Đăng vào: 12 tháng trước
Edit: Lãnh Phong
Không phải nói là ai đã chết hoặc qua đời rồi mà là nói tai nạn chết người rồi. Liên Mạn Nhi giật mình định thần một cái liền tỉnh hẳn. Bởi vì thả màn cửa xuống nên không nhìn rõ sắc trời bên ngoài. Nhưng mà theo ánh sáng yếu ớt xuyên thấu qua tấm rèm có thể phán đoán lúc này ước chừng là đầu giờ thìn.
Liên Chi Nhi thức dậy sớm hơn Liên Mạn Nhi nên đã mặc xong quần áo ngồi ở cạnh giường.
Liên Mạn Nhi cũng bắt đầu thức dậy, hỏi Chi Nhi có chuyện gì xảy ra. Liên Chi Nhi lắc đầu tất nhiên là cũng không rõ ràng lắm. Nàng chỉ nghe thấy động tĩnh bên ngoài sớm hơn Liên Mạn Nhi nên dậy trước. Liên Mạn Nhi vừa vừa mặc quần áo vừa gọi Tiểu Hỉ ở bên ngoài vào.
Buổi tối Tiểu Hỉ ngủ ở bên ngoài phòng của hai chị em Liên Mạn Nhi, cũng thuận tiện để hai chị em sai sử lúc đêm tối.
Tiểu Hỉ nghe thấy Liên Mạn Nhi gọi liền dạ một tiếng rồi đi từ ngoài vào.
“Tiểu Hỉ, bên ngoài có chuyện quan trọng gì vậy? Nghe nói xảy ra án mạng hả?” Liên Mạn Nhi thấy tiểu Hỉ đã ăn mặc gọn gàng rồi liền hỏi.
Tiểu Hỉ một bên giúp đỡ hai chị em mặc đồ, dọn dẹp giường một bên trả lời: “Cô nương, là người bên khu nhà cũ tới báo tin, nghe nói có án mạng.”
Liên Mạn Nhi hỏi lại luôn: “Người bên nhà cũ tới báo tin? Chẳng lẽ là người bên nhà cũ mất mạng?”
Tiểu Hỉ đáp: “Dạ phải, cô nương. Nghe nói là vợ đại đương gia”
Liên Mạn Nhi kinh ngạc đáp: “Mẹ Đóa Nhi… chết rồi hả?”
Hiện tại cả nhà Liên Mạn Nhi không hẹn mà gặp đều không chịu gọi Cổ thị là đại bá mẫu nên lấy tên là mẹ Đóa Nhi để xưng hô. Trong nhà, những người khác cũng không hề gọi Cổ thị là đại phu nhân. Tuy đôi khi có gọi trước mặt như thế nhưng cũng không có chút ý tôn trọng nào mà ngược lại mang chút thâm ý, châm chọc.
Cái này cũng không trách ai được. Chu thị căm hận Cổ thị là một phần, một phần khác nguyên nhân chủ yếu là tính tình ác độc của Cổ thị đã bại lộ.
Tiểu Hỉ đáp: “Đúng vậy, cô nương.”
Không ngờ Cổ thị chết rồi. Hơn nữa còn liên quan đến án mạng, hiển nhiên là không phải chết bình thường.
Liên Mạn Nhi đã mặc xong quần áo, vừa đi giầy vừa hỏi; “Bà ta chết thế nào?”
Tiểu Hỉ vừa bưng chậu nước cho hai chị em rửa mặt vừa lắc đầu ý nói nàng cũng không biết.
“… Là vừa rồi nô tỳ ở bên ngoài nấu nước cho hai cô nương nghe thấy người bên khu nhà cũ nói chuyện với lão gia và phu nhân như vậy. Cụ thể là chết như thế nào thì người đó cũng chưa nói rõ.”
Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi vội vàng rửa mặt rồi đi từ tây phòng ra vừa vặn gặp được Liên Thủ Tín cùng Trương thị từ đông phòng đi tới.
