Đăng vào: 12 tháng trước
Edit: Lãnh Phong
Nghe xong tin tức này, người một nhà đều trầm mặc.
Trương thị, Liên Mạn Nhi cùng tiểu Thất đi về trước, vì Liên Mạn Nhi không thoải mái nên cũng không đi vào nhà cũ. Sau đó, Liên Thủ Tín và Ngũ lang cũng nhanh chóng chạy thẳng từ hiện trường về nhà. Chuyện Anh Tử nói ra khiến bọn họ quá rung động, nên chỉ muốn đem mọi chuyện nhanh chóng an bài tốt rồi chạy ngay về nhà, để người một nhà đoàn tụ.
Mặc dù không đi vào nhà cũ nhưng Liên Thủ Tín và Ngũ lang cũng dặn dò mọi người không được đem sự tình nói cho Liên lão gia tử cùng Chu thị biết. Dặn dò như vậy chủ yếu là vì Liên lão gia tử vừa mới trúng gió, sợ ông không chịu nổi kích thích nữa.
Vậy mà chỉ một lát sau, Liên lão gia tử đã có thể phục hồi khả năng nói chuyện, lại sai bảo Nhị Lang tới gọi Liên Thủ Tín và Ngũ lang qua nhà cũ.
Mặc dù có trung thực, hiếu thuận như Liên Thủ Tín cũng không thể không nghĩ ngợi trong lòng.
Liên lão gia tử đột nhiên có thể nói chuyện trở lại, việc này cũng quá trùng hợp. Ngày hôm qua mọi người qua nhà cũ, dỗ dành Liên lão gia tử như vậy, Ngũ lang còn nói muốn mời đại phu trên thị trấn cho Liên lão gia tử, thậm chí là cả Vương thái y cũng không thể khiến Liên lão gia tử mở miệng nói chuyện. Vậy mà mới qua một đêm không cần thuốc thang gì, Liên lão gia tử lại nói được rồi.
Tiểu Hỉ vào truyền lời thấy một nhà trong phòng không nói tiếng nào nên cũng không biết làm gì đành đừng chờ.
Liên Thủ Tín cười khổ một tiếng, mở miệng định nói gì nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng lại không nói một từ.
Vẫn là Ngũ lang trầm tĩnh lên tiếng: “Ngươi đi trả lời lại, bảo chúng ta đã biết, một lát nữa sẽ qua.”
Đuổi tiểu Hỉ đi truyền lời, người một nhà lại nhìn nhau.
Liên Thủ Tín giận giữ nói: “Chuyện này. Nhất định là bọn họ trở về, chuyện gì cũng đều nói cho ông bà nghe cả rồi.”
“Như vậy cũng tốt.” Ngũ lang nghĩ nghĩ nói, “Vốn dĩ con sợ ông nội biết chuyện bệnh lại nặng thêm. Bây giờ không chỉ không bệnh thêm mà còn khỏi bệnh, có thể nói chuyện. Vậy cũng tốt.”
Liên lão gia tử hiện tại dù bệnh tình có thực sự nặng thêm cũng sẽ cố gắng chống đỡ. Nếu như ông thể hiện ra là bệnh nặng thêm, như vậy càng không thể mở miệng nói chuyện. Liên Thủ Tín mời lang trung, bốc thuốc cho ông, mọi thứ đều làm chu đáo, ở phương diện này chắc chắn ông không có phủ nhận, nhưng đối với những chuyện đang xảy ra trước mắt, Liên lão gia tử không thể không quản, chỉ để mặc cho Liên Thủ Tín, Ngũ lang xử lý được.
Liên Thủ Tín cùng Ngũ lang sẽ xử lý thế nào?
Anh Tử cùng thi thể Cổ thị đều còn ở lại hiện trường, có người trông coi, không có ai dám động vào. Liên Đóa Nhi thì bị trói lại, nhốt vào kho củi nhà Liên Mạn Nhi. Hiển nhiên, Liên Thủ Tín và Ngũ lang đã thể hiện nhất định sẽ truy cứu chuyện này.
