa
Nhi, Liên Đóa Nhi, cùng Liên Tú Nhi cùng đi thị trấn, đi tìm Liên Lan
Nhi để đặt đồ cưới cho Liên Hoa Nhi.
Các nàng giữ chặt lấy Liên Mạn Nhi để hỏi chuyện, không phải là muốn
nghe ngóng tin tức xấu của Liên Hoa Nhi đi. Liên Mạn Nhi trong nội tâm
giật mình, Liên Hoa Nhi phá vỡ vật đính hôn, Thất Xảo, Tiểu Hồng, cùng
Anh Tử lúc ấy đều ở đó. Từ đó về sau, các nàng đã bị Liên gia cự tuyệt
đến thăm, Liên Hoa Nhi cũng không dẫn mấy nữ hài tử trong thôn về nhà
chơi nữa, mà Chu thị càng đối với cái đám dám can cảm đến thăm cháu gái
cũng không có sắc mặt tốt, đây cũng là nguyên nhân, nhiều ngày như vậy,
đều không có người đến tìm nàng cùng Liên Chi Nhi chơi.
Mặc dù những hài tử này không có ý tốt khi đến Liên gia, nhưng việc
hôn sự này của Liên Hoa Nhi, từ trước đến nay vẫn là tiêu điểm chú ý của các nàng.
Liên Mạn Nhi im lặng nhìn mấy nữ hài tử, Tiểu Hồng cùng Anh Tử là hai người có thể coi là lớn một chút thì cũng thôi, còn lại mấy nàng kia
tuổi cũng sắp xỉ với nàng mà cũng đã bắt đầu quan tâm đến vấn đề này
rồi.
“Ừm đã đi thị trấn xử lý đồ cưới rồi, hai ngày nữa mới trở về.” Liên
Mạn Nhi vẫn tiết lộ cho các nàng chút ít tin tức, “Đến lúc xử lý đồ
cưới, muốn trở về trong thôn, mọi người đều có thể thấy được.”
“Thật sự?” Thất Xảo nói.
“Ừ, Thất Xảo, đến lúc đó tỷ cùng với dì cả nội cùng gia đi xem.” Liên Hoa Nhi nói với Thất Xỏa. Chu thị có một đường tỷ, cũng gả cho một hộ
họ Trịnh ở tại Tam Thập Lý doanh tử, Thất Xảo lại là cháu gái của đường
tỷ Chu thị, cùng Liên Hoa Nhi xem như là biểu tỷ muội
“Được.” Thất Xảo vội nói.
“Liên Hoa Nhi xem ra rất muốn đi hưởng phúc rồi.” Anh Tử nói chuyện,
nâng cánh tay lên, lộ ra một cái vòng vàng óng ở trên cổ tay. Anh Tử lớn lên có chút mập, cổ tay cũng có chút thô đi, cái vòng tay thì nhỏ, bị
kẹt ở bên trên cổ tay nàng.
Mấy nữ hài tử bị ánh sáng kia hấp dẫn mắt, lộ ra ánh mắt cực kỳ hâm mộ.
“Anh Tử ngươi xem cái vòng tay này thật là đẹp mắt, xem mãi cũng không chán.” Xuân Ni nói.
“Nhưng kiểu dáng có vẻ già một chút.” Tiểu Hồng nhếch miệng. Mỗi lần
Anh Tử xuất hiện, sẽ khoe khoang cái vòng tay bằng vàng này.
“Như vậy đâu có được gọi là già, đây chính là mốt đang thịnh hành
trong huyện thành đấy. Ngươi suốt ngày ngây ngốc ở trong thôn, có thể
biết được cái gì !” Anh Tử lập tức phản biện.
Tiểu Hồng bị nói thế mặt không khỏi đó lên.
“Cái vòng tay ngươi đeo rất nhỏ, thì ra cũng không phải của ngươi.” Tiểu Hồng nói.
“Không phải như lời ngươi nói, đây là bà ngoại ta cho ta đấy.” Anh Tử liếc nhìn Tiểu Hồng.
“Ta thấy vòng tay này là rất đẹp mắt, nhưng lại đeo kẹt ở cổ tay, Anh Tử, ngươi không thấy khó chịu sao?” Thất Xảo nói.
