Đăng vào: 12 tháng trước
Đừng nói Trầm Cẩn, còn có huynh đệ Trầm Lục và Trầm Cửu cũng chưa ăn hồ lô, cho dù là ở vùng nó sinh trưởng Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất, cũng chỉ được ăn mấy lần.
Thật ra thì Hồ lô non ăn rất ngon, cùng bí đỏ để ăn cơm giống nhau, có thể làm súp, có thể xào rau xanh, còn có thể làm dưa muối. Hồ lô làm súp hay xào mùi vị đều vô cùng ngon. Nhưng gia đình người nông dân ở Tam Thập Lý Doanh Tử, lại rất ít ăn hồ lô .Nguyên nhân là do vào mùa này trái cây và rau dưa vô cùng phong phú, có rất nhiều loại rau xanh so với hồ lô ăn còn ngon hơn, dễ dàng hơn. Hơn nữa hồ lô non có thể ăn, cũng chỉ vài ngày đầu.
Ở Tam Thập Lý Doanh Tử, trừ phi là năm gặp phải thiên tai, không có gì khác để ăn, nếu không bình thường, phần lớn hồ lô là để làm dụng cụ.
“Hồ lô cũng có thể ăn sao, chút nữa để phòng bếp làm, chúng ta cũng nếm thử.” Trầm Cẩn liền nói.
” Nếm thử một chút thì được, nhưng thứ này, muội nghe thầy thuốc trong thôn nói, thuộc tính hàn, không nên ăn nhiều.” Liên Mạn giảm thấp giọng, nói với Trầm Cẩn.
“Mạn Nhi, muội hiểu biết nhiều thật.” Trầm Cẩn ồ một tiếng, cũng nhỏ giọng đối với Liên Mạn Nhi nói.
“Muội sinh sống ở đây mà, chỉ nghe những người ở thế hệ trước nói thôi.” Liên Mạn Nhi cười nói.
Những thứ này, là nghe Trương Thị nói. Thí dụ như loại rau dại nào có thể ăn, làm sao bào chế món ăn ngon nhất, hoặc tỷ như bình thường ở nhà, Trương thị thậm chí còn dạy Liên Mạn Nhi các nàng cách nhìn cái gáo trời đêm biết tọa độ ngôi sao, phân biệt bốn mùa, tiên đoán khí trời.
Trương thị không có đọc sách, nhưng thứ nàng biết xác thực không ít, thậm chí còn khiến cho Liên Mạn Nhi cảm thấy kinh ngạc. Đây là kinh nghiệm qua các thế hệ gia đình người nông dân truyền xuống. Những kiến thức này của Trương thị, đương nhiên là học được từ bên người Trương Thanh Sơn và Lý thị. Những kiến thức này cũng không phải là dùng để khoe chữ, hoặc là ẩn dấu huyền diệu, mà chính là kỹ năng sống của gia đình của người nông dân.
Liên Mạn Nhi xem 《 Tam Quốc Diễn Nghĩa 》, Gia Cát Lượng trong phim được miêu tả thần thông vô cùng, thông hiểu thiên văn và địa lý, cũng lợi dụng những kiến thức này, đánh thắng trận rất nhiều. Trước kia, Liên Mạn Nhi cảm thấy rất thần kỳ, bất quá, nhưng tới cái thế giới này ở đã lâu, cảm giác như vậy liền phai nhạt rất nhiều.
Muốn thông thiên văn hiểu địa lý, từng người có kỹ năng trồng hoa mầu, cũng là Thông Thiên Văn hiểu địa lý. Trong sách có ghi lại, một vị tướng quân, bởi vì nghe một lão nông tiên đoán khí trời mới lợi dụng cái tiên đoán này đánh thắng một trận.
Chỉ tiếc kiếp trước của nàng ở niên đại kia, mặc dù giáo dục sách vở thông dụng, nhưng những thứ kinh nghiệm truyền thừa từ xa xưa để lại gần như đã biến mất.
