Chương 888: Lão thái thái ủy khuất

Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Cái này thì phải xem tìm được nàng vào lúc nào trong tình huống gì. . . . . .” Liên Mạn Nhi chỉ nói một câu, cũng không nói kĩ càng.

Trương Thải Vân và Liên Mạn Nhi vô cùng hợp ý, thời gian hai người chung đụng không ngắn, vì vậy cũng có phần hiểu rõ Liên Mạn Nhi. Nhìn cách nói chuyện của Liên Mạn Nhi, cũng biết nàng đại khái đã có quyết định, chẳng qua không tiện nói ra cho nên cũng không hỏi nữa.

Giờ hợi, Liên Thủ Lễ, Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ dẫn hai tổ người đi về phía Đông và phía nam tìm kiếm đã trở lại trước. Người hai tổ này đều là người ở Tam Thập Lý Doanh Tử, thậm chí có người nông dân gần thôn trang cũng tới giúp. Bởi vì gần tối nên họ không đi xa lắm. Huống chi trong thời tiết này, ban đêm vẫn lạnh vô cùng cũng không nên để cho mọi người phải tìm kiếm cả đêm.

Người hai tổ này cũng không tìm được Liên Đóa Nhi, thậm chí bọn họ vừa đi vừa hỏi cũng không hỏi được một chút tung tích của Liên Đóa Nhi.

Tính toán hành trình của người hai tổ này đi tìm, trong lòng mọi người đều phỏng đoán rằng, sợ là Liên Đóa Nhi không có đi tới hai con đường này.

Khi người hai tổ trở lại, thì Liên Mạn Nhi lập tức biết tin tức. Bởi vì người hai tổ đi đến khu nhà cũ, Liên Mạn Nhi liền phân phó quản sự Hàn Trung, đưa canh nóng cơm nóng đi qua, cũng dặn dò Hàn Trung ở lại khu nhà cũ bên kia để chiêu đãi mọi người. Các hương thân giúp đỡ tìm kiếm Liên Đóa Nhi, các nàng coi như nhận phần nhân tình này.

Nhà cũ

Không giống người bình thường cùng tuổi, mỗi ngày Chu thị ngủ rất nhiều, dù ban ngày nằm cả buổi, nhưng đêm vừa xuống, bà liền đi ngủ. Bởi vì tất cả mọi người đi tìm người, thượng phòng cũng chỉ có ba người nàng, Tưởng thị và Đại Nữu Nữu ở đó.

Đông sương phòng vẫn không có động tĩnh gì như cũ.

Khi trời tối, Chu thị liền vội vàng để cho Tưởng thị châm đèn ở hai phòng, tính cả gian phòng ngoài, bà còn tự mình xuống đất, đi ra bên ngoài lấy con dao thái đồ ăn trở lại trong phòng, để dưới gối của bà.

Trời tối rồi, Liên lão gia tử vừa mất, Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ đều không ở thượng phòng, Chu thị cũng sợ hơn ngày thường.

Đều ngồi cả nửa ngày, Chu thị mệt rã rời có chút không chịu được, muốn trải chăn nệm để ngủ, nhưng Tưởng thị liền ngăn cản bà.

“Bà nội, đợi mọi người tìm người về đã. Đến lúc đó làm ầm ĩ sẽ đánh thức bà dậy.” Tưởng thị uyển chuyển khuyên nhủ Chu thị, “Nếu không bà cũng đừng cởi quần áo ra, nằm ở đầu giường đặt gần lò sưởi, tránh phải mọi người trở lại giật mình rơi xuống .”

Nếu như mọi người tìm người trở lại, phát hiện Chu thị đã đi ngủ, trong lòng chỉ sợ nghĩ là Chu thị căn bản không quan tâm cháu gái mất tích, hơn nữa Chu thị làm như vậy cũng làm mất cấp bậc lễ nghĩa.

Trong lòng Tưởng thị thì nghĩ như vậy, nhưng lại không dám nói ra chỉ có thể lấy cớ khác.