Liên Thủ Nhân cùng Liên Thủ Nghĩa trở về chắc chắn đã nói cho Liên lão gia tử biệt. Hiện tại còn thêm chuyện Liên Hoa Nhi cùng Liên Đóa Nhi cố ý giết hại Liên Mạn Nhi, bọn họ nhất định là lo lắng nhà Liên Mạn Nhi lần này không chỉ không buông tha Liên Đóa Nhi còn có thể dưới cơn thịnh nộ tính toán nợ cũ nợ mới một lượt với họ.
Không mời Liên lão gia tử mở kim khẩu không được!
Trương thị liếc nhìn Liên Thủ Tín liền thở dài một hơi: “Không phải ta có thành kiến gì. Mười ngón tay còn có ngón dài ngón ngắn, cha mẹ bất công cũng khó tránh khỏi. Nhưng đến mức như vậy thì cũng quá lắm… Bất công thế nào với ta, ta cũng không so đo ai bảo ta không phải con ruột họ cơ chứ, nhưng với chàng…” Trương thị liếc nhìn Liên Thủ Tín liền thở dài một hơi: “Đáng thương cho tấm lòng của bọn nhỏ, trông mong ông nội chúng.”
Liên Thủ Tín cười khổ, ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng hắn đắng ngắt đến mức không biết đó là tư vị gì.
“Trì hoãn đi một lát cũng tốt.” Liên Mạn Nhi đem thần sắc một nhà đều lưu vào trong mắt, nói, “Nha môn vẫn chưa phái người tới. Vậy thì đợi nha môn đưa ra kết luận, cha và ca hãy qua đó. Tránh chuyện không có kết luận chính thức, nói gì cũng chỉ đã để đấy, còn khiến cho chúng ta không yên lòng”
Liên Thủ Tín đáp: “Nói đúng lắm, cứ vậy đi.”
Những người khác tự nhiên cũng không dị nghị gì.
Liên Mạn Nhi âm thầm thở dài. Nhớ ngày nào Liên Thủ Tín và Trương thị đối đãi với Liên lão gia tử cùng Chu thị là hết lòng như thế nào, bây giờ…
Bất luận thân tình dù có thâm sâu đến đâu cũng không chịu nổi đả kích liên tiếp như vậy.
Đột nhiên bầu không khí im lặng trong phòng bị phá vỡ bởi hai tiếng kêu ục ục. Liên Mạn Nhi liếc nhìn về phía bụng tiểu Thất nơi phát ra thanh âm.
“Đệ đói bụng, sáng sớm còn chưa kịp ăn cơm.” tiểu Thất có chút ngượng ngùng, đưa tay xoa bụng, đầu ngẩng lên, cười hì hì nói.
Tiểu Thất vừa nói như vậy, mọi người cũng đột nhiên thấy có chút đói bụng.
Trương thị nói: “Còn không phải vậy à, giờ này đã là giờ nào rồi? Sao lại đem chuyện ăn cơm quên đi chứ, cả nhà đều đói bụng không?”
Tất cả mọi người đều gật đầu. Sự việc xảy ra đột ngột, mọi người chưa kịp ăn sáng đã chạy đi, bận rộn đến giờ cũng chưa nhớ tới chuyện ăn uống.
“Đã canh giờ này rồi, ăn một chút điểm tâm thôi, cũng đừng ăn nhiều quá, lập tức sẽ ăn cơm trưa.” Trương thị vừa nói, vừa phân phó vợ Hàn Trung đi chuẩn bị cơm trưa, còn dặn dò làm hai món Liên Mạn Nhi đặc biệt thích ăn. “Nhớ nấu sườn xào chua ngọt, cá hoa quế hấp.”
Vợ Hàn Trung vâng dạ đáp ứng liền đi phòng bếp chuẩn bị đồ ăn. Lúc này lại có người tới báo tin.
Liên Thủ Tín liền hỏi: “Người bên nha môn đến phải không?”
“Người nha môn chưa tới,… là đông thiếu gia ở Tế sinh đường.”
Đông thiếu gia Tế sinh đường chính là nói đến Vương Ấu Hằng.