Dĩ nhiên, những kiến thức này cũng không phải l mỗi người nông dân đều biết. Có những người nông dân không có cơ hội được hưởng nền giáo dục tốt, thì sẽ không biết. Cũng tỷ như ở Liên gia, Trương thị hiểu biết nhiều nhất, mà Chu thị đối với mấy thứ này, lại không hề biết gì .
Liên gia chính là, cho dù có xảy ra nạn đói năm tháng, cũng không đi ăn rau dại, đây chính là chứng cứ rõ ràng.
Nghe nói nguyên nhân là do xuất thân giàu có của Chu thị, không biết trong đời sống gia đình nông dân thường ăn những thứ này. Ngoài Chu thị ra, Cổ thị và Tưởng thị đều sống ở huyện thành, bởi vì trong nhà không có ruộng đất, nên cũng không có ăn qua những thứ này.
“Mạn Nhi, tỷ cũng là lần đầu nhìn thấy hồ lô như vậy.” Trầm Cẩn lại nói.
” Hồ lô này, là hồ lô trồng trong vùng của chúng ta, những thứ bày biện trong nhà tỷ, khẳng định so với cái này xinh đẹp hơn.” Liên Mạn Nhi cười nói.
Hồ lô đa số chia làm hai phần, giống hồ lô trong vùng Tam Thập Lý Doanh Tử cũng chia hai, nhưng mà chia hai không rõ ràng, vì nó có xu hướng giống một hình tròn. Nói cách khác, phần dưới là một hình tròn lớn, phía trên lại là một hình tròn nhỏ. Loại hồ lô này, thích hợp nhất làm cái gáo.
Mà loại hồ lô người ta làm để trang trí, thưởng thức, một loại là hai mảnh đều mượt mà giống nhau, hơn nữa lớn nhỏ cũng sẽ không có khác biệt quá lớn như chủng loại Hồ lô kia….
Hồ lô, đồng âm với phúc lộc, lại bởi vì nó là loại dây leo sinh trưởng, đồng âm “dây leo” , ở chung một chỗ phúc lộc muôn đời, đúng là phúc lộc thọ đều chiếm toàn bộ. Vì vậy, hồ lô là một loại khí cụ vô cùng may mắn, cách dùng cũng rất nhiều. Ngoại trừ dùng để bày biện, dùng để đựng đồ, còn có thể làm nhạc khí, món đồ chơi, nói thí dụ như kèn hồ lô hoặc hồ lô phát ra tiếng kêu của côn trùng.
Song, giống hồ lô quanh vùng Tam Thập Lý Doanh Tử, cũng không có nhiều cách dùng thích hợp như vậy, nhiều nhất chính là làm cái gáo. Người nông dân đối với phúc Lộc không quá coi trọng nữa, bọn họ sống thực tế hơn.
“Cái gáo của mọi người trông như thế nào?” Liên Mạn Nhi cười hỏi ba người nội thành trước mắt .
Trầm Cẩn và Trầm Khiêm đều rất thành thực lắc đầu, chỉ có Trầm Lục, tựa hồ như không nghe được câu hỏi của Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi gật đầu, làm ra một bộ dáng quả là thế. Ba người trong thành này, hẳn là chưa từng tự mình xách nước, cũng chưa từng tự tay múc nước trong thùng uống. Cuộc sống họ trôi qua chính là quần áo tới đưa tay, cơm đưa tới mồm .
Trầm Lục so với Trầm Cẩn cùng Trầm Khiêm hẳn là biết nhiều hơn một chút, nhưng hắn tiếp xúc với dân sinh cũng sẽ không quá gần gũi.
“Vậy Tiểu Thất, đệ nói cho Ngũ tỷ, Tiểu Cửu ca, . . . . . . Còn có. . . . . .” Liên Mạn Nhi hướng Trầm Lục nghiêng mặt mỉm cười, “Còn muốn xin Lục gia chỉ ra chỗ sai.”