Chỉ sợ Chu thị cũng đã nghĩ tới. Nếu như nằm ngủ bây giờ, thật sự không ra thể thống gì, vì vậy cũng không tùy hứng, nghe lời nói Tưởng thị, để nguyên quần áo mà nằm, vừa dặn dò Tưởng thị không cần tránh ra.

Tưởng thị biết Chu thị nhát gan, mặc dù bà đi ngủ thì cũng giữ nàng và Đại Nữu Nữu một mực ở trong nhà phụng bồi bà.

“Bà nội, cháu có cần chuẩn bị chút gì ăn không a? Trời tối như bưng, lại rất lạnh, mọi người giúp đỡ tìm cũng không dễ dàng.” Tưởng thị nhân lúc Chu thị chưa ngủ, lại thương lượng với Chu thị.

“Ta không cần chuẩn bị gì, chúng ta thì có bao nhiêu đồ. Nhất định Lão Tứ bên kia đều đã chuẩn bị xong rồi.” Lúc này Chu thị không nghe lời Tưởng thị , “Không phải là bọn hắn thì tin tức cũng không bị ầm ĩ lớn như vậy. Người ta cũng là hướng tới cửa hắn, bọn hắn chuẩn bị đồ ăn là chuyện phải làm.”

Chu thị nói như vậy xong, liền nhắm mắt vào ngủ.

Tưởng thị đành phải thở dài.

Chờ mọi người đi tìm Liên Đóa Nhi trở lại khu nhà cũ, Chu thị đã yên ổn ngủ một giấc rồi. Tưởng thị đánh thức Chu thị dậy, đặt Đại Nữu Nữu ở bên cạnh Chu thị, xoay người đi ra ngoài nấu nước, để cho mọi người rửa mặt.

“Tìm được chưa?” Chu thị liền hỏi Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ và Liên Thủ Lễ.

“Không có tìm được.” Mấy người đều nói.

“Không để cho người khác bớt lo ” Chu thị liền bĩu môi nói, “Vì nó mà hành hạ bao nhiêu người trở về, một nhà ồn ào bất an. Bỏ đi thì đi luôn đi làm mọi người bớt lo!”

Bởi vì rất nhanh đã có người vào nhà, Chu thị đã quẳng đề tài này xuống rồi.

Bên kia Liên Mạn Nhi cũng nhanh chóng phái người đưa canh nóng cơm nóng tới, quản sự Hàn Trung lần lượt đến chỗ từng người nói cám ơn, trong lúc đó cả phòng rất náo nhiệt, mọi người cũng tự mình làm, kéo cái bàn, đặt cái ghế, ngồi xuống bắt đầu ăn cơm.

Đông phòng và Tây phòng, đều đặt bàn cơm. Trên giường gạch Đông phòng còn đặc biệt đặt một bàn cho Chu thị.

Trong nhà vừa mang cái bàn lên, trong Đông sương phòng liền có động tĩnh. Đầu tiên Liên Thủ Nghĩa đeo giầy đi ra ngoài, ngửi thấy mùi thơm của thức ăn liền đi vào thượng phòng.

“Mọi người đừng khách sáo, ăn được uống tốt. . . . . .” Liên Thủ Nghĩa ha ha cười nói hai câu, cũng không cần mọi người mời hắn, liền đi đến một cái bàn ngồi xuống, cầm bát đũa rồi ngụm lớn ăn cơm.

Sau đó, Hà thị dẫn theo Lục Lang và Liên Nha Nhi cũng tới.

“Buổi tối đang không có cơm ăn, đói đến nỗi ruột dính vào lưng rồi . . . . .” Hà thị mở to mắt vừa nhìn mọi người vừa nói.

Ngồi ăn cơm đều là nam nhân, Hà thị như thế nào cũng không nên ngồi ở giữa. Cái bàn trên giường gạch chỉ có một mình Chu thị ngồi, nàng lại không dám vào trong đó ngồi. Vì vậy, Hà thị dứt khoát cầm cái bát lớn, cười hì hì đến một bàn cơm múc một chén cơm lớn và thức ăn, rồi đi ra gian ngoài ăn.