Chỉ sợ là thấy dễ chịu thì có, Liên Mạn Nhi thầm nghĩ
“Vòng tay rất đẹp, nhưng nếu làm thành cây trâm, cài ở trên đầu, sẽ
càng đẹp mắt hơn.” Liên Mạn Nhi nói, “Anh Tử, cái vòng tay này của bạn
ít nhất có thể làm thành một cây trâm, một đôi khuyên tai đấy.”
“Thêm chút tiền mời thợ thủ công, nhà nàng ấy sẽ đồng ý sao?” Tiểu Hồng cười nói.
“Ai nói nhà của ta không đồng ý?” Anh Tử lập tức phản bác, “Mẹ ta nói với ta, cũng muốn đem cái vòng tay này làm cho ta cây trâm và đôi
khuyên tai đấy.”
“Mình cần phải về rồi, mọi người nếu rảnh có thể đến nhà ta chơi nhé.”
Liên Mạn Nhi đi về phía trong nhà, còn chưa đi đến cổng lớn, đã nghe thấy giọng nói của Chu Thị.
“Cá chỉ lớn cỡ bàn nay thế này, sao mà có thịt, còn muốn tốn dầu muối để nấu, ta không cần nó, các ngươi đem bỏ đi cho ta.”
Liên Mạn Nhi nhanh chóng đi vào, liền nhìn thấy Ngũ Lang cùng Tiểu Thất trong tay vẫn cầm cá, đang bị Chu thị răn dạy.
“Nội” Liên Mạn Nhi nhịn không được tiến lên phía trước, “Chúng ta
cũng là một mảnh hảo tâm, đi cả ngày bắt cá mang về, nghĩ đến phải hiếu
kính cùng gia và nội, cho mọi người trong nhà một bữa ăn ngon. Nếu như
nội không đồng ý, bọn con cũng không thể làm được gì, người cũng không
cần quát lớn như vậy.”
“Tiểu nha đầu nhà người, ăn của ta uống của ta đấy, giờ còn đứng đấy
mà nói.” Chu thị lập tức đem mũi nhọn chĩa vào Liên Mạn Nhi.
“Nội, cha cùng mẹ cháu cũng phải làm việc, cháu cũng ăn như bọn họ là được rồi, cũng không dám bú sữa mẹ đâu.” Liên Mạn Nhi nói.
“Mạn Nhi, nói cái gì vậy, ai cho con nói như vậy?” Liên Thủ Tín cùng Liên lão gia tử đi từ bên ngoài vào nói.
“Nội, nấu con cá này cũng không tốn bao nhiêu dầu đâu.” Liên Mạn Nhi nhanh chóng nở nụ cười rồi nói.
“Đi bắt cá sao?” Liên lão gia tử đi tới, nhìn cá trong tay Ngũ Lang cùng Tiểu Thất.
Liên Mạn Nhi vội vàng chạy đến trước mặt Liên lão gia tử.
“Gia, người xem chúng cháu đi bắt cá, đây là cá trích, hầm cách thủy
thành súp uống rất ngon, để cho gia buổi tối nhắm rượu.” Liên Mạn Nhi
nói.
“Gia, đây chính là do cháu bắt đấy.” Tiểu Thất cũng nhanh chóng giơ lên một con cá trích, khoe với Liên gia lão tử.
“Đi nào, cháu của ta biết hiếu kính với ta rồi. Đưa cá cho mẹ cháu
làm, buổi tối chúng ta sẽ cùng ăn.” Liên lão gia tử vuốt vuốt đầu Tiểu
Thất, đi vào trong phòng.
“Mấy con cá này là tâm ý của bọn nhỏ, có thể tốn bao nhiêu dầu? Ngươi trở về phòng lấy ra đi.” Đi qua người Chu thị, Liên lão gia tử lại nói.
Liên lão gia tử dù sao cũng là chủ gia đình, hắn đã nói như vậy, Chu thị cũng không còn cách nào.
“Nếu làm nồi của ta có mùi tanh, các ngươi dùng lưỡi liếm sạch cho ta.” Chu thị nói.
“Nội yên tâm đi, khẳng định là không tanh.” Liên Mạn Nhi nói.
Ngũ Lang cùng Tiểu Thất mang cá đi tìm Trương thị để chuẩn bị nấu cho bữa tối.
Liên Thủ Tín gọi Liên Mạn Nhi đến sát bên người.
“Mạn Nhi, tính tình của nội con còn không biết sao, về sau mọi thứ
nghe theo lời nội, cũng tránh khiến cho nội con nổi giận.” Liên Thủ Tín
dặn dò Liên Mạn Nhi.
