Đăng vào: 12 tháng trước
Người bán hàng rong lúc trước xuất hiện, Liên Mạn Nhi cũng không rảnh rỗi mà để ý, nhưng người ngồi trong kiệu kia, Liên Mạn Nhi không thể phớt lờ.
“Ca, huynh có thấy không?” Liên Mạn Nhi vội vàng quay đầu lại, khẽ hỏi Ngũ lang.
“Thấy cái gì?” Ngũ lang không hiểu, hỏi lại.
Ngũ lang lắc đầu, vừa rồi hắn chỉ chú ý tới Tiểu Thất, Tiểu Long và Tiểu Hổ để không bị tách ra khỏi mọi người, nên không để ý tới người ngồi trong kiệu.
“….Tú Nga tẩu, Triệu Tú Nga đang ngồi trong kiệu đó.” Liên Mạn Nhi liền nói.
Sắc mặt Ngũ lang lập tức thay đổi. Vài ngày trước bọn họ nhận được tin tức, cha con nhà họ Triệu bị đày lưu vong rồi, nhưng Triệu Tú Nga lại đi đâu không rõ. Bởi vì Triệu Tú Nga và chị dâu còn đang ở trấn Thanh Dương, mà Triệu Tú Nga và Nhị lang còn sinh một đứa con gái, vì vậy bọn họ tin tưởng, Triệu Tú Nga có lẽ đã quay trở lại trấn trên hoặc Tam Thập Lý Doanh Tử.
Hiện tại Triệu Tú Nga đã quay trở lại, nhưng lại xuất hiện ở hội hoa đăng của huyện thành Cẩm Dương, còn ngồi trên kiệu nữa.
Chuyện này có thể lớn, có thể nhỏ, Ngũ lang cũng biết được lợi hại trong đó.
“Mạn Nhi, muội nhìn rõ ràng chứ?” Ngũ lang hỏi.
“Thấy rất rõ ràng mà.” Liên Mạn Nhi gật đầu, “Ca chuyện này chúng ta không thể quản được, hẳn là…”
Liên Mạn Nhi nhỏ giọng thương lượng với Ngũ lang một lúc, Ngũ lang gật đầu, sau đó gọi Tiểu Phúc tới đây dặn dò.
“Đi theo cỗ kiệu kia…” Ngũ lang tiếp tục nhỏ giọng dặn dò Tiểu Phúc, Tiểu Phúc gật đầu, sau đó tách khỏi đoàn người, bám sát phía sau cỗ kiệu.
Mọi người trở lại nhà ở ngõ cây Liễu, rửa mặt xong xuôi đang chuẩn bị đi ngủ. Ngũ lang và Liên Mạn Nhi liền nói chuyện vừa nhìn thấy Triệu Tú Nga cho Liên Thủ Tín và Trương thị biết. Liên Thủ Tín và Trương thị cũng rất bất ngờ.
“…Nàng đã trở lại mà không về nhà? Nàng lấy đâu ra kiệu để ngồi?” Trương thị nói, “Còn ăn mặc rất đẹp?”
“Vâng rất đẹp.” Liên Mạn Nhi khẳng định, chỉ qua cái nhìn đó, nàng đã thấy Triệu Tú Nga mặc xiêm y hoa lệ, trên đầu cài đầy châu ngọc, hơn nữa trên ngón tay chỏ còn đeo nhẫn vàng rực rỡ, bên trên còn gắn hai viên đá quý.
“Nàng như vậy , thật khiến cho người ta không thể không nghĩ tới một vài nơi a” Trương thị liền cau mày nói.
Về phần đâu là một vài nơi, Trương thị không cần nói rõ, hiển nhiên mọi người cũng hiểu. Ở niên đại này, nữ nhân một thân một mình, lại không có căn cơ, tài sản nào, cũng không có kỹ năng để kiếm sống, bỗng dưng xuất hiện với hình tượng phú quý như vậy, nguyên nhân cực kỳ dễ đoán.
“Mình trước đừng đoán loạn, đợi lát nữa Tiểu Phúc về, hỏi hắn rồi hãy nói.” Liên Mạn Nhi nói.
