Đăng vào: 12 tháng trước
Ads
Edit: Lê Thanh
Beta: Ly Ly
“Đúng là bánh bao.” Liên Mạn Nhi cười gật đầu.
“A.” Trầm Khiêm nâng cánh tay mập mạp lên sờ sờ cái mũi của
mình, “Thật đúng là bánh bao a.”
“Đương nhiên, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra không phải
sao.” Liên Mạn Nhi nói.
Đúng là liếc mắt một cái có thể nhìn ra, nhưng không thể tưởng
được mà thôi, Trầm Khiêm trong lòng lặng lẽ nói.
“Tại sao lại vẽ bánh bao?”
“Bởi vì thích a.” Liên Mạn Nhi đáp, “Cửa hàng nhà ta bán
bánh bao mà.”
“À…” Trầm Khiêm liếc nhìn bánh bao trên con Diều một chút.
“Bốn người chúng ta có hai con diều, vậy chúng ta thi đấu
đi.” Sau khi đến nơi, Liên Mạn Nhi dừng lại đề nghị.
“Thi đấu thế nào?” Trầm Khiêm lập tức hỏi.
“Thì so xem con diều của ai bay cao hơn chứ sao.” Liên Mạn
Nhi nói. Đừng xem nhẹ con diều của trẻ con ở nông thôn tự mình làm, có lẽ độ
tinh xảo kém hơn so với diều mua, nhưng tính năng lại không kém cỏi chút nào.
Liên Mạn Nhi rất có lòng tin đối với con diều nhà mình.
Đương nhiên, nếu thi xem diều ai bay cao hơn, kĩ xảo chơi diều
cũng rất quan trọng.
“Được.” Con mắt tinh tế của Trầm Khiêm lập tức vụt sáng, liền
đáp ứng.
Ngũ Lang và tiểu Thất đương nhiên sẽ không nói gì, thậm chí
tiểu Thất cũng có chút kích động.
“Bốn người, hai diều, thi như thế nào đây?” Trầm Khiêm khoa
tay múa chân hỏi.
“Đương nhiên là hai người một đội rồi, Trầm tiểu béo, ngươi
là khách, cho ngươi chọn, ngươi muốn cùng một đội với ai?” Liên Mạn Nhi liền hỏi
Trầm Khiêm. Hai gã sai vặt với hai người tùy tùng Trầm Khiêm mang đến đều bị Trầm
Khiêm ra lệnh đứng cách bọn hắn xa một chút. Bởi vậy, Liên Mạn Nhi liền bớt đi
nhiều cố kỵ, tự nhiên kêu lên biệt danh trong đầu đã đặt cho Trầm Khiêm.
“Ta không gọi là Trầm tiểu béo!” Trầm Khiêm phồng miệng trừng
mắt liếc Liên Mạn Nhi, lập tức cướp lời nói. “Mạn Nhi, hai ta một đội. Để cho
tiểu Thất cùng ca ca ngươi một đội đi.”
“Sao ngươi lại không chọn ca ca ta?” Liên Mạn Nhi có chút tiếc
hận nhìn Trầm Khiêm, trong đám mấy người bọn hắn, Ngũ Lang lớn tuổi nhất, cái đầu
cao nhất, chơi diều một đội với Ngũ Lang cơ hội thắng càng lớn.
“Hai ta một đội, có ta ở đây, nhất định có thể thắng.” Trầm
Khiêm mừng rỡ nhếch môi, lộ ra một hàng răng trắng chỉnh tề, “Mạn Nhi, ta thích
cùng một đội với ngươi hơn.”
Không phải nói trẻ con lớn lên trong gia đình quyền quý đều
lõi đời, trưởng thành sớm ư? Vì cớ gì Trầm tiểu béo lại sáng sủa hướng ngoại
như vậy, căn bản là không hề che dấu tâm tình của mình chút nào! Là tính tình của
hắn trời sinh đã thế, ở đâu cũng vậy, hay chỉ có trước mặt bọn họ mới như thế?
“Vậy được rồi.” Liên Mạn Nhi gật đầu đáp ứng. Nói thật, tiếp
xúc mấy lần, Trầm tiểu béo cũng không phải là đứa trẻ khiến cho người ta ghét.
Chơi diều, một người có một cách thả, hai người có hai cách
thả.
