Đăng vào: 12 tháng trước
Edit: phiyenvu
Beta: Nora
Để Tiểu Hổ và Tiểu Long đến nhà đi học,
Trương thị, Ngũ Lang, Mạn Nhi, Tiểu Thất không có ý kiến gì. Nhưng nghe
Tiểu Thất nói như vậy, bọn họ không ai lên tiếng tán thành trước.
Người đầu tiên tán thành chuyện này phải là Liên Thủ Tín mới được.
“Cha thấy được đó.” Qủa nhiên, Liên Thủ
Tín bày tỏ thái độ: “Trường học cách thôn của ông ngoại mấy đứa rất xa,
Tiểu Hổ và Tiểu Long đi học bất tiện. Nhà chúng ta mở trường học, tiện
thể đón mấy đứa nhỏ sang đây.”
“Vậy để ta nhờ người mang thư cho bọn
họ.” Trương thị mặt mày rạng rỡ, nói: “Đi học là chuyện tốt, lần trước
ta cũng nói với bọn họ… chỉ sợ họ không nỡ xa mấy đứa nhỏ thôi.”
“Vậy nàng cố gắng khuyên bảo họ chút, vì tốt cho bọn nhỏ, cũng vì tính toán chuyện sau này nữa.” Liên Thủ Tín
chân thành nói: “Không phải nàng cũng không nỡ để Ngũ Lang đi xa sao,
nếu Ngũ Lang lúc nào cũng núp trong nhà thì nhà chúng ta đâu được như
bây giờ.”
“Ừ, ta nhất định sẽ khuyên họ.” Trương thị gật đầu nói.
“Cũng sắp Tết rồi, lễ vật chúng ta tặng
cho ông ngoại bọn nhỏ cũng sắp xếp gần xong, khi nào phái người đưa đi
nhân tiện bảo họ mang thư qua luôn. Muốn mở trường học cũng không phải
chuyện một hai ngày có thể xong, còn phải suy nghĩ cẩn thận, chuẩn bị
chút đã.” Liên Thủ Tín lại nói.
“Mẹ, con thấy cha suy nghĩ thật là chu đáo.” Liên Mạn Nhi ngồi kế bên cười nói.
Trương thị không nói gì, nhưng nhìn mặt bà thì biết giờ phút này trong lòng bà như được tưới mật.
Nếu không sao nhất định phải để Liên Thủ Tín biểu lộ thái độ đồng ý chuyện này chứ.
Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang, Tiểu Thất đưa mắt nhìn nhau cười.
Để Tiểu Hổ và Tiểu Long đến Tam Thập Lý
Doanh Tử đi học, đương nhiên đều ăn ở tại Liên gia. Gia cảnh Trương gia
giàu có, hai năm nay cũng được nhà Liên Mạn Nhi giúp không ít, gia sản
cũng có thay đổi. Nhưng gia sản có lớn hơn nữa thì ở niên đại này cũng
chỉ là phú hộ mà thôi. Nếu Trương gia có hai người đọc sách, vậy mới có
thể thay đổi nguồn gốc xuất thân.
Tiểu Hổ và Tiểu Long vừa đúng tuổi đi
học, nếu sau này hai đứa có thể theo đuổi con đường khoa cử, chính là
phúc của Trương gia, cũng là trợ lực cho Liên gia sau này. Nếu như thi
không đậu, biết đọc biết viết, đối với hai đứa trẻ và Trương gia, tương
lai cũng là chuyện vô cùng hữu ích.
Cả nhà quyết định chuyện mở trường học xong, lại tính toán một phen sau đó bắt tay vào chuẩn bị.
“Ca, có phải cũng đến lúc nên viết thư
cho Lỗ tiên sinh rồi không?” Liên Mạn Nhi nói với Ngũ Lang: “Chúng ta
nói chuyện này với Lỗ tiên sinh, nhân tiện hỏi tiên sinh xem người có
thêm ý kiến gì hay hơn không”
“Huynh cũng nghĩ như vậy, lát nữa sẽ viết thư.” Ngũ Lang gật đầu nói.