Những người khác đều đi ngủ rồi, chỉ còn Liên Mạn Nhi, Ngũ lang, Liên Thủ Tín, và Trương thị vẫn ngồi chờ trong phòng. Khoảng nửa canh giờ sau, Tiểu Phúc rốt cuộc cũng trở lại.
“Nói mau, rốt cuộc chuyện là như thế nào?” Trương thị vội hỏi.
“Cỗ kiệu kia tới khách điếm Lai Phúc…” Tiểu Phúc đã theo dõi cỗ kiệu kia, nói ra toàn bộ tin tức hỏi thăm được: “Nữ nhân ngồi trong kiệu kia là tiểu thiếp của Triệu đại quan nhân.”
Triệu Tú Nga lúc nào thì thành tiểu thiếp của Triệu đại quan nhân? Mặc dù có người nói là tương tự, nhưng tương tự tới cái trình độ này là không thể nào. Người trong kiệu kia, không chỉ có dung mạo, mà thần thái chắc chắn là Triệu Tú Nga không thể nghi ngờ.
Liên Mạn Nhi gật đầu với Liên Thủ Tín, Trương thị và Ngũ lang.
“Con khẳng định là không nhìn nhầm.”
“Con tin tưởng Mạn Nhi.” Ngũ lang liền nói, sau đó quay sang Tiểu Phúc hỏi: “Ngươi đã hỏi rõ ràng xem Triệu đại quan nhân kia là ai, tiểu thiếp của hắn là người nơi nào, họ gì chưa?”
“Thưa đại thiếu gia, những điều này tiểu nhân đều đã hỏi qua.” Tiểu Phúc vội vàng trả lời: “Triệu đại quan nhân này cũng không phải là quan lại gì, hắn là một thương gia của huyện Khai Dương, chuyên buôn bán vải vóc. Vào nam ra bắc, là người hào sảng, ra tay cũng hào phóng, mọi người tôn kính hắn gọi hắn một tiếng ‘Triệu đại quan nhân’.”
“Triệu đại quan nhân này trước kia cũng đã tới huyện thành Cẩm Dương, ở khách sạn Lai Phúc. Người làm ở đó nói, trong nhà Triệu đại quan nhân vẫn còn vợ cả, mà bà vợ này cũng rất ghê gớm. Bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy tiểu thiếp này, trước kia cũng chưa từng nghe nói tới.”
“Triệu đại quan nhân rất cưng chiều tiểu thiếp này, còn để cho mọi người gọi nàng là Nhị phu nhân. Còn lai lịch người này ra sao, thì không ai rõ, nghe khẩu âm nói chuyện hẳn là người huyện thành Cẩm Dương chúng ta.”
Huyện Khai Dương, là huyện giáp ranh với phủ Liêu Đông và phủ Hà Gian, cách Tam Thập Lý Doanh Tử hơn ba trăm dặm. Triệu đại quan nhân này nếu kinh doanh vải vóc, lại thường xuyên vào nam ra bắc, tình cờ biết Triệu Tú Nga là chuyện có thể xảy ra. Tiểu Phúc còn nghe được khẩu âm nói chuyện của nàng ta là khẩu âm huyện Cẩm Dương. Điều này càng thêm khẳng định Liên Mạn Nhi không nhìn nhầm. Người ngồi trong kiệu đó chắc chắn là Triệu Tú Nga.
“Tiểu Phúc, vậy ngươi có hỏi thăm xem Triệu đại quan nhân này tới huyện Cẩm Dương làm gì không?” Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút rồi hỏi.
“….Người làm ở khách sạn nói hắn tới bàn chuyện làm ăn. Tới sớm hơn dự định một chút vì vị tiểu thiếp kia muốn xem hội hoa đăng.” Tiểu Phúc lập tức nói.
“Rất tốt”. Liên Mạn Nhi gật đầu. Nàng không phải đang nói Tiểu Phúc hỏi thăm được tin tức tốt, mà là đang khen Tiểu Phúc. Bình thường thấy Tiểu Phúc cơ trí nên mới sai hắn đi làm việc này. Hiện tại chứng mình, Tiểu Phúc thật sự cơ trí.