Nếu như chỉ có một người, thì phải vừa chạy đón gió, vừa dần
dần tháo dây diều ra để cho diều bay lên. Nếu như có hai người, một người có thể
đứng tại chỗ tháo dây diều, một người khác giơ diều lên chạy đón gió. Lúc cảm
giác thấy diều nổi thì thả diều ra là diều có thể bay lên.
Hai người một đội, Liên Mạn Nhi định dùng loại phương pháp
thứ hai.
Tiểu Thất với Ngũ Lang một đội, dùng diều tự chế của bọn hắn.
Tiểu Thất phụ trách tháo dây, Ngũ Lang phụ trách giơ diều chạy. Ngũ Lang cao
hơn tiểu Thất, chạy cũng nhanh hơn, diều rất dễ dàng bay lên.
Mà hai người Liên Mạn Nhi với Trầm Khiêm…
Liên Mạn Nhi đánh giá tiểu béo đang vui sướng hài lòng bên cạnh,
hình như hắn không cao bằng nàng? Được rồi, bởi vì hắn quá mức mập mạp, nên mắt
thường rất khó ước lượng. Nói cho chính xác thì Trầm tiểu béo hình như cũng
cao lớn một chút, vậy mà cái đầu không cao hơn so với nàng bao nhiêu. Liên Mạn
Nhi nghĩ nghĩ, rồi để cho Trầm Khiêm phụ trách tháo dây, nàng phụ trách thả diều,
như vậy cơ hội thắng mới lớn hơn một chút. Bởi vì Trầm tiểu béo không cao bằng
nàng, hơn nữa khẳng định chạy không nhanh.
Bất quá…
“Trầm tiểu béo, ta tháo dây, ngươi thả diều…” Liên Mạn Nhi
phân công công việc xong, liền cẩn thận nói các điểm cần chú ý với Trầm Khiêm,
xác nhận hắn hiểu rồi, mới dừng lại, “Cuối cùng lúc thả diều ra, tốt nhất ngươi
nên nhảy cao một chút để diều có thể bay cao hơn.”
“Các ngươi chuẩn bị xong chưa?” Tiểu Thất ở bên cạnh hô, hắn
và Ngũ Lang đã ở trong tư thế sẵn sàng, chỉ đợi Trầm Khiêm với Liên Mạn Nhi chuẩn
bị xong thì cùng bắt đầu.
“Xong rồi.” Trầm Khiêm cướp lời nói.
Hai đội, Liên Mạn Nhi với tiểu Thất đứng ngang hàng cách
nhau vài bước, ở phía trước hai người bọn họ, Trầm Khiêm với Ngũ Lang đều giơ
diều lên, cũng đứng ngang hàng với nhau.
Người chơi diều rõ ràng mệt mỏi hơn nhiều so với người đứng
một chỗ tháo dây diều.
Trầm Khiêm quay đầu lại nhìn nhìn Liên Mạn Nhi, lại nhìn
nhìn tiểu Thất một chút, sau đó lại nhìn Ngũ Lang bên cạnh, cao hơn khoảng nửa
cái đầu so với hắn, nụ cười trên khóe miệng vểnh lên, mắt nhỏ híp cong cong.
Trong hai người Tiểu Thất với Ngũ Lang, rõ ràng Ngũ Lang lớn
tuổi hơn, cũng mạnh hơn, hai người hắn và Liên Mạn Nhi, đương nhiên hắn cũng lớn
tuổi hơn, mạnh mẽ hơn, cho nên Liên Mạn Nhi mới phân công như vậy.
“Ta chuẩn bị xong rồi.” Trầm Khiêm vừa quay đầu lại hướng
Liên Mạn Nhi hô một tiếng, vừa giơ hai cánh tay đem diều nâng lên cao.
“Ta hô đây, ca ca, tiểu béo, hai ngươi đứng vững… Chuẩn bị…
Chạy!” Liên Mạn Nhi hô.
Ngũ Lang với Trầm Khiêm chạy cùng một lúc, Ngũ Lang tay dài
chân dài, quanh năm làm việc tay chân nên thân hình tráng kiện, hắn chạy quả thật
không tốn sức chút nào.
Nhưng bên cạnh hắn, tình hình của Trầm Khiêm lại hoàn toàn
khác.