Liên Mạn Nhi cùng Liên Chi Nhi đồng thanh kêu lên: “Cha, mẹ.”
“Các con đã biết rồi sao?” Liên Thủ Tín hỏi xong câu này lập tức cũng kịp phản ứng, vấn đề này là không cần trả lời đâu.
Liên Mạn Nhi liền hỏi: “Mẹ Đóa Nhi… Thật sự…?”
Trương thị nói: “Hẳn là thật. Mẹ và cha con qua đó. Hai chị em con cũng đừng qua làm gì, ở nhà đợi tin đi.”
Bình thường người một nhà ra ngoài có việc đều để Chi Nhi ở nhà trông nhà. Liên Mạn Nhi vốn không phải là người chịu ngồi yên. Hôm nay lại có chuyện lớn như vậy, muốn nàng ở nhà đợi tin tức là không thể nào.
Liên Mạn Nhi để tiểu Hỉ cùng Liên Chi Nhi ở nhà còn nàng lại khoác thêm một chiếc áo choàng rồi nhanh chóng chạy theo Liên Thủ Tín và Trương thị.
Liên Thủ Tín cùng Trương thị gặp Liên Mạn Nhi đi theo lại khuyên nàng hai câu không cho nàng đi. Người chết, lại còn chết không tự nhiên là chuyện đại hung. Liên Mạn Nhi là một tiểu cô nương thì không nên đi làm gì.
“Không đi, trong lòng con không yên.” Liên Mạn Nhi nói. Tuy là sự thực nhưng nếu không tận mắt nhìn thấy nàng luôn sợ đó là hư ảo. Hơn nữa…”Anh Tử hôm qua vừa trở về, bà ta hôm nay liền chết. Ngày hôm qua Anh Tử còn nói chuyện liên quan đến con, hình như là có bí mật gì đó. Chuyện này, trong nội tâm con thấy…”
“Vậy thì cùng đi thôi.” Trương thị đáp. Liên Mạn Nhi tuy tuổi còn nhỏ nhưng lại vô cùng có chủ ý, trong nhà có chuyện gì Liên Thủ Tín và Trương thị đều rất coi trọng tiếng nói của Liên Mạn Nhi. “Đến lúc đó, con đi phía sau mẹ, đừng chạy lung tung lên trước. Con là tiểu cô nương, cũng có chuyện phải cố kị.”
Thái độ của Liên Thủ Tín cùng Trương thị như vậy là xuất phát từ một lòng muốn bảo vệ nàng, Liên Mạn Nhi hiểu nên đương nhiên gật đầu.
Ba người đi tới tiền viện gặp Lỗ tiên sinh, Ngũ Lang, tiểu Thất đều đã thức dậy ăn mặc chỉnh tề. Chuyện như vậy đương nhiên Liên Thủ Tín không chịu để cho Lỗ tiên sinh đi, chỉ dẫn theo Ngũ Lang. Nhưng Tiểu Thất cứ bám chặt tay Liên Mạn Nhi như cái đuôi nhỏ không chịu buông, mọi người cũng đành để cho hắn theo.Có điều cũng đem những lời dặn dò Liên Mạn Nhi ra lặp lại với tiểu Thất một lần.
Tiểu Thất gật gật đầu nói: “Con biết, con biết mà. Con sẽ đi sát tỷ tỷ, không chạy loạn đâu.”
Người một nhà lúc này mới đi tới khu nhà cũ.
Vừa tiến vào cửa thôn đã thấy bên kia đường tụ tập đầy người, trong đó có hai chỗ đông người nhất là trước cửa nhà cũ, một chỗ khác xa hơn một chút là bên giếng nước, nơi mọi người hay tới gánh nước.
Thấy nhà Liên Mạn Nhi đến, mọi người đều tự động đứng tản ra nhường đường.