Ngũ lang lại hỏi Tiểu Phúc hai câu, sau đó cho hắn đi lĩnh tiền thưởng rồi lui xuống đi nghỉ ngơi.
“Chuyện này là sao chứ?” Chờ Tiểu Phúc đi rồi, Trương thị mới mở miệng nói: “Nàng còn chưa có hòa ly với Nhị lang, vậy mà đã ở cùng người khác, lại còn lớn mật về lại huyện thành chúng ta, cái này gọi là gì chứ? Đúng là không biết xấu hổ? Nàng không sợ Nhị lang sẽ dây dưa với nàng sao?”
Liên Thủ Tín vẻ mặt buồn bực, dù không nói chuyện nhưng hiển nhiên hắn và Trương thị suy nghĩ giống nhau. Triệu Tú Nga làm như vậy, chính là nàng đương nhiên không biết xấu hổ, đồng thời cũng khiến cho Nhị lang và Liên gia mất hết mặt mũi.
“Cửa hôn sự này, nếu để cho lão gia tử biết, đoán chừng ông sẽ hối hận tới xanh ruột mất.” Liên Thủ Tín nói, “….Chuyện tới nước này, thiên hạ này có được bao nhiêu.”
Liên Thủ Tín nói như vậy cũng không tính là khoa trương. Thời đại này, nữ nhân coi trọng nhất là danh tiết, quả phụ muốn tái giá rất khó khăn nặng nề, giống như Triệu Tú Nga, chưa kết thúc với Ngũ lang đã làm “tiểu thiếp” cho người khác, có thể nói là có một không hai.
“Chuyện này, chúng ta nên làm sao?” Trương thị hỏi.
“Chúng ta nên phái người đến khách sạn kia trông chừng Triệu Tú Nga.” Liên Mạn Nhi nói, con người Triệu Tú Nga chuyện gì cũng có thể làm được, Liên Mạn Nhi chỉ lo nàng ta sẽ gây ra chuyện gì khác, “Ngoài ra, sai người về Tam Thập Lý Doanh Tử, truyền tin cho người nhà cũ biết.”
“Đúng, chuyện này kết thúc càng sớm càng tốt.” Ngũ lang gật đầu.
“Triệu Tú Nga như vậy, Nhị lang có thể không cần nàng nữa. Chỉ đáng thương cho Nhị Nữu Nữu thôi.” Trương thị liền nói.
Tất cả thương lượng xong xuôi mới về phòng riêng của mình nghỉ ngơi.
Ngày thứ hai mọi người đang chuẩn bị về nhà thì người môi giới họ Lưu tới, nói là La gia có một thôn trang nhỏ muốn bán, thôn trang này rất tốt mà giá cũng thích hợp. Bởi vì Liên Mạn Nhi đã từng dặn dò hắn, nên khi hắn nhận được tin tức này liền liên hệ với họ rồi lập tức tới đây thông báo.
Ở huyện Cẩm Dương mua điền sản cũng không khó, nhưng để mua được thôn trang tốt cũng tương đối khó. Vì vậy nhà Liên Mạn Nhi đành phải thay đổi kế hoạch. Liên Thủ Tín, Ngũ lang và Liên Mạn Nhi ở lại, còn Ngô Gia Hưng cũng ở lại hỗ trợ, những người khác vẫn theo kế hoạch trở về nhà.
“Nàng trở về, đừng trì hoãn mà cứ nói ra chuyện tình của Triệu Tú Nga với bên kia. Nếu Nhị lang hai ngày này vào thành, thì chúng ta ở đây có thể giúp một tay.” Thời điểm tiễn Trương thị, Liên Thủ Tín dặn dò.
Chờ cho đám người Trương thị đi rồi, bên này cũng không trì hoãn thêm nữa, chuẩn bị xe khác đi về thôn trang của La gia.