“Cha, nếu như là nội sai, cũng phải nghe theo sao?” Liên Mạn Nhi hỏi.
“Ah, cái này….” Liên Thủ Tín mới ngớ người ta…,ý tứ của hắn chính là
thế, nhưng khi được Liên Mạn Nhi hỏi rõ ràng như vậy, hắn cũng không
biết phải đáp ra sao.
“Nhưng nếu vậy, thì đây không phải là hại nội sao? nếu để cho nội
không biết sai mà cứ phân phó xuống dưới. Người ở bên ngoài mà biết
chuyện sẽ cười nội đấy.” Liên Mạn Nhi nói.
Liên Thủ Tín im lặng, Hắn là người thành thật, sẽ không nói dối, cũng sẽ không cưỡng từ đoạt lý, cho dù là ở trước mặt con mình, cũng sẽ như
vậy.
“Không nói tới đúng sai, chuyện vừa rồi, Nội như vậy, con cùng ca còn có Tiểu Thất, cảm thấy rất đau lòng. Nhưng mà những lời gia vừa nói,
con cảm thấy, gia mới thật là trưởng bối đáng kính, cũng biết nỗi đau
trong lòng chúng con, cũng coi trọng chúng con.” Liên Mạn Nhi nói.
“Gia con đương nhiên tốt.” Liên Thủ Tín nói, “Còn chuyện kia, trong lòng nội con…cũng thương bọn con lắm.”
Liên Mạn Nhi có chút đồng tình nhìn Liên Thủ Tín, chính hắn cũng không tin lời mình nói ra.
Bị Liên Mạn Nhi nhìn như vậy, Liên Thủ Tín có chút xấu hổ.
“À, Mạn Nhi, đi giúp mẹ con đi làm việc đi.”
Liên Mạn Nhi nhịn không được liền nở nụ cười.
“Đứa nhỏ này, còn cười cha con nữa !” Liên Thủ Tín không có cách nào, đành chính mình quay người đi.
Trên bàn cơm chiều, liền có hơn một bát súp cá trích cùng đậu hũ trắng như sữa.
Cá trích là do Trương thị làm, dùng gia vị đơn giản như muối, gừng,
hành thái, dùng một lớp bọc mỏng, sau đó dùng ít dầu trong nồi rán cho
hai mặt vàng đều, lúc này mới đổ nước vào đun nhừ. Liên Mạn Nhi còn theo Liên lão gia tử dùng hai văn tiền mua hai cân đậu hũ ( đậu phụ), đợi cái bát canh cá hầm cách thủy đủ chín, đem đậu hũ cắt bỏ vào, dùng
lửa lớn đun tiếp, rồi lại dùng lửa nhỏ đun lâu, cho đến khi thấy bên
trong nồi giống như là dịch sữa thì là canh cá đã được.
Món chính bữa tối là cơm và bánh gạo, mỗi người đều được chia hai
cái. Chu thị một mặt trầm lặng, mặc kệ Trương thị cùng Liên Mạn Nhi như
thế nào, cũng không chịu uống canh cá. Bởi vì súp cá này Chu thị không
uống, Hà thị cũng không hề cố kỵ, múc vào trong chén của mình, rồi lại
múc cho Liên Nghiền Nhi.
“Nghiền Nhi ăn nhiều một chút, thịt con cá này đều cho Nghiền Nhi, vì vướng chân nên không lấy được cái kia.” Hà thị nói.
Liên Mạn Nhi không phải là người hẹp hòi, nhưng Hà thị như vậy, khiến cho người ta không thoải mái. Liên Mạn Nhi cũng không nói chuyện, chỉ
là tách miếng cá mập nhất trên bụng cho Tiểu Thất, cũng cực kỳ nhanh gắp cho Liên Chi Nhi cùng Trương thị.
Liên Nghiền Nhi được Hà thị đút một miếng cá vào miệng, lại bị hóc xương liền ho khan vài cái.
“Chi Nhi, vỗ vỗ cho muội tử ngươi.” Hà thị tay không chịu buông đũa xuống, liền kêu Liên Chi Nhi.
Liên Chi Nhi nhìn mặt Liên Nghiền Nhi mặt đỏ lên, liền để chén cùng đũa xuống, vội vàng vỗ vỗ trên lưng nàng.
Chu thị đột nhiên đem đũa đặt trên mặt bàn.
“Hôm nay ai là người làm cơm?”