Trầm Cẩn cực kỳ nhanh nhìn Trầm Lục một cái, thấy Trầm Lục vân đạm phong khinh, hiển nhiên là bộ dạng tâm tình không tệ, trong lòng khẽ cả kinh. Trầm lục, tính tình cẩn trọng, nghiêm túc, khó vừa lòng chuyện gì, nên cực ít có người dám ở trước mặt hắn nói đùa, chớ nói chi là chế nhạo hắn. Mà Liên Mạn Nhi rõ ràng là có chút ý tứ cười nhạo Trầm Lục. Vậy mà Trầm Lục một chút cũng không tức giận.
“. . . . . . Đợi hồ lô trưởng thành liền. . . . . .” bên kia Tiểu Thất đã lôi kéo Trầm Khiêm, rất chân thành nói cho hắn hồ lô và cái gáo.
Phải đợi sau khi hồ lô trưởng thành, chọn lựa cái có hình dáng tốt, đặt lên trên kệ, hoặc là dùng những vật khác chống đỡ. Đó là muốn để cho hồ lô tiếp tục lớn thêm một thời gian ngắn nữa, lại sợ bởi vì dây leo héo rũ, hồ lô rơi xuống mặt đất nát mất.
Đem hồ lô phơi khô, cạo đi lớp vỏ bên ngoài, sau đó dùng cưa từ đỉnh đem hồ lô cưa thành hai nửa, đem phần ruột bên trong khoét sạch sẻ, như vậy sẽ có hai cái cái gáo. Dùng để múc nước, múc gạo, bột mì, vô cùng hữu dụng. Nhất là dùng để múc nước, cái gáo này, dùng càng lâu càng đẹp, lại càng tốt. Hộ nông dân vào mùa hạ cực ít uống nước ấm, dùng hồ lô múc nước lạnh trực tiếp uống.
Dùng hồ lô chứa nước, tuyệt đối sẽ không có mùi vị gì khác thường, cũng sẽ không tổn hại sức khỏe, thậm chí nước trong đó còn vì vậy mà thơm ngon hơn.
Hộ nông dân Tam Thập Lý Doanh Tử, ngoại trừ dùng hồ lô làm cái gáo nước ra, còn lấy hồ lô lớn làm đồ để đựng. Đợi sau khi hồ lô hoàn toàn phơi khô, cạo lớp da đi, sau đó ở phía trên hồ lô, đục một cái lỗ. Thông qua cái lỗ này, moi hết ruột bên trong hồ lô ra, lại có thể dùng làm tay cầm.
Muốn làm như vậy, đầu tiên là phải có một trái hồ lô có hình dáng thích hợp, tiếp theo là phải có đôi tay khéo léo. Còn có một phương pháp đơn giản hơn, chính là đem phía trên hồ lô trực tiếp cắt đứt, làm đồ đựng như vậy , không có tay cầm, nhưng mà cắt đứt đi lại có thể làm nắp cho đồ đựng.
Hộ nông dân ở Tam Thập Lý Doanh Tử, bình thường dùng loại hồ lô này để đựng trứng gà. Bởi vì bên trong hồ lô rất dày và mềm, trứng gà đặt ở bên trong, dù có xóc nảy, rung động, cũng sẽ không làm vỡ trứng gà, mà trứng gà để bên trong hồ lô, cũng giữ tươi được tương đối dài.
Tiểu Thất nói chuyện thú vị, Trầm Cẩn và Trầm Khiêm nghe cũng thấy mới lạ. Bên này nghe Tiểu Thất nói chuyện, Trầm Khiêm đem một gã sai vặt kêu lên bên cạnh, dặn dò hai câu, rồi đuổi kia gã sai vặt rời đi.
Tiểu Thất nói xong, thấy gã sai vặt kia trong tay bưng lấy một hồ lô đi trở về.
“Mạn Nhi, Tiểu Thất, các muội nhìn xem, đây là hồ lô trong phòng ta đấy .” Trầm Khiêm cầm hồ lô vội tới để Liên Mạn Nhi và tiểu Thất cùng nhìn.
