Đăng vào: 12 tháng trước
Edit: Quỳnh Mai
Beta: Tiểu Tuyền
Liên Thủ Tín và Trương thị liền đứng lên, cáo từ Liên lão gia tử.
“Cha, vậy chúng con về trước, vài ngày nữa lại tới thăm cha mẹ.”
“Lão Tứ à, đừng đi vội, ngồi thêm một lúc nữa, ngồi thêm một lúc nữa.” Liên lão gia tử vừa vội rướn người lên, vừa quát Chu thị, “Bọn nhỏ đều ở đây, bà làm cái gì thế, không thể yên tĩnh chút, từ từ đả lao.”
Đả lao là câu cửa miệng thường dùng của người nông dân Tam Thập Lý doanh, ý tứ đồng nghĩa với tán gẫu.
Chu thị đang mắng Liên Thủ Nghĩa và Hà thị, thấy mấy người Liên Thủ Tín đứng lên muốn đi, lại nghe Liên lão gia tử quát lớn liền thật sự im lặng.
Vốn định nhân lúc hỗn loạn mà rời đi, hơn nữa ngày thường nếu gặp phải tình huống như thế, Liên lão gia tử sẽ không cố chấp giữ Liên Thủ Tín lại, Chu thị cũng không lập tức im mồm như vậy. Với tình hình hôm nay, xem ra không chỉ có Chu thị, chỉ sợ Liên lão gia tử cũng có chuyện cần nói với Liên Thủ Tín.
Người một nhà nhìn nhau. Lúc này nếu các nàng kiên trì mượn cớ rời đi thì vẫn có thể đi. Nhưng Liên lão gia tử và Chu thị giữ chuyện trong lòng không nói, sợ là sau khi các nàng đi sẽ làm chút chuyện ngu ngốc, đến lúc đó không chỉ hành hạ các nàng phải đi một chuyến, hơn nữa còn không biết phải đối mặt với cục diện hỗn loạn như thế nào.
Cứ như vậy, cả nhà lại một lần nữa ngồi xuống.
Liên lão gia tử và Chu thị muốn nói gì, cứ để hai người nói, có thể đồng ý hay không, mấy người Liên Mạn Nhi tự có chừng mực.
“Đồ cưới của Chi Nhi chuẩn bị tới đâu rồi, nếu muốn thêu đồ…, vợ Kế Tổ thêu thùa rất tốt, cứ bảo vợ Kế Tổ giúp một tay.” Liên lão gia tử ân cần hỏi.
Những chuyện như vậy hẳn là Chu thị nên nói, nhưng Chu thị làm gì có tâm tư suy nghĩ những chuyện này, Liên lão gia tử cũng đành nói thay.
“Tứ thẩm, có gì cần thêu thùa, thẩm cứ giao cho cháu.” Tưởng thị vội vàng đứng lên nói.
“Mọi thứ đều làm gần xong rồi, nếu có việc gì thêm sẽ tìm cháu sau.” Trương thị liền nói.
“Vậy được ạ.” Tưởng thị cười đáp, sau đó liền cúi đầu, thần sắc có chút chán nản. Nàng là người thông minh, biết Trương thị nói như vậy là không định để nàng giúp đỡ.
Vì chuẩn bị đồ cưới cho Liên Chi Nhi, nhà Liên Mạn Nhi từ đầu đã không định để bất cứ người nào ở nhà cũ giúp đỡ. Thứ nhất là không cần, thứ hai là những người ở nhà cũ này cũng không giúp được mấy. Về phần thêu thùa, nhà cũ có Chu thị và Tưởng thị thêu vô cùng giỏi. Nhưng Chu thị làm sao có thể đồng ý thêu thùa may vá cho Liên Chi Nhi, các nàng tất nhiên sẽ không đi giẫm vào cái đinh này.
Mà Tưởng thị, không để nàng giúp đỡ là suy nghĩ từ nhiều phương diện. Thứ nhất là Trương thị không thể đối đãi với Tưởng thị như trước đây, ngoài ra còn có nguyên nhân khác. Nếu Tưởng thị giúp đỡ Liên Chi Nhi thêu đồ, vậy sẽ ảnh hưởng ít nhiều tới những việc khác của nàng. Chu thị cao hứng thì không sao, nếu mất hứng sẽ mắng một trận, còn lôi của Liên Chi Nhi vào, tội gì phải làm khổ mình như vậy.
Đây là chuyện vui của Liên Chi Nhi, nhà Liên Mạn Nhi cũng không muốn đụng phải chuyện không thoải mái.
“… Đều là người một nhà, có chuyện cũng quan tâm hơn người khác. Mạn Nhi có thể nghĩ tới Diệp Nhi, Nha Nhi, đây là có tình cảm tỷ muội.” Liên lão gia tử nói tiếp.
“Đúng vậy. Mạn Nhi lớn lên trong sự trông coi của chúng con, đứa nhỏ Mạn Nhi này, diện mạo tốt, lòng dạ còn tốt hơn.” Hà thị lập tức tiếp lời tán dương.