Bên giếng mọi người tập trung đông nhất. Từ trong đám người vang lên tiếng khóc của Tưởng thị cùng Đóa Nhi. Nhà Liên Mạn Nhi liền lướt qua cửa nhà cũ, đi thẳng tới bên cạnh giếng.
Tới cạnh giếng, Liên Thủ Tín dừng bước lại, quay đầu ra hiệu cho Trương thị để nàng trông chừng không cho Liên Mạn Nhi và tiểu Thất tiến lên, chỉ dẫn theo Ngũ Lang xem xét.
Giữa vòng người, Cổ thị nằm đó, ngửa mặt lên trời không còn một hơi thở. Bên cạnh thi thể Cổ thị còn có đòn dánh, thùng nước của Liên gia nhà cũ. Thùng nước đổ lăn ra đất, nước ở bên trong chảy lênh láng ra ngoài khiến nửa thân dưới Cổ thị đều ướt hết.
Một mảng lớn nước gần phía đầu Cổ thị nhuộm hồng. Liên Mạn Nhi đứng sau Trương thị nên nhìn rõ nơi chảy máu là phía sau đầu Cổ thị.
Tưởng thị và Liên Đóa Nhi ngồi bên cạnh Cổ thị khóc lớn. Liên Đóa Nhi dường như còn chưa tin Cổ thị đã chết, liên tục lay gọi Cổ thị.
LiênThủ Nhân, Liên Kế Tổ, Liên Thủ Nghĩa, Hà thị, Nhị Lang, Tứ lang, Lục lang đều đứng bên cạnh. Trong đó LiênThủ Nhân bụm mặt, Liên Kế Tổ vành mắt cũng có chút đỏ lên.
Liên Thủ Tín cúi đầu nhìn thi thể Cổ thị rồi quay sang hỏi mấy người ở Liên gia nhà cũ: “Đây là thế nào… đã mời lang trung tới xem hay chưa?”
Người vốn tùy tiện nhất là Hà thị đáp lời: “Mời lang trung cái gì, không còn một hơi thở nữa, cả người đều cứng ngắc.”
Liên Đóa Nhi đang ngồi bên thi thể Cổ thị liền trợn trừng đôi mắt đỏ bừng lên nhìn Hà thị: “Mẹ ta không chết, mẹ ta không chết. Nhanh đi mời lang trung cho mẹ ta. Nhanh đi mời lang trung cho mẹ ta.”
“Đóa Đóa…” Tưởng thị gặp Liên Đóa Nhi như vậy vội vươn tay trấn an thì bị Liên Đóa Nhi đẩy ra.
Xem dạng thi thể Cổ thị nằm trên mặt đất như vậy, Liên Thủ Tín đã nhìn ra là đã chết từ lâu, lại còn bao nhiêu người ở đây, thì không thể đều nhìn lầm cả, bởi vậy cũng không có đáp lại lời nói của Liên Đóa Nhi.
Liên Thủ Tín nhìn một lượt hiện trường rồi hỏi: “Chuyện xảy ra như thế nào?”
Mấy người Liên gia nhà cũ lần lượt từng câu kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Bắt nguồn từ chuyện vừa mới sáng sớm ra Chu thị sai Cổ thị đi lấy nước. Đây là thêm một cách Chu thị dùng để dày vò Cổ thị sau khi Liên gia nhà cũ về Thập Tam Lý doanh tử. Tất cả nước dùng của cả nhà đều không phải do nam nhân trong nhà ra giếng gánh về mà đều do Cổ thị phụ trách.
Kết quả là Cổ thị đi cả buổi sáng nhưng một thùng nước cũng không thấy gánh về, người cũng không thấy đâu. Tưởng thị chuẩn bị vo gạo, nấu cơm đành vào trông Đại nữu nữu, kêu Liên Đóa Nhi đi ra giếng tìm Cổ thị.
Sau đó chỉ nghe thấy tiếng kêu sợ hãi tê tâm liệt phế cùng tiếng khóc của Liên Đóa Nhi.
Tưởng thị đang ở gian ngoài là người đầu tiên nghe thấy vội buông Đại nữu nữu xuống chạy ra giếng.