Mọi người cả kinh: “Vương tiểu thái y/ Ấu Hằng ca trở về rồi hả?”
Vừa qua đầu năm mới, còn chưa đến rằm tháng giêng, một vị cậu em ruột của mẹ Vương Ấu Hằng nhiễm bệnh qua đời. Vương Ấu Hằng hiển nhiên phải vội chạy đi chịu tang. Từ đó đến nay vẫn chưa trở về bởi vì nhà người cậu kia nhân khẩu thưa thớt, Vương Ấu Hằng không thể không lưu lại giúp đỡ xử lý mọi chuyện. Bởi vậy từ trong tháng giêng đến giờ đã đầu tháng ba, cả nhà đều chưa gặp lại Vương Ấu Hằng.
Hiện tại xem ra là Vương Ấu Hằng xử lý xong sự tình bên kia nên đã về nhà.
Vì Vương Ấu Hằng đến, Liên Thủ Tín, Ngũ lang cùng tiểu Thất đều đứng dậy đi ra tiền viện. Liên Mạn Nhi cũng muốn gặp Vương Ấu Hằng nên đã chạy theo. Cuối cũng mấy người một nhà đều từ hậu viện đi ra gặp Vương Ấu Hằng.
Vương Ấu Hằng đang ngồi ở tiền sảnh, thấy nhà Liên Mạn Nhi đi ra thì vội đứng dậy chào.
Mọi người gặp lại không khỏi hàn huyên một phen, sau đó mới lần lượt ngồi xuống. Rất nhanh sau đó liền có người bưng điểm tâm và trà nóng lên.
Liên Mạn Nhi âm thầm đánhgiá Vương Ấu Hằng. Vương Ấu Hằng hôm nay mặc một quần áo xanh nhạt, vì nhiều ngày không gặp, thân thể hắn dường như cao lên một chút, khuôn mặt cùng thân hình thì lại gầy đi rõ ràng.
Liên Thủ Tín cùng Trương thị đều hỏi thăm chuyện nhà Vương Ấu Hằng, khen ngợi Vương Ấu Hằng đảm đương khổ cực.
“Nhìn cháu xem, gầy đi một vòng rồi. Vừa vặn, lát nữa ở lại cùng mọi người ăn cơm.” Trương thị nói xong liền gọi tiểu Hỉ vào bảo nàng đi báo với nhà bếp nấu thêm đồ ăn.
Liên Mạn Nhi liền hỏi: “Ấu Hằng ca, huynh trở về lúc nào vậy? Sao chúng ta không biết một chút tin tức gì cả?”
Từ lúc mọi người tới, Vương Ấu Hằng một mực đáp chuyện cùng Liên Thủ Tín, nhưng Trương thị trong lòng vẫn luôn nhớ tới Liên Mạn Nhi, tầm mắt chốc chốc lại rơi vào người Liên Mạn Nhi.
Mọi người trong phòng cũng không phải là không nhận ra nhưng cũng không muốn nhắc tới. Vương Ấu Hằng đã trở về, hẳn là đã nghe được chút tin tức, lo lắng cho Liên Mạn Nhi nên vội chạy tới đây cũng là bình thường. Vương Ấu Hằng cũng như bọn hắn, tuy không nói gì nhưng trong lòng cũng vô cùng lo lắng cho Liên Mạn Nhi.
Nghe thấy Liên Mạn Nhi hỏi thăm, Vương Ấu Hằng hơi quay người lại, đối diện với Liên Mạn Nhi trả lời: “Là hôm nay vừa mới về tới.”
“Vừa mới về, sao còn không nghỉ ngơi ở nhà một chút đã vội tới Tam Thập lý doanh tử rồi?”
“Ở đâu nghỉ cũng được. Ta vừa về đến nhà, đã nghe nói tới…” bên này Ngũ lang sai người đi huyện nha báo án, vì là chuyện ở Tam Thập lý doanh tử, nhà Vương thái y cũng nhận được tin tức. Mà nghe nói Cổ thị chết còn kéo ra chuyện cũ của Liên Mạn Nhi ra, Vương Ấu Hằng đứng ngồi không yên, chỉ kịp chào hỏi trong nhà vài câu đã vội vã chạy đi.
