Chương 55: Liên Mạn Nhi chế tác

Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Liên Thủ Tín đã tỏ rõ thái độ, còn có lời nói của Liên lão gia tử, mọi người đều phải hoạt động, thuần thục mà gặm bánh ống cứng rắn, mấy người Nhị Lang, Tam Lang đều đẩy xe ra, cầm công cụ, còn Hà thị dưới ánh mắt âm trầm của Liên lão gia tử, cũng không nôn oẹ, mặc dù có chút không tình nguyện, nhưng cũng đi ra đồng.

Nhìn một đám người đều ra đồng làm việc, Liên Mạn Nhi trở lại Tây Sương phòng.

Trương thị ngồi ở trên giường gạch, thấy Liên Mạn Nhi tiến đến, vội hỏi, “Mạn Nhi, chuyện thế nào rồi hả?”

Liên Mạn Nhi ngồi vào bên cạnh Trương thị.

“Phụ thân bảo con nói cho mẹ biết, chuyện ở riêng đã được quyết định rồi.” Liên Mạn Nhi đối với Trương thị nói, “Bọn người Nhị bá đều không đi làm việc, Nhị thẩm nói ở riêng, bảo chúng ta phân ra. Phụ thân cùng gia đã thương lượng, chúng ta phân ra sống một mình. Gia đã đáp ứng, nói trước tiên đem hoa mầu thu hoạch, rồi mới bàn về việc phân ra như thế nào.”

Trương thị sợ run một hồi, “Phân liền phân a, cuối cùng vẫn phải đi tới một bước này.”

“Mẹ à, mẹ đừng nghĩ đông nghĩ tây nữa, hiện tại việc quan trọng mà mẹ cần làm đó là đem thân thể dưỡng cho tốt. Những ngày này, mẹ cũng không cần lo lắng nhiều việc, người khác nói cái gì, mẹ coi như không nghe thấy là được.” Liên Mạn Nhi nói.

“Mẹ liên lụy các con rồi.”

Trương thị thở dài một hơi, tiếp theo trịnh trọng gật đầu. Về sau nguồn lao động chủ yếu của cái nhà này chính là nàng cùng Liên Thủ Tín, vì không muốn liên lụy Liên Thủ Tín, liên lụy bọn nhỏ, nàng cũng phải tranh giành khẩu khí, đem thân thể dưỡng cho tốt.

“Mạn Nhi, mẹ không hồ đồ, biết phân rõ nặng nhẹ. Con yên tâm đi, hiện tại nương cái gì cũng đã thông suốt. Đợi nương dưỡng thân thể cho tốt, nương cũng không tin, chúng ta không thể sống tốt!”

Liên Mạn Nhi thấy Trương thị nghĩ được như vậy, trong lòng thật cao hứng, sống chính là cần loại sức mạnh này.

“Ừm, mẹ, về sau chúng ta nhất định có thể sống tốt.”

Đã quyết định ở riêng. Liên Mạn Nhi muốn tính toán có một số việc nhưng trước tiên phải nghe ngóng một chút. Đợi đến buổi tối, cả nhà ăn cơm xong. Liên Mạn Nhi liền hỏi Liên Thủ Tín cùng Trương thị: “Cha, mẹ nếu phải ở riêng, chúng ta có thể được chia chút gì?”

Trương thị nhìn thoáng qua Liên Thủ Tín.

“Chia với chẳng chia, thân thể mẹ khỏe là tốt rồi, cùng cha con dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, trồng trọt chút ít, cũng có thể nuôi sống các con.”

Liên Thủ Tín liền gật đầu.

Trương thị cùng Liên Thủ Tín là người phúc hậu , từ nhỏ đã được truyền thụ phẩm chất khiêm nhường, càng có một chữ hiếu thời thời khắc khắc đều ở trong lòng. Bọn họ không muốn tranh chấp. Thậm chí không hiểu đi tranh thủ lợi ích dù cho đó là thứ bọn họ vốn nên nhận được.

“Cha, mẹ, nhà chúng ta mấy miệng ăn. Nói sau, dựa vào cái gì không phân cho chúng ta?” Liên Mạn Nhi đối với Trương thị nói, “Mấy năm nay. Cha và mẹ đi sớm về tối. Công việc gì cũng làm không ít. Cũng như thê tử nhi tử, Tôn tử, tôn nữ, người khác có phần, thì chúng ta cũng có. Trừ phi. Cha, mẹ từ nay về sau không nhận gia cùng nội nữa.”