Hiện nay Lỗ tiên sinh đang ở kinh thành, Ngũ Lang tạm thời không thể đến đó, chỉ có thể viết thư qua lại. Thầy
trò hai người thư từ qua lại rất thường xuyên, không chuyện gì là không
nói, Ngũ Lang còn đem việc học của hắn và Tiểu Thất viết vào trong thư.
Lỗ tiên sinh lần nào cũng chỉ dạy tận tình, điều này giúp ích rất lớn
đối với sự học của Ngũ Lang và Tiểu Thất.
Mở trường học, chuyện lớn như vậy, đương nhiên phải kể với Lỗ tiên sinh, nghe ý kiến của ông.
“Đúng rồi” Liên Mạn Nhi chợt nảy một ý, nói với Ngũ Lang: “Ca, nên mời Lỗ tiên sinh đặt tên cho trường của chúng ta nữa chứ.”
“Đúng, đúng ha.” Liên Thủ Tín nghe xong
liên tục gật đầu tán thành. “Nhà chúng ta có được ngày hôm nay, cũng là
nhờ có Lỗ tiên sinh. Người ta là sao Văn Khúc giáng thế, không chê nhà
chúng ta là nông dân, lúc đó tình cảnh nhà chúng ta như vậy, người ta
cũng tận tâm tận lực dạy mấy đứa con học. Lỗ tiên sinh người ta là sao
Văn Khúc, có đức có tài, biển (bảng hiệu, hoành phi) trường học nhà chúng ta phải mời Lỗ tiên sinh tự tay viết.”
Bảng hiệu trường học được Lỗ tiên sinh
tự tay viết, ý nghĩa có thể nói là giá trị vô cùng, mọi người đương
nhiên gật đầu tán thành.
“… Trên trấn gọi là Tư thục, phủ thành
có Thư viện Thịnh Kinh. Quy mô của chúng ta không thể gọi là Thư viện
được, nhưng so với Tư thục lại có chút khác biệt. Con nghĩ, đừng gọi là
Tư thục mà gọi là Học đường đi.” Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ rồi nói.
Tư thục dạy Tam tự kinh, Bách gia tính,
sách vỡ lòng cùng với Tứ thư Ngũ kinh. Mà nhà Liên Mạn Nhi muốn mở
trường học ngoài dạy những thứ này ra còn dạy cả toán học, học vấn thực
tế cùng kỹ năng. Hơn nữa, nhà nàng mở Học đường là mang tính chất phúc
lợi xã hội, học phí gần như không lấy, như vậy dĩ nhiên phải khác với Tư thục.
Gọi là Học đường, nhìn đơn giản, nói ra cũng có tiếng vang, lại phân biệt được với Tư thục và Thư viện.
Cả nhà thương lượng hồi lâu, sau cùng đồng ý gọi là Học đường.
Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất theo Ngũ Lang vào thư phòng viết thư cho Lỗ tiên sinh.
****************
Hôm sau, cả nhà bắt tay chuẩn bị mở Học
đường, thì ra tòa viện trong xưởng dưa chua lại lớn như vậy, đã có phòng chính và sáu gian sương phòng, có thể thỏa mãn yêu cầu ban đầu của Học
đường. Cả nhà thương lượng, thiết kế phòng chính và sáu gian sương
phòng.
“Nếu người đến quá đông, ở phía trước chúng ta còn có thể xây thêm năm gian sương phòng nữa.” Liên Mạn Nhi nói.
Bao nhiêu đây phòng có thể chứa khoảng hơn một trăm học sinh.
Hiện nay đang là mùa đông không thích
hợp động thổ, mọi người tính đến mùa xuân năm sau sẽ bắt đầu, nhưng
trường học thì phải có bàn ghế, nên phải sớm chuẩn bị.