Liên Mạn Nhi hỏi: “Ấu Hằng ca, những gì Anh Tử kia nói có phải là thật không?” Vốn cũng muốn đợi Vương Ấu Hằng trở về hỏi một câu này, mọi người đều chăm chú nhìn Vương Ấu Hằng.
Vương Ấu Hằng nhẹ gật đầu, chậm rãi nhớ lại chuyện cũ nói: “Ngày đó, huynh từ trong thôn đi ra, qua cánh rừng đã thấy có người nằm cạnh giếng, cũng nhìn thấy bóng lưng hai người chạy về phía trong thôn. Lúc đấy còn ở xa. Tới gần mới thấy hóa ra là muội, trên đầu còn chảy đầy máu.”
Chỉ là lúc đứng xa thấy có người ở cạnh giếng, có hai người đi về phía thôn, Vương Ấu Hằng cũng không thấy có gì kỳ quái. Đến lúc lại gần thấy Liên Mạn Nhi đầu chảy đầy máu mới lắp bắp kinh hãi.
“Huynh đem muội về nhà, sau đó nhìn thấy Liên Hoa Nhi cùng Liên Đóa Nhi liền phát hiện ra hai người bọn họ chính là hai bóng lưng kia. Lúc đó huynh còn hỏi một câu là, đại bá…”
Vương Ấu Hằng muốn nói là đại bá mẫu nhà muội, bất quá đến miệng lại sửa lại, “Là Cổ thị, vội vàng ngăn lời nói của huynh lại, một mực khẳng định hai người kia vẫn luôn đi theo bà ta ở trong phòng, còn chưa có rời khỏi sân. Huynh… dù sao cũng không thật sự trông thấy rõ ràng, dù có nghi ngờ trong lòng nhưng cũng không thể nói gì nữa.”
“Thương thế của muội lúc đó vô cùng nghiêm trọng, huynh về nhà xin cha huynh tới chữa trị, sau đó lưu lại trong thôn, hỏi thúc thúc bá bá trong nhà mới biết một chút sự tình.” Nói đến đây, Vương Ấu Hằng nhẹ nhàng thở ra một hơi, “Sau đó muội tỉnh lại, chuyện con dâu nuôi từ bé cũng dừng lại, huynh mới yên tâm.”
Cũng là bởi vì đã biết chuyện con dâu nuôi từ bé, cảm giác không ổn nên lòng nghi ngờ của Vương Ấu Hằng với Liên Hoa Nhi, Liên Đóa Nhi càng lớn. Nhưng sau khi Liên Mạn Nhi tỉnh lại thì không nhớ một chút gì chuyện cũ, hắn hỏi mấy lần cũng không hỏi ra điều gì, Vương Ấu Hằng đành đem nghi ngờ này chôn vào trong lòng.
“Tình hình nhà muội lúc đó kỳ thật chúng ta cũng biết.” Vương Ấu Hằng lại nói tiếp, chuyện cũng qua lâu, hơn nữa giao tình của hắn với nhà Liên Mạn Nhi lúc đó cũng không thể so với bây giờ. Có một số chuyện ngày đó không thể nói, bây giờ lại có thể nói được, “… Tiền đồ cả nhà đều dựa vào hôn sự của Liên Hoa Nhi. Nếu như huynh đem nghi ngờ với Liên Hoa Nhi làm rõ ràng, sợ là hôn sự Liên Hoa Nhi có trở ngại. Dù sao cũng chỉ là nghi ngờ, không có tận mắt nhìn thấy cái gì. Lúc đấy nghĩ đến, mặc kệ là như thế nào, đối với thanh danh một cô nương đợi gả không thể không thận trọng.”
“… Huynh cũng chỉ nghi ngờ ba tỷ muội trong nhà, cãi cọ tranh chấp vô tình đẩy ngã muội. Về sau coi chừng một chút, không để hai người bọn họ khi dễ muội, không để muội chịu thiệt là được… Thật sự không ngờ tới…” Vương Ấu Hằng lắc đầu cười khổ.