Hồ lô Trầm Khiêm cầm trong tay, hình dáng cùng hồ lô Tam Thập Lý Doanh Tử hoàn toàn khác biệt, mặt ngoài hiển nhiên đã trải qua xử lý đặc thù, mà hấp dẫn hơn chính là phía trên hồ lô còn vẽ một bức tranh.
Đó là một bức tranh Bát Tiên quá hải, bút họa tinh tế, giống như đúc.
Không giống với cách sử dụng hồ lô của người nông dân, hồ lô này là vật trang trí, là tác phẩm nghệ thuật.
Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất không thiếu khen ngợi một phen.
“Ta cũng có một cái như vậy, so sánh với cái này nhỏ hơn một chút.” Trầm Cẩn cũng nói.
Hồ lô ngụ ý phúc Lộc thọ, thường được tạo ra làm vật trang trí đem lại may mắn, các loại in bức tranh, điêu khắc không phải trường hợp cá biệt.
“Nếu để hồ lô này dài ra thì viết chữ vẽ tranh lên trên , không phải càng thú vị sao?” Liên Mạn Nhi đột nhiên trong lòng vừa động, nói.
Trầm Lục, Trầm Cẩn, Trầm khiêm và Tiểu Thất đều nhìn về Liên Mạn Nhi.
“Ngươi có thế làm hồ lô dài ra để viết chữ vẽ tranh?” Trầm Lục hỏi.
Liên Mạn Nhi vốn là nhìn bức tranh in trên hồ lô đẹp mắt, lại đột nhiên nhớ tới dưa hấu vuông ở kiếp trước, cho nên mới bật thốt lên một câu như vậy, hiện tại thấy tất cả mọi người đang nhìn nàng, Trầm Lục lại còn đặt câu hỏi, Liên Mạn Nhi hơi có chút hối hận.
Nhưng mà nghĩ lại, cũng không phải là chuyện lớn gì.
“Dĩ nhiên có thể.” Liên Mạn Nhi cười nói. Có kiến thức từ kiếp trước của nàng dùng khuôn mẫu làm ra dưa hấu hình vuông, còn có thể ở phía trên những loại hoa quả khác sử dụng kỷ xảo ấn chữ lên giống như vậy. Tất nhiên cũng có thể khiến phía trên hồ lô in được bức tranh, chữ viết , hơn nữa còn có thể làm cho hồ lô lớn lên theo hình dáng mà nàng muốn.
Liên Mạn Nhi đơn giản đem nguyên lý nói ra.
“Nhưng ta chưa thử qua, chỉ bất chợt nghĩ tới thôi, cũng không biết có thành hay không?” Liên Mạn Nhi cười nói.
Nguyên lý rất đơn giản , Liên Mạn Nhi cũng tin tưởng, ở cái niên đại này nhiều người tay nghề giỏi như vậy, chỉ cần có một nguyên lý và ý tưởng, khẳng định có thể phát dương quang đại.
Trong Niệm Viên, chính là dùng ý tưởng ban đầu của Liên Mạn Nhi mà xắp đặt, thiết kế vô cùng tỉ mỉ từ từng ô đường ống, từng cái sân, đều sử dụng bồn cầu tự hoại. Tư tưởng này, Liên Mạn Nhi đều đem công lao thuộc về Lỗ tiên sinh. Nhưng Trầm Lục, còn có Trầm Khiêm đều mơ hồ biết, ảnh hưởng của Liên Mạn Nhi ở trong đó .
“Vậy thì có sao, chúng ta liền thử một lần, thử một lần sẽ biết.” Trầm Khiêm kích động nói.
Trầm Cẩn cũng cảm thấy rất thú vị, nàng không nói chuyện, bất quá trong đầu đã bắt đầu phác hoạ theo suy nghĩ của Liên Mạn Nhi .
” Có thể thử xem.” Trầm lục gật đầu, nhưng lại mang vẻ mặt nghiêm nghị.