Công việc liên quan đến nghề mộc này đương nhiên muốn chiếu cố cho Liên Thủ Lễ.
Liên Thủ Tín cho người mời Liên Thủ Lễ đến, nói hết dự định với ông, sau đó đặt ông làm một trăm bộ bàn ghế.
“Cũng không cần gấp lắm, trước mùa xuân
năm sau, làm trước năm mươi bộ, chắc là đủ dùng cho khai giảng rồi.”
Liên Thủ Tín nói với Liên Thủ Lễ: “Gỗ cần dùng đệ bảo người đi mua, mua
về sẽ đem thẳng đến nhà huynh… nếu huynh muốn đi thì cứ đi chung với bọn họ, muốn mua gỗ gì, mua bao nhiêu là do huynh quyết định. Tiền công
chúng ta cứ tính theo như giá hiện hành, đệ đưa trước cho huynh một
phần.”
Có thể nhận được nhiều việc như vậy, dĩ nhiên Liên Thủ Lễ rất vui mừng, tận lực cùng người đi mua gỗ.
Triệu thị và Liên Diệp Nhi biết được, vội vàng đi qua cảm ơn, còn đưa biếu một xửng bánh hấp nhỏ.
Người nhà nông ở Tam Thập Lý Doanh Tử
đến tháng Chạp đều gói bánh, đem bánh tặng cho những nhà mà mình có quan hệ tốt, nhân tiện có thể nếm thử tay nghề của đối phương, bày tỏ thân
tình.
Lúc nhà Liên Mạn Nhi gói bánh, Triệu thị và Diệp Nhi cũng qua phụ giúp, đã nếm qua bánh nhà Liên Mạn Nhi rồi.
Lần này nhà Diệp Nhi vừa gói bánh xong nên đem đến cho nhà Liên Mạn Nhi
nếm thử.
“Mạn Nhi tỷ, nhà tỷ muốn mở trường học,
đến lúc đó cần giúp gì thì nhớ gọi muội và nương muội nhé.” Ngồi trong
phòng Liên Mạn Nhi, Liên Diệp Nhi nói.
“Ừ.” Liên Mạn Nhi gật đầu đồng ý.
Liên Diệp Nhi đưa đến là bánh vừa mới ra lò, còn nóng hôi hổi. Liên Mạn Nhi ngồi trên giường gạch, bày ra mấy
loại điểm tâm và hoa quả mời Diệp Nhi, bản thân nàng gắp một cái bánh
chấm chút đường trắng từ từ ăn.
Chỉ một miếng nhỏ đã cắn được nhân đậu.
“Ngon quá.” Liên Mạn Nhi nói: “Vẫn là Tam bá mẫu làm nhân bánh ngon.”
“Tứ thẩm làm nhân bánh mới ngon.” Liên Diệp Nhi cười nói.
Xửng bánh đem cho nhà Liên Mạn Nhi là do Triệu thị và Diệp Nhi gói đặc biệt, so với cái của bọn họ ăn càng mỏng
hơn, nhân nhiều hơn. Hiện nay nhà Liên Diệp Nhi cũng khá hơn trước rồi,
nhưng Liên Thủ Lễ và Triệu thị vẫn sống vô cùng tiết kiệm, bản thân ăn
bánh không thích nhiều nhân như vậy.
Nhưng tay nghề làm nhân bánh của Triệu thị tuyệt đối không kém Trương thị.
“Đúng rồi, sao nhà muội hôm nay mới gói
bánh, không phải nói là hai ngày trước phải gói rồi sao?” Liên Mạn Nhi
ăn xong bánh, chậm rãi uống một ngụm trà, hỏi Liên Diệp Nhi.
“Mạn Nhi tỷ, muội đang tính nói với tỷ.” Liên Diệp Nhi kể với Mạn Nhi: “Còn không phải vì nhà cũ cũng gói bánh
sao, bảo nương cùng muội qua giúp.”