“Mạn Nhi lời này không thể nói lung tung.” Trương thị vội nói.

“Cho dù ở riêng thì chúng ta vẫn hiếu kính với lão nhân gia bên kia vẫn là phải hiếu kính.” Liên Thủ Tín nói.

Liên Mạn Nhi sớm đã biết bọn họ sẽ nói như vậy.

“Vậy thì đúng rồi, ta trước đừng nói bọn họ có chịu hay không, chính là nói nếu như phân chia công bằng, chúng ta có thể được chia chút gì?”

Nghe Liên Mạn Nhi nói như vậy, Liên Thủ Tín cùng Trương thị cũng tự hỏi.

“Đầu tiên là căn phòng này, chúng ta còn phải ở đây. Phòng ở hẳn là phân cho chúng ta.” Trương thị nói.

Đại viện Liên gia mười phần đoan chính, Liên lão gia tử Chu thị ở đông phòng, tây phòng là phòng lớn, đông sương phòng là thiếp, Tây Sương phòng thì là hai nhà bọn họ cùng Liên Thủ Lễ. Lúc trước, Liên gia đã bắt đầu bán tài sản, nên không có tiền dư làm tân phòng, mới khiến cho hai nhà bọn họ chen chúc trong một chỗ.

Tây Sương phòng cùng phòng trên bố cục rất giống nhau, vừa vào cửa là một gian phòng ở bên ngoài, hai bên đều an bày lò. Một nhà Liên Thủ Tín ở chính là hai gian phía nam, một nhà Liên Thủ Lễ ở một gian phía bắc. Vốn Liên Thủ Tín ở cũng là một gian, về sau Trương thị liên tiếp sinh ra mấy hài tử, thật sự ở không đủ, trong nhà lại không có tiền làm phòng mới, nên thừa dịp thời điểm rãnh rỗi sau vụ mùa, nhờ người hỗ trợ, làm thêm một gian.

“Xà nhà gian phòng này, cửa sổ cọc gỗ, đều là ông ngoại con cho. Tốn tiền lợp nhà bằng đất bùn, không có tốn tiền công, vì bà con trong thôn, ai đến làm giúp, chỉ bao ăn.” Trương thị nói.

Ở riêng phòng ốc coi như một khoản tiền to rồi.

“Vậy chúng ta có lẽ được chia bao nhiêu?” Liên Mạn Nhi lại hỏi.

“Hiện tại là ba mươi mẫu đất, gia con một cổ, bốn phòng mỗi phòng một cỗ, như vậy chúng ta được chia sáu mẫu đất.” Trương thị là dựa theo quy tắc ra ở riêng ở nông thôn mà tính.

“Có sáu mẫu đất này…” Trương thị bắt đầu lên kế hoạch, nàng cùng Liên Thủ Tín tỉ mỉ chăm sóc, lại khai hoang một ít đất, hàng năm có thể thu hai ngàn cân lương thực, đủ bọn họ ăn rồi.”Nửa cái sân nhỏ phía trước lại chia cho chúng ta, có thể nuôi gà, chính giữa trồng trọt hoa màu, bên hông nhà dựng một chuồng heo, một năm nuôi ba bốn con heo. Trứng gà đổi thành tiền tiêu vặt, lễ mừng năm mới có thịt gà cùng thịt heo ăn, lại bán ba con heo, một năm tích góp có thể mua thêm vài mẫu đất…”

Ngay từ đầu nói đến ở riêng, Trương thị còn có chút không được tự nhiên, hiện tại lại trù tính lập kế hoạch, trên mặt Trương thị lộ ra tươi cười khát khao. Nàng và Liên Thủ Tín có thể chịu được cực khổ, bọn nhỏ đều hiểu chuyện chịu khó, khả năng giúp đỡ không ít việc. Cuộc sống của bọn họ làm sao có thể không tốt được, không chỉ có thể tốt, khẳng định rất thoải mái.