“Trong số con cháu gái Liên gia chúng ta, Mạn Nhi chính là tốt nhất.” Liên Thủ Nghĩa giơ ngón tay cái nói.
Lúc này Liên Thủ Nghĩa và Hà thị nhìn Liên Mạn Nhi như đang nhìn một pho tượng Phật kim quang lấp lánh.
Liên Mạn Nhi sao có thể không đoán được ý nghĩ của hai người này, nàng xem thường trong lòng, nhưng trên mặt chỉ nhàn nhạt không biểu cảm.
“Đã là giờ nào rồi mà ngươi vẫn ngồi ở kia? Ngươi mọc đinh trên mông rồi, ngươi không làm cơm, chờ bà già như ta phải hầu hạ ngươi sao?” Chu thị vốn đang ngồi im không nói chuyện, đột nhiên chỉ vào Hà thị mà mắng.
Lời của Liên Thủ Nghĩa và Hà thị…, Liên Mạn Nhi không để trong lòng, nhưng Chu thị nghe thấy liền không thoải mái. Trong số con cháu gái trong nhà tất nhiên có cả khuê nữ Liên Lan Nhi và Liên Tú Nhi của bà, Liên Mạn Nhi đứng đầu, vậy hai khuê nữ của bà đứng ở đâu?
Chu thị là nữ nhân đứng đầu Liên gia, khuê nữ của bà tất nhiên cũng cao quý hơn khuê nữ của con dâu. Bây giờ Liên Thủ Nghĩa và Hà thị ca ngợi Liên Mạn Nhi, Chu thị làm sao có thể cao hứng chứ.
Chu thị mắng Hà thị, bắt đi lấy gạo nấu cơm, quay đầu lại, Chu thị tiếp tục nhìn Liên Thủ Tín.
“Lão Tứ à, bây giờ con là người bận rộn rồi, đại tỷ của con tới, con biết không, con đến nhìn cũng không thèm nhìn. Con khiến đại tỷ của con đau lòng đấy, con khiến mẹ thất vọng, đau khổ…” Chu thị hung dữ nói.
Nói hồi lâu, cuối cùng cũng nói đến chủ đề chính.
Nhắc tới Liên Lan Nhi, sắc mặt Liên Thủ Tín và Trương thị đều có chút khó coi.
“Không phải nói buổi tối làm bánh bao chay sao?” Liên lão gia tử nhìn Chu thị, “Sao bà không đi xem một chút, xem vợ lão Nhị đã ủ bột tử tế chưa?”
“Vợ Kế Tổ, cháu đỡ bà nội cháu đi xem một chút, nhanh lên.” Liên lão gia tử gọi Tưởng thị.
Tưởng thị liền vội vàng đứng dậy, tiến lên đỡ Chu thị.
Hiển nhiên Liên lão gia tử cũng không hy vọng Chu thị nói về đề tài này, đây là muốn đẩy Chu thị ra ngoài.
Chu thị làm sao không hiểu chuyện này, nhìn Liên lão gia tử một chút, lại nhìn Tưởng thị một chút. Đúng lúc đó truyền đến tiếng bát đĩa rơi xuống đất.
“… Cái đồ chỉ biết ăn không biết làm này, suốt ngày làm tốn tiền của người khác…” Chu thị xuống đất đi giày, ra khỏi phòng.
Chờ Chu thị ra ngoài, Liên lão gia tử liền thở dài.
“Lão Tứ, vợ lão Tứ, mẹ của hai con chính là người như vậy, tính tình kia không thay đổi được. Cái gì nhường được ta cũng nhường rồi. Cả cái nhà này, ai cũng phải nhường bà ấy… Bà ấy không có ý gì xấu, chỉ là ăn nói không tốt. Bà ấy nói gì, các con cũng đừng để trong lòng. Còn có Chi Nhi, Mạn Nhi, tiểu Thất, mấy hài tử các cháu cũng vậy, đừng chấp nhặt bà nội của các cháu. Bà ấy vốn đã như vậy.”
“Thải Vân à, đừng chê cười nhé. Bà của cháu chính là một lão ngoan đồng.” Liên lão gia tử còn không quên nói hai câu với Trương Thải Vân ngồi một bên.
“Cha, hôm nay mẹ gọi chúng con lại đây, đây là…” Liên Thủ Tín liền hỏi.
“Không có chuyện gì, bà ấy thì có thể có chuyện gì chứ.” Liên lão gia tử liền khoát tay, ý bảo Liên Thủ Tín không cần để trong lòng, “… Không phải Lan Nhi mới tới một chuyến sao, mẹ của con trong lòng không thoải mái. Chút tức giận này bà ấy xả ra một chút liền xong chuyện, bà ấy nói gì các con cũng đừng quan tâm. Nhà này còn có cha mà.”
Lúc này, phía ngoài lại truyền vào tiếng Chu thị mắng chửi Hà thị.
Người nông dân tới nhà người khác chơi, nếu nhà người ta bắt đầu nấu cơm hoặc dọn bàn chuẩn bị ăn cơm thì phải cáo từ ra về.
“Cha, vậy nếu không có chuyện gì thì chúng con trở về.” Liên Thủ Tín đứng dậy lần nữa.