Hôm nay Trầm Khiêm mặc một bộ áo choàng nhỏ bằng gấm vóc
lóng lánh, cái áo choàng nhỏ kia bọc lấy thân thể béo cuồn cuộn của hắn. Hắn dồn
hết khí lực để chạy về phía trước, đáng tiếc thân thể hắn thật sự quá béo, chạy
không được vài bước mặt hắn đã đỏ lên, còn bốc hơi nóng giống như bánh bao thịt
vừa mới ra lò.
Không thể chạy phía sau Ngũ Lang, Liên Mạn Nhi nói, chạy
càng nhanh thì lát nữa diều mới có thể bay càng cao được. Trầm Khiêm nghĩ đến lời
nói của Liên Mạn Nhi, chịu đựng tới nỗi muốn nổ cả phổi nhưng vẫn cố gắng đuổi
kịp Ngũ Lang.
Sau khi vượt lên được vài bước Ngũ Lang cũng không dốc hết
toàn lực nữa. Hắn là nam nhân lớn nhất trong nhà, không có tính trẻ con nhiều
như đệ đệ muội muội, dù cho Trầm Khiêm không phải là khách mà chỉ là đệ đệ muội
muội trong nhà, hắn cũng sẽ nhường một chút, chứ không thật sự muốn tranh giành
thắng thua. Thấy nhóc béo bên cạnh liều mạng dốc sức chạy như thế, Ngũ Lang cố
ý thả chậm tốc độ một chút.
Trầm Khiêm với Ngũ Lang gần như chạy ngang nhau, cũng gần
như đồng thời thả diều trong tay ra. Trầm Khiêm thật sự làm giống như lời Liên
Mạn Nhi đã dặn dò, cuối cùng trước khi thả diều ra, hắn còn nhảy dựng lên một
phát.
Liên Mạn Nhi ở phía sau nhìn thấy cảnh này, cảm thấy rất buồn
cười, thân thể tròn vo còn cố sức chạy, lại còn nhảy lên một cái, thật sự là,
thật sự là quá… thú vị.
Tuy Trầm Khiêm đã cố gắng hết sức, nhưng dù sao đây cũng là
lần đầu tiên hắn chơi diều theo cách như vậy, kinh nghiệm chưa đủ. Ở nhà, hắn
là Cửu gia, có chơi diều cũng được người hầu hạ, cùng lắm thì cầm ống cuộn dây
tháo hai vòng dây là hết. Chính mình vừa chạy vừa nhảy như vậy là chưa từng
chơi. Bởi vậy con diều kia tuy cũng được gió thổi lên, nhưng lại xiêu xiêu vẹo
vẹo, giống như tùy thời đều có thể rơi xuống.
Liên Mạn Nhi vội vàng chuyển động điều chỉnh dây diều. Trầm
Khiêm đã sớm chạy về, một tay cũng đặt lên ống dây, đứng một bên khẩn trương
nhìn con diều, trong miệng hô to gọi nhỏ. Hai đứa trẻ la hét một hồi, cuối cùng
diều cũng bay lên cao.
Trầm Khiêm cao hứng NGAO một tiếng, nhảy dựng lên.
Sau một lúc thả diều, mấy đứa trẻ đã hết ngăn cách, cảm xúc
cũng thỏa mãn, cuối cùng thu diều trở về. Mấy đứa trẻ đã trở thành bạn bè thân
thiết với nhau rồi.
“Diều này là các ngươi tự làm sao, rất không tệ.” Trầm Khiêm
nhìn diều tiểu Thất cầm trong tay, vừa rồi hai con diều này hầu như bay cao như
nhau.
“Đương nhiên, chúng ta phí hết sức lực đấy. Trong thôn này,
diều nhà chúng ta đứng đầu đấy.” Tiểu Thất rất tự hào nói.
“Vậy chúng ta trao đổi đi.” Trầm Khiêm nói với Liên Mạn
Nhi.”Ta đem diều chim én của ta cho ngươi, ngươi đem diều bánh bao của ngươi
cho ta.”
“Huynh muốn kết bái thành anh em với chúng đệ, trao đổi tín
vật sao?” Tiểu Thất học trong tư thục, lại từng đọc sách, thoáng cái liền nghĩ
đến huynh đệ kết nghĩa rồi.
“Đúng, anh em kết nghĩa a.” Trầm Khiêm rất nghiêm túc nói.
Trao đổi diều, Trầm Khiêm lại không chơi.
“Ta chơi cái khác đi, Mạn Nhi, các ngươi khẳng định còn rất
nhiều trò thú vị. Ta đều thành anh em kết nghĩa rồi, các ngươi phải dẫn ta đi
chơi chứ.” Trầm Khiêm nói.