“Hai người đi à?” Liên Mạn Nhi hỏi.
“Có thể không đi sao, cha muội bảo chúng ta đi.” Liên Diệp Nhi hơi bỉu môi nói: “Trong nhà thứ gì cũng chuẩn bị
xong rồi, vẫn phải đi giúp bọn họ gói xong, mới gói đến phần chúng ta.”
“Nhà cũ bao nhiêu là người, còn cần đến hai người giúp sao?” Liên Mạn Nhi nói.
“Bọn họ ai cũng không làm nhân ngon bằng nương muội, hơn nữa đừng thấy bên đó nhiều người, người có thể làm việc rất ít. Bà nội còn ngại mẹ Nha Nhi tay chân bẩn thỉu, sợ Đóa Nhi làm
hư, có thể gói chỉ còn bà, đại tẩu, Nha Nhi. Người ăn thì nhiều, không
tìm chúng ta giúp, bà ấy phải gói một ngày một đêm.” Liên Diệp Nhi nói.
“Vậy Tam bá cũng đi à.” Liên Mạn Nhi lại hỏi.
“Đi chứ, giúp trông lửa một đêm.” Liên Diệp Nhi nói.
“Có giữ mọi người lại ăn cơm không?” Liên Mạn Nhi hỏi.
Vẻ mặt Liên Diệp Nhi nhất thời trở nên phức tạp.
“Có” Liên Diệp Nhi buồn bã ỉu xìu: “Còn không bằng đừng giữ, để chúng ta về nhà ăn cơm còn hơn.”
“Mặt nặng mày nhẹ với nhà muội sao?” Mạn Nhi hỏi.
“Mạn Nhi tỷ, chuyện này khỏi phải nói.”
Liên Diệp Nhi nói: “Lúc ăn cơm, muội muốn kéo nương về nhà, cha muội
không cho, nói là không tốt, cương quyết bắt chúng ta ở lại dùng cơm.
Mạn Nhi tỷ, muội với nương gói bánh gần một đêm, tay mỏi nhừ, cho dù ăn
của bà ấy hai cái bánh, bà ấy vẫn tính toán với chúng ta.”
“Ăn cơm xong, muội với nương dọn bàn,
rồi rửa chén ở gian ngoài, bà ấy ngồi trên giường gạch nói nương muội ăn mấy cái bánh, muội ăn mấy cái bánh, làm như chúng ta rất ham ăn không
bằng. Muội chỉ hận không thể ói ra mấy cái bánh đó trả lại cho bà ấy.”
Liên Diệp Nhi tức muốn ói máu: “Bà ấy còn nói với cha muội, muội ăn
nhiều thức ăn, lúc trước chưa ra ở riêng đâu có như vậy, hỏi có phải nhà muội không có thức ăn không.”
Tính cách của Chu thị Liên Mạn Nhi còn
không biết sao, nhưng ở nhà Liên Diệp Nhi Liên Thủ Lễ là chủ gia đình,
nàng không có lập trường gì ngăn cản Diệp Nhi qua nhà cũ, chỉ có thể vỗ
vỗ vai Diệp Nhi biểu thị an ủi, thông cảm.
“Mạn Nhi tỷ, chuyện này còn đỡ đó.” Hai
hàng lông mày của Diệp Nhi rũ xuống, nói: “Tỷ không biết đâu, mới đầu
ông nội nói với cha muội, muốn hai nhà cùng gói bánh nữa kìa.”
“Tam bá đồng ý sao?” Liên Mạn Nhi giật mình nói.
“Không, cha muội không đồng ý.” Diệp Nhi nói: “Cha muội không muốn dính dáng không rõ ràng, nên không đồng ý.”
So với cùng nhà cũ gói bánh, đi giúp gói bánh, bị nặng nhẹ một chút, đã là lựa chọn tốt hơn rồi.