“Được rồi, các con bận rộn thì cứ về đi. Cũng không có chuyện gì, không cần qua bên này nhiều, trời nóng, các con đều có chính sự. Cha vẫn còn khỏe mạnh có thể đi lại được. Các con có tấm lòng là được rồi.” Liên lão gia tử cũng đứng dậy nói.
Mấy người Liên Mạn Nhi đi ra ngoài, Liên lão gia tử muốn tiễn nhưng bị Liên Thủ Tín ngăn lại.
Cả nhà ra khỏi phòng, tất nhiên gặp phải Chu thị đang đứng ngoài.
“Phải đi à?” Chu thị nhìn Liên Thủ Tín, “Lão Tứ, con ở lại một chút, mẹ có lời muốn nói với con.”
Liên Mạn Nhi và tiểu Thất đều dùng ánh mắt đồng tình nhìn Liên Thủ Tín, cái này các nàng cũng giúp không được, Chu thị nhất quyết muốn nói riêng với Liên Thủ Tín.
Trương thị, Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi, tiểu Thất và Trương Thải Vân ra gần đến cửa, liền chậm rãi từ từ vừa ra ngoài vừa nhìn sân vườn nhà cũ, vừa chờ Liên Thủ Tín.
“… dượng cả thật sự là sợ bà như sợ thuốc dán….” Trương Thải Vân ghé vào tai Liên Mạn Nhi nói nhỏ.
Liên Mạn Nhi không kịp nhịn cười, cười đến gần ngã ra đất.
Nói ai sợ một người như thuốc dán chính là hình dung sinh động việc sợ tới cực điểm, không còn thuốc chữa.
Đi tới giữa viện, Liên Mạn Nhi quay đầu lại, đã thấy Liên Thủ Tín cúi đầu rũ vai đứng trước mặt Chu thị, mà Chu thị đang chỉ vào mặt LiênThủ Tín, không biết nói gì mà nước miếng tung bay.
“Nha Nhi, mau tiễn Mạn Nhi tỷ đi. Mạn Nhi tỷ muốn dẫn con đi chơi, con phải đi đấy nhé, Nhị Nữu Nữu đã có mẹ trông rồi.” Hà thị ở ngoài phòng bị Chu thị sai bảo làm không hết việc, liền hét lớn với Liên Nha Nhi.
Liên Nha Nhi rất nghe lời, vẫn bế Nhị Nữu Nữu trong lòng như cũ, đi sau Liên Mạn Nhi mấy bước, nhút nhát không dám nói chuyện.
Liên Mạn Nhi dừng bước, nhìn Liên Nha Nhi.
Liên Nha Nhi cũng lập tức đứng lại, vỗ về Nhị Nữu Nữu trong lòng, cúi đầu, không dám nhìn Liên Mạn Nhi.
“Nha Nhi, Nhị Lang ca dạo này làm gì, sao không thấy huynh ấy?” Liên Mạn Nhi đột nhiên nhớ ra dạo này không thấy Nhị Lang, liền hỏi.
Hơn nữa bình thường chuyển lời cho nhà nàng cũng là Nhị Lang, hôm nay lại đổi thành Tứ Lang.
“Muội, muội cũng không biết.” Liên Nha Nhi ngẩng đầu rất nhanh, nhìn Liên Mạn Nhi một cái rồi lại rũ mắt nhìn xuống, lắc đầu nói.
“Mấy ngày qua trong nhà không có việc gì, Nhị Lang ca ra ngoài quá nửa ngày mới về.” Một lát sau, Liên Nha Nhi mới rụt rè nói với Liên Mạn Nhi.
“Nha Nhi, nếu trong nhà không có việc gì, cháu cứ đến nhà tứ thẩm, để Mạn Nhi tỷ dẫn cháu đi chơi.” Trương thị liền nói.
“Dạ… vâng.” Liên Nha Nhi nhỏ giọng đáp.
“Liên Đóa Nhi thì sao?” Liên Mạn Nhi lại nghĩ tới một chuyện khác, nhìn thoáng qua phía Tây phòng, nhỏ giọng hỏi Liên Nha Nhi.
“Ở trong phòng.” Liên Nha Nhi cũng quay đầu nhìn qua Tây phòng, “Chơi với Đại Nữu Nữu.”
“Vừa rồi tỷ còn thấy nàng, nàng thò đầu ra khỏi Tây phòng nhìn chúng ta.” Trương Thải Vân nói với Liên Mạn Nhi, “Mặt trắng như ma vậy.”
Tưởng thị trông coi Liên Đóa Nhi rất chu đáo, không tùy tiện cho Liên Đóa Nhi ra khỏi phòng.
Những chuyện cần quan tâm bên nhà cũ không ít, nhưng Chu thị lại không thèm quan tâm những thứ này, chỉ tìm cách quản chuyện người khác có ra ngoài hay không.
Trong khoảng thời gian này, Liên Thủ Tín cũng ra khỏi nhà, nhìn dáng vẻ của hắn cứ như mới gặp sương tuyết lạnh giá vậy.