Về phần Lục Lang và Liên Nha Nhi, mọi người có lẽ không nhìn trúng Liên Thủ Nghĩa và Hà thị, nhưng vẫn đồng tình thương cảm với tiểu hài tử, đặc biệt khi nghe nói bọn họ cũng chưa được ăn cơm tối. Nhìn Lục Lang lớn lên đần độn, đáng thương thì dứt khoát bảo đến bên cạnh, một người còn dọn bàn ra một chỗ cho Lục Lang đứng ăn ở đó.

Còn lại Liên Nha Nhi bị Hà thị liền đẩy tới phía trước Chu thị.

Liên Nha Nhi không dám ngồi kháng ăn cơm, nhút nhát cúi đầu thậm chí không dám nhìn Chu thị.

Chu thị ở lúc Liên Thủ Nghĩa tiến vào, liền sa sầm mặt. Chẳng qua có nhiều người nên không phát tác ngay trước mặt. Sau lại nhìn Liên Thủ Nghĩa và Hà thị ăn cơm như ăn cướp vậy, sắc mặt nàng lại càng khó coi.

“Lão tẩu tử, để cháu gái của người ăn chung với người đi.” Đã có người lớn tiếng nói, “Bất kể giáo dục như thế nào, hài tử không thể đói bụng. Ta ở ngay trước cửa nhà các ngươi nghe thấy vài lần, cũng là lão tẩu tử gọi nha đầu này đến làm việc.”

Chu thị không tiện phát tác, lại có chút ít sượng mặt gọi Liên Nha Nhi ngồi xuống bàn, sắc mặt nhất thời xanh mét. Vẫn là Tưởng thị ở bên thấy tình thế, liền vội vàng lôi kéo Liên Nha Nhi lên kháng, cho nàng thêm cơm với đĩa rau, để cho nàng và Đại Nữu Nữu cùng nhau ăn cơm thật ngon.

Trong lòng Chu thị bị đè nén, ăn không hết hai phần, liền để chiếc đũa xuống, ra bên ngoài phòng. Tưởng thị vội vàng đi theo, ra gian ngoài đỡ Chu thị. Mặc dù nàng biết bây giờ tâm tình Chu thị không tốt, cũng không phải thời điểm nói chuyện, mới nhỏ giọng thương lượng với Chu thị.

“Bà nội, đồ là nhà Tứ thúc đưa tới, cũng đều đủ ăn, bà ăn thêm một chút đi, nếu không không biết mọi người sẽ nói thành cái gì nữa.” Tưởng thị biết vì sao Chu thị tức giận, vì vậy trước hết khuyên nhủ.

Chu thị làm sao không biết cái lý này, chẳng qua nhìn một nhà Liên Thủ Nghĩa thì trong lòng nảy sinh chán ghét. Nhưng Tưởng thị nói không sai, lúc này bà muốn ồn ào, không để cho bọn Liên Thủ Nghĩa ăn cơm, mọi người chỉ trách có mình bà.

Chu thị chỉ có thể nhịn.

“Đồ vật thì có thể thế nào , hắn là cố ý muốn làm ta tức giận, muốn ta tức giận đến lá gan đều đau.” Chu thị giơ tay lên xoa ngực.

Tưởng thị nghe giọng Chu thị nói có chút buông lỏng, vội vàng nhân cơ hội khuyên can.

“. . . . . . đều là nhà Tứ thúc đưa tới, mặc dù nói nhà Tứ thúc nhận nhân tình này, nhưng nếu ta không có bày tỏ một chút thì khó coi lắm.” Tưởng thị cẩn thận từng li từng tí nói, “Bà nội, sau này chúng ta đều ở trong thôn, thế nào cũng phải duy trì tình người, nếu không sau này ta đều không cần ra cửa nữa.”

“Nhà Tứ thúc đưa tới cũng đủ ăn, ta bỏ thêm một chút nữa, xem như một chút tâm tư của ta, mọi người nhìn cũng dễ nói hơn. . . . . . . Cũng không cần phải bao nhiêu thứ. . . . . . . Tình cảm qua lại, dù sao cũng phải có một chút, ta cũng phải kết giao mấy người bên dưới, không thể cái gì cũng đều dựa vào Tứ thúc như vậy.”