Thôn trang La gia cách huyện Cẩm Dương ước chừng hơn mười dặm, khoảng cách tới Tam Thập Lý Doanh Tử đoán chừng cũng giống nhau. Mua thôn trang này có thể sở hữu ba trăm mẫu ruộng thượng đẳng, hai trăm mẫu ruộng trung đẳng, bảy mươi mẫu rẫy, có thể đào ao cá, hồ sen rộng khoảng năm mươi mẫu. Trừ những thứ đất đai này, còn có một hai trang viện nữa.
Người một nhà xem trang viện và đất đai rồi thấy rất hài lòng. Tính chất và cấu tạo của đất đai đúng là xứng với lời đồn. Nguồn nước đầy đủ, thích hợp trồng các loại hoa màu. Vốn dĩ rẫy ở đây không được sử dụng đúng, sau này có thể trồng cây ăn quả, cũng là một khoản thu vào kha khá. Về phần hai cái trang viện kia cũng được xây dựng vô cùng vững chãi.
Rất khó để kiếm được một sản nghiệp như thế nên người một nhà quyết định mua lại.
Lưu môi giới và Ngô Gia Hưng làm trung gian, thương lượng giá cả với chủ nhân của điền trang, cuối cùng có được một giá tốt là hai nghìn sáu trăm lượng, trong đó bao gồm cả người làm trong trang viện, còn có hai gia đình chịu trách nhiệm trông coi trang viện và đất đai hoa màu.
Liên Mạn Nhi đặt cọc tại chỗ là năm trăm lượng bạc, sau đó trở về thành, tới phòng thu chi của Liên ký tửu lâu và Liên ký bách hóa lấy một phần bạc dự trữ. Số còn lại Liên Thủ Tín về Tam Thập Lý Doanh Tử lấy nốt, sau đó ngay lập tức viết khế ước, trả ngân lượng, rồi đổi lấy khế ước đỏ.
Bận rộn suốt hai ngày, mọi chuyện mới coi như kết thúc, Liên Mạn Nhi thành công mua được một sản nghiệp lớn nhất của nhà nàng và chính thức trở thành địa chủ.
Người gặp chuyện tốt, Liên Mạn Nhi thanh tĩnh lại, vừa nghe Tưởng chưởng quỹ báo cáo thu chi và đối chiếu với sổ sách của Liên Bách hóa, vừa nhớ lại một chuyện khác.
“Ngày đó đố đèn đều bị đoán được hết à?” Liên Mạn Nhi hỏi Tưởng chưởng quỹ. Chuyện này đã sớm nghĩ tới, nhưng ban đêm gặp Triệu Tú Nga nên tạm gác lại.
“Đều bị đoán được, Nhị cô nương không phát hiện, hôm đó thời gian càng về cuối, ở trước lầu chúng ta rất náo nhiệt, rất nhiều người chạy say mê đoán.” Tưởng chưởng quầy liền nói, “Còn có một việc, hai ngày này bề bộn, còn chưa kịp hồi bẩm cùng cô nương.”
Tưởng chưởng quỹ nói chuyện Trầm Khiêm đã hỏi hành tung của các nàng, cũng tham gia đoán đèn, và chuyện giải thưởng với Liên Mạn Nhi.
“…Chuyện này, đoán chừng Trầm Cửu gia đã nói với tiểu thư.” Nói xong Tưởng chưởng quỹ lại nói.
Thì ra đầu tiên Trầm Tiểu Mập tới Liên ký bách hóa, còn đoán được đố đèn kia chính là nàng viết, lại còn giành được phần thưởng là hai chiếc bút. Chuyện này, Trầm Tiểu Mập cũng không nói cho nàng biết. Nhưng mà đối với Tưởng chưởng quỹ, nàng dĩ nhiên cũng không thể nói như vậy, nên chỉ gật đầu, lại hỏi những câu đố kia và giấy đáp án đã thu hồi lại chưa.
“Đã thu hồi lại rồi.” Tưởng chưởng quỹ đáp, sau đó rút từ dưới đống sách ra một tập giấy. Tiểu Hỉ đi qua nhận tập giấy rồi đưa cho Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi lật từng tờ giấy xem, bất giác nhíu mày lại. Hai tờ giấy viết đáp án của nàng không thấy đâu.