“Ngồi xe trâu của nhà chúng đệ đi.” Không đợi Ngũ Lang với
Liên Mạn Nhi nói chuyện, tiểu Thất đã cướp lời nói.
“Được.” Trầm Khiêm đáp ứng nhanh hơn, một bên híp mắt cười
nhìn Liên Mạn Nhi.
“Vậy thì ngồi đi.” Liên Mạn Nhi nói, xe trâu cũng rất an
toàn.
Ngũ Lang đánh xe, Liên Mạn Nhi, Trầm Khiêm với tiểu Thất ngồi
trên xe. Gã sai vặt với tùy tùng của Trầm Khiêm ở chỗ không xa không gần vội chạy
đến. Bọn họ vừa mới đến hơi gần một chút liền bị Trầm Khiêm đuổi đi.
Có tùy tùng ở gần bên cạnh, thái độ của Liên Mạn Nhi đối với
hắn sẽ không giống với lúc nãy. Trầm Khiêm tuy không thích Liên Mạn Nhi gọi hắn
là Trầm tiểu béo, nhưng hắn thích thái độ của Liên Mạn Nhi đối đãi với hắn khi
nàng gọi hắn là Trầm tiểu béo.
Ngồi trên xe trâu, Liên Mạn Nhi vốn định cho Trầm Khiêm tới
khu đất nhà mình mới mua xem một lần, để cho hắn thấy vườn rau nhà nàng, cây ăn
quả nhà nàng, còn nói cho hắn biết sau này sẽ xây cái gì ở đâu. Nhưng giờ mấy đứa
trẻ lại ngồi xe tiến vào thôn, Liên Mạn Nhi cho Trầm Khiêm nhìn khu nhà cũ Liên
gia, cho Trầm Khiêm xem lợn con nhà nàng nuôi, còn có gà con cùng vịt con.
Một đôi mắt nhỏ của Trầm Khiêm cười híp không đủ nhìn.
Từ Liên gia đi ra, các nàng không đi theo đường cũ để về mà
đi theo bờ sông.
Nước suối róc rách, bên cạnh bờ sông dương liễu xanh xanh,
cành cây rủ xuống thỉnh thoảng phất phơ trên mặt đứa trẻ. Nghé con Tiểu Hoàng đột
nhiên dừng lại, sau đó đi đến bờ sông nhỏ.
“Trâu muốn uống nước.”
Nghé con Thiểu Hoàng đã đưa bọn nhỏ đi Liên gia, tất nhiên
được mọi người sủng ái. Nó muốn uống nước, đương nhiên sẽ không có ai phản đối.
Liên Mạn Nhi liền lôi kéo Trầm Khiêm xuống xe trâu, đi đến
bên cạnh một gốc cây liễu, hiện tại cây liễu một mảnh xanh biếc, bất quá lá
cây còn nhỏ. Liên Mạn Nhi chọn một cành liễu thẳng rồi bẻ xuống, dùng tay cẩn
thận bóc vỏ cây.
“Mạn Nhi, ngươi đang làm cái gì?” Trầm Khiêm ghé sát vào
Liên Mạn Nhi, tò mò hỏi.
Hai hài tử đều không phát hiện, bọn hắn đã đứng sát lại với
nhau.
“Một hồi ngươi sẽ biết.” Liên Mạn Nhi cười nói, đến khi đem
vỏ cành liễu bóc hết hoàn toàn, lộ ra lõi cứng bên trong, sau đó nàng lại cẩn
thận lấy lõi mềm trong cùng ra, trong tay Liên Mạn Nhi đã có một đoạn ống liễu
hoàn hảo.
“Tiểu béo, có mang dao nhỏ không?” Liên Mạn Nhi hỏi Trầm
Khiêm.
“Ta không gọi là tiểu béo.” Trầm Khiêm nói, từ trong lòng ngực
móc ra một thanh dao bạc nhỏ, “Này.”
Liên Mạn Nhi nhận dao, đem ống liễu cắt thành vài đoạn, sau
đó chọn lấy một đoạn trong đó, tại một đầu cẩn thận gọt bỏ vỏ mỏng màu xanh.
“Này, sáo liễu.” Liên Mạn Nhi đưa sáo liễu đã gọt tốt cho Trầm
Khiêm.