Liên lão gia tử không còn, khu nhà cũ không có trụ cột. Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ không qua lại với ai ở trong thôn, mà Chu thị cũng chỉ có uy phong ở đầu giường đặt gần lò sưởi nhà mình.

Về sau sinh hoạt ở nhà này, Chu thị có thể ăn uống no đủ, cũng không phải suy nghĩ gì, nhưng Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ, Tưởng thị lại không thể như vậy. Không chỉ vì chính bọn hắn, còn phải suy nghĩ cho đời sau của bọn họ.

Tưởng thị khổ tâm khuyên nhủ một lúc, Chu thị trầm mặt, nhướng mày suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng cũng gật đầu.

Tưởng thị liền vội vàng nhóm lửa, làm ra hai đĩa dưa cải bưng đến trên bàn, mọi người dĩ nhiên có thể nhìn ra lúc trước là nhà Liên Thủ Tín đưa tới, về sau là của Tưởng thị làm, liền có người khen tài nấu nướng của Tưởng thị tốt, Liên gia cưới con dâu giỏi giang.

Tưởng thị ở bên cạnh rất chăm chỉ bận rộn hầu hạ, nghe nói như vậy, trong lòng mừng thầm, cuối cùng làm cho mọi người giữ một chút ấn tượng tốt. Cuộc sống của bọn họ sau này ở trong thôn, rất là quan trọng.

Bởi vì ở trong phòng Chu Thị phiền muộn, nên không chịu đi vào, bà một mình dựa vào khung cửa đứng ở ngoài phòng, một lúc lâu, đã cảm thấy khí lạnh thấm vào tận xương.

“. . . . . . Cái lão rùa già rụt cổ bỏ lại ta cứ mà đi như vậy, quả phụ không làm được việc, ai cũng có thể khi dễ, về sau có thể sống qua như thế nào. . . . . .”

Chu thị mang theo tiếng khóc nức nở, lẩm bẩm mắng một câu, mới từ từ xoay người trở vào trong nhà .

. . . . . .

Quản sự Hàn Trung ở nhà cũ chiêu đãi mọi người, chờ mọi người ăn cơm xong đều tản đi , hắn mới trở lại bẩm báo với Trương thị và Liên Mạn Nhi, cuối cùng còn nói Tưởng thị mang thêm hai đĩa rau dưa, và chuyện cả nhà Liên Thủ Nghĩa đến thượng phòng ăn chực.

Liên Mạn Nhi nghe xong, bảo Hàn Trung đi xuống trước, cho người đi xem xét nếu mà Liên Thủ Tín và Ngũ Lang bên kia có tin tức gì, lập tức tới bẩm báo.

Trương thị, Liên Mạn Nhi và Trương Thải Vân bởi vì lo lắng cho người đi ra ngoài, nên không có ý đi ngủ, ba người rọi ánh đèn sáng lên, ngồi một chỗ vừa thiêu thùa may vá, vừa nói chuyện. Mấy nha đầu Tiểu Hỉ, Tiểu Khánh ở bên cạnh hỗ trợ.

“Bên kia từ trước đến nay vẫn vắt chày ra nước, lúc này sao lại có tiền đồ, còn biết thêm hai đĩa rau dưa?” Trương Thải Vân nói chuyện vốn thẳng thắn, lúc này trong phòng đều là người thân cận, nàng liền có cái gì thì nói cái đó.

“Là vợ Kế Tổ thu xếp đấy, nhân tình đạo lý gì , nàng đều hiểu.” Trương thị liền nói.

“Vậy cũng phải có lão thái thái đáp ứng a.” Trương Thải Vân liền nói.

“Bà nội cũng hiểu.” Liên Mạn Nhi liền nói, “Trước kia có lão gia tử còn sống, chống đỡ cho bà, nên bà mắng chửi thế nào cũng được, cho dù có sai lầm cũng có lão gia tử sửa cho, nhưng bây giờ không làm được như vây rồi.”