Lúc Tưởng thị chạy tới nơi thì Cổ thị đã không còn thở, thi thể cũng cứng ngắc, hẳn đã chết một lúc lâu rồi.
Sáng sớm một mình Cổ thị đi ra giếng gánh nước, mãi cũng không thấy về nhà, lúc phát hiện thi thể chết ở cạnh giếng, thùng nước bên cạnh đổ lênh láng. Cổ thị là chết như thế nào? Mặc dù lúc đó trời còn chưa sáng nhưng mà mất một mạng người như vậy sao có thể lặng yên không một tiếng động sao?
Liên Thủ Tín lại hỏi: “Nguyên do cái chết là gì?”
Liền có người đáp: “Liệu có phải là trượt chân ngã không may đập đầu vào tảng đá không?”
Lúc này tuy phần lớn băng đều tan rồi nhưng đêm khuya nhiệt độ vẫn rất thấp, đôi khi bên cạnh giếng nước vẫn còn kết một tầng băng mỏng. Băng mỏng như vậy khi có mặt trời sẽ tan ra rất nhanh nhưng nếu vào lúc sáng sớm người bình thường dẫm phải không cẩn thận trượt chân cũng không phải là chuyện gì hiếm lạ.
Liên Mạn Nhi cũng nhớ tới nguyên nhân thế nào mà nàng biến thành Liên Mạn Nhi ở thế giới này. Liên Mạn Nhi đời trước cũng ngã sấp bên cạnh giếng, hồn về địa phủ nên mới có Liên Mạn Nhi hôm nay. Nếu nói như vậy, rất có thể là Cổ thị thật sự ngoài ý muốn mà bỏ mình.
Thế nhưng nhìn xung quanh ngoại trừ thùng nước của nhà cũ đổ lênh láng nước ra xung quanh cũng không có những vệt nước hay vệt băng nào khác. Hơn nữa, trừ điểm này ra tựa hồ còn có cái gì đó không đúng, rất không đúng.
Liên Mạn Nhi đi sát sau Trương thị cẩn thận quan sát đánh giá hiện trường một phen rốt cục đã tìm ra không đúng ở chỗ nào.
Liên Mạn Nhi hoi: “Đóa Nhi, mẹ ngươi một mình đi xách nước, chỉ có một thùng nước tại sao lại còn dùng đòn gánh?’
Thùng nước lớn như vậy, với thể lực của Cổ thị một lần chỉ mang tối đa được một thùng nước về. Muốn bà ta mang đòn gánh, gánh hai thùng nước về là điều không thể.
Ngũ Lang hòi: “Là một mình bà ấy đi xách nước sao?’
Mấy người nhà cũ đều gật đầu đáp lời
Liên Mạn Nhi khó hiểu: “Vậy thì thật kì quái. Một mình bà ta đi xách nước sao lại còn dùng đòn gánh?”
Llúc này Ngũ Lang mới đi lại gần cầm đòn gánh lên xem. Một đầu đòn gánh mắc vào một mảnh vải nhỏ.
Ngũ Lang gỡ mảnh vải ra hỏi: “Đây là của ai? Có phải của mẹ Đóa Nhi không?”
Liên Đóa Nhi đáp: “Không phải của mẹ ta.”
Không cần nàng nói, hiện tại trời đã sáng rõ, mọi người cũng có thể thấy tấm vải không phải từ trên quần áo của Cổ thị rách ra.
Cổ thị chết đi một cách ly kỳ, xung quanh xuất hiện một cái đòn gánh không hiểu từ đâu ra cùng với một mảnh vải cũng không phải rách từ quần áo Cổ thị ra.
Liên Mạn Nhi nói: “Mảnh vải này là của người khác. Tìm được người đấy sẽ rõ mẹ Đóa Nhi chết thế nào.”
Liên Đóa Nhi đột nhiên kêu lên: “Là của Anh Tử đó.”