Hai chữ thoải mái đột nhiên xuất hiện, Trương thị liền sửng sốt một chút. Trước kia không có hướng tới ý nghĩ ở riêng này, cũng không dám nghĩ, cảm thấy ở riêng chính là không hiền lương bất hiếu, hiện tại bị buộc phải phân ra, mà một chút gánh nặng tâm lý cũng không có. Ngẫm lại thời gian trước, nàng rốt cục hiểu rõ, cho dù mỗi ngày nàng cười ha hả, nhưng vẫn không có một chút thoải mái.

“Về sau a, cho dù ăn trấu nuốt rau, cuộc sống cũng thoải mái.” Trương thị đem lời trong lòng nói ra.

Ngày hôm nay mọi người đều ra đồng làm việc, Liên Mạn Nhi làm đồ ăn cho Trương thị, rồi đi ra phòng trên. Cái nhà này vì sao phải phân ra, trong lòng Liên lão gia tử hiểu rõ. Thời điểm ở riêng, chắc có lẽ không bạc đãi bọn họ. Thế nhưng còn có một Chu thị, nếu như Liên Thủ Tín chủ động đưa ra đề nghị ở riêng, Chu thị tuyệt đối có thể đuổi bọn họ ra khỏi cửa không một tấc sắt, hiện tại chính là loại tình huống này, chỉ sợ Chu thị cũng không muốn chia đồ cho bọn họ.

Trước tiên phải cùng Chu thị nói chuyện. Nói như thế nào đây, có cần phải khéo léo một chút hay không? Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ, sau đó tự mình trước bác bỏ, đối với Chu thị, vẫn là trực tiếp sẽ có hiệu quả tốt hơn.

“Nội, cháu có chuyện muốn nói với nội a.” Liên Mạn Nhi đi vào phòng, đối với Chu thị nói.

“Chuyện gì?” Chu thị nâng lên mí mắt nhìn thoáng qua Liên Mạn Nhi, lại rủ mắt xuống tiếp tục làm việc.

“Về chuyện ra ở riêng, Nội, nội nói nhà của cháu có thể được chia chút gì đây?” Liên Mạn Nhi hỏi.

“Việc này do gia ngươi định đoạt.” Chu thị nói. Về chuyện ở riêng này, Chu thị biểu hiện có chút kỳ quái, không có cao hứng như Liên Mạn Nhi dự đoán, trái lại có chút buồn bã ỉu xìu.

“Người nào không biết, ở trong nhà chúng ta gia chỉ làm chủ một nửa, chuyện trong nhà vẫn là hơn phân nửa do nội làm chủ, nếu nãi kiên trì cái gì, gia cũng buộc phải theo nãi.” Liên Mạn Nhi nói.

Chu thị cảm thấy đây là Liên Mạn Nhi nịnh nọt bà, liền hừ một tiếng.

“Mẹ cháu đẻ non, thiếu chút nữa mệnh cũng bị mất. Về sau cuộc sống khổ sở, đều là do nội sinh ra, đến lúc đó nội vì phụ thân ta nói hai ba câu. Mẹ cháu lần này thiếu chút nữa quăng mất cái mạng, người ngoài đều đang nói này nói kia, có người hỏi ca cùng tỷ cháu, mẹ vì sao lại đẻ non, vì sao không có tranh thủ thời gian cho mời lang trung, ca cùng tỷ thế nhưng cái gì cũng không nói.” Liên Mạn Nhi nói.

Chu thị thả kim may trong tay xuống.

“Mạn Nhi, ngươi đến tột cùng là muốn nói cái gì?”

“Cháu muốn cùng nội thương lượng, thời điểm ra ở riêng xin nội vì nhà cháu mà nói chuyện, phân chia công bình một chút, nên là của nhà cháu thì đều cho nhà cháu.” Liên Mạn Nhi nói, “Nội cũng không thể để cho chúng ta ăn không khí a. Đúng rồi, còn có bảy mươi lượng bạc tiền nợ, vẫn là trước khi ra ở riêng trả cho xong, về sau ở riêng, chính là ân tình một nhà chúng cháu, như vậy cả nhà chúng cháu không gánh đượv.”

“Ngươi còn muốn ta đào ra bảy mươi lượng bạc?” Chu thị trừng mắt nhìn Liên Mạn Nhi.

Liên Mạn Nhi không lui bước.

“… Đại bá cùng đại thẩm muốn bán cháu lấy tiền, vài ngày trước đều loan truyền khắp nơi, phụ thân cùng gia đều ra mặt, mới miễn cưỡng áp chế được chuyện này. Việc này a, đè xuống không dễ dàng, nhắc tới cũng không khó. Đến lúc đó, thanh danh của đại bá bị phá hủy, liền không thể làm quan được. Còn có chuyện của mẹ cháu, nếu mọi người đều biết chân tướng, về sau lão cô muốn gả cho một gia đình tốt, chỉ sợ khả năng không lớn.”

“Ngươi cái nha đầu lẻo mép này, ngươi dám hù dọa ta?”

“Nội, cháu cũng không phải hù dọa nội. Cháu yêu cầu cũng không quá đáng, đều là thứ chúng cháu nên được, nhưng lại phải nhận ít đi. Cháu đã nói đến đây, nội tự mình nghĩ đi.” Liên Mạn Nhi rất trấn định.

“Những lời này là phụ thân ngươi dạy ngươi nói, hay là nương ngươi dạy ngươi nói?”

“Đều không phải, là cháu tự mình nghĩ.” Liên Mạn Nhi nói, “Nội, cháu cũng không giống như cha và mẹ , mặc kệ ai cũng có thể chà đạp văn vê. Ai tốt với cháu, cháu mới tốt lại. Ai không cho nhà của cháu sống khá giả, cháu liền cho người đó càng khổ sở.”

“Ngươi, ngươi dám?” Chu thị bị khí thế của Liên Mạn Nhi trấn trụ.

“Có cái gì không dám, sống đều sống không nổi nữa rồi.” Liên Mạn Nhi ngược lại nở nụ cười, “Đúng rồi, nội, cháu thấy ngài vẫn là bớt chút thời giờ dẫn lão cô đi đến miếu dập đầu đi, hai ngày này, cháu nằm mộng thấy tiểu hài tử kia dẫn chúng ta đi dạo…”

Chu thị ngược lại hít một hơi khí lạnh.

Liên Mạn Nhi vén rèm từ trong nhà đi ra, đã nhìn thấy một cái đầu nhỏ tối om om đang ép sát vào cửa ở bên ngoài, lỗ tai thất thần nghe lén.

“Tiểu Thất.” Liên Mạn Nhi làm khuôn mặt hung dữ.

Tiểu Thất thấy Liên Mạn Nhi phát hiện, ngượng ngùng mà sờ sờ đầu của mình, cười hì hì nhích lại gần.

“Nhị tỷ, đệ sợ tỷ một mình chịu thiệt.”

“Ngươi đều nghe thấy được?”

Tiểu Thất gật gật đầu.

“Đừng nói với cha mẹ.” Liên Mạn Nhi dặn dò tiểu Thất.

“Đệ biết rõ, Nhị tỷ là vì muốn tốt cho nhà chúng ta.” Tiểu Thất nói.

Liên gia cuối cùng cũng thu hoạch xong một xe hoa màu trở về nhà, trời u u ám ám, nhưng vẫn không có mưa. Bất quá bởi vì trời đầy mây, ẩm ướt cao, nên thời gian phơi ngũ cốc phải kéo dài. Liên lão gia tử mời hàng xóm Vương lão hán phụ thân Xuân Trụ, còn có Ngô Ngọc Xương đại nhi tử của Đường tỷ Chu thị, mọi người ngồi xuống, chính thức đàm luận chuyện ở riêng như thế nào.

Liên gia ở riêng có chút kỳ quái, không phải đều tách ra, chỉ có nhi tử nhỏ nhất, một nhà lão Tứ Liên Thủ Tín tách ra. Hiện tại thê tử Liên Thủ Tín bệnh nằm trên giường gạch, mấy hài tử còn phải nhiều năm nữa mới có thể thanh niên. Mọi người ở trong thôn, những chuyện lớn nhỏ gần đây của Liên gia, trong lòng bọn họ rất rõ ràng, nguyên nhân ở riêng cũng liền đoán ra được.

“Cây lớn phân cành…” Liên lão gia tử nhanh chóng hít vài hơi thuốc lá, rốt cục mở miệng nói. Lời này của ông còn chưa nói hết, chỉ nghe thấy tiếng xe ngựa dừng ở ngoài cửa, cổng rào mở ra, một đoàn người từ bên ngoài từ từ đi vào.

“Ai ôi!!!, thân gia đến rồi.”