Đăng vào: 12 tháng trước
Edit: Thanh Lê
Beta: Sakura
Giọng nói của Chu thị không cao, nhưng cũng không quá thấp. Các nàng
đứng ở bậc thang, cách chị dâu Triệu Tú Nga một cái bàn kia, cũng không
quá tầm mười bước chân.
Có lẽ là do tiếng người ầm ĩ, dường như chị dâu Triệu Tú Nga không nghe thấy Chu thị nói. Nàng chỉ thoáng xoay đầu
lại, rồi lại quay đầu đi, cười mời bọn nhỏ cùng bàn dùng bữa, giống như
không thấy đám người Chu thị bên này.
Chu thị giận, tại Liên gia không ai dám bỏ qua bà. Bà trong nhà hắt
cái xì hơi, mặt đất Liên gia cũng muốn run ba run. Vậy mà ở chỗ này, sở
hữu tất cả thân bằng hảo hữu hai nhà Triệu, Liên trong đó bà có bối phận cao nhất. Hành động của chị dâu Triệu Tú Nga ở trong mắt Chu thị, không chỉ là không có quy củ, còn không đem bà một trưởng bối để vào mắt.
Chỉ là dù sao đây cũng là tiệc cưới, chị dâu Triệu Tú Nga không đáp
lời, Chu thị cũng không tốt trực tiếp tiến lên mắng chửi, bởi vậy não
càng thêm não.
“Đó là ai?” Chu thị liền hỏi theo bên người con gái cùng các cháu gái.
Liên Mạn Nhi không muốn gây chú ý của người ngoài nên hướng đằng sau đám người xê dịch.
“Là chị dâu nhà mẹ đẻ của vợ Nhị Lang.” Liên Tú Nhi nói. Liên Tú Nhi
trong nhà không ra khỏi cửa, cũng là đi tới nơi này sau mới biết chị dâu Triệu Tú Nga. Hai người cũng chưa nói chuyện với nhau.
Chu thị hướng phòng tân hôn nhìn thoáng qua, thần sắc càng thêm tối tăm phiền muộn.
Vừa vặn người tiếp khách lại tiến vào sân nhỏ.
“Ngọc Xương.” Chu thị cao giọng hô.
Cháu ngoại trai Chu thị Ngô Ngọc Xương, hôm nay được mời đến làm người tiếp khách chịu trách nhiệm an bài yến hội.
Ngô Ngọc Xương nghe thấy Chu thị gọi hắn, vội vàng một mạch chạy tới trước mặt.
“Dì Hai, dì có chuyện gì?” Ngô Ngọc Xương cười nói, “Dưới mái hiên có gió. Cháu đưa dì vào trong phòng ngồi đi.”
“Ta còn vào trong phòng ngồi làm cái gì, gió thổi đều muốn đem nóc
phòng xốc lên rồi. Ngọc Xương, ta hỏi ngươi một chút, ngươi đây là thế
nào làm người tiếp khách, năm, sáu đứa nhóc con mà chiếm một cái bàn.
Đây là nhà nào mà không có quy củ như thế. Trong nhà không có người già
giáo quy củ cho các nàng, mấy cuộc đời chưa ăn cỗ lần nào thì phải, đúng là ăn đến coi tiền như rác rồi?”
Chu thị bởi vì tức giận, giọng nói hơi cao một chút. Đã có mấy khách nhân trên bàn lớn nghiêng đầu lại hướng bên này nhìn quanh.
“Tỷ, ta đã nói lách vào cái bàn khác ngồi là coi như được rồi. Tỷ
xem, hiện tại lại để cho người ta nói thành ra cái gì. Cỗ này ta cũng ăn không nổi nữa.” Một nàng dâu trẻ tuổi ngồi gần chị dâu Triệu Tú Nga
đang gắp rau cho con trai, liền buông đũa xuống, nhỏ giọng nói.
Sắc mặt của chị dâu Triệu Tú Nga có chút lúng túng. Chu thị ngay từ
đầu nói chuyện, nàng đã nghe thấy rồi, nàng chỉ coi như không nghe thấy. Nàng cũng biết Chu thị là ai.
Hai nàng dâu trên bàn đều là em dâu nhà mẹ nàng, hôm nay tới theo lễ
cho em gái chồng Triệu Tú Nga, mấy đứa trẻ cũng là do hai em dâu mang
đến. Tiệc rượu an bài nàng đều nghe ngóng rõ, biết Liên gia chuẩn bị đầy đủ mới không vội vã để cho hai em dâu đi ngồi vào.
“Cùng những người kia xen vào ăn không thoải mái. Đợi lát nữa ta mang bọn ngươi ngồi vào.” Nàng đối với hai cái em dâu là nói như vậy.
Các nàng là tân thân, nàng là chị dâu ruột thịt của tân nương tử.
Trong mắt nàng Nhị Lang nhà Liên gia lấy Triệu Tú Nga có chút trèo cao,
hiển nhiên thân phận của nàng lại cao thêm vài phần. Nàng liền quyết
định chủ ý, sau khi khai tiệc mới mang theo em dâu cùng các cháu trai đi ra, tìm người tiếp khách cho mở một bàn. Cho em dâu cùng nhóm cháu trai tranh thủ chỗ tốt, đồng thời cũng khoe khoang nàng có thể diện.
Nàng cho rằng, dù Liên gia có người nhìn không vừa mắt cũng không dám ở trước mặt nói gì được.
Không nghĩ tới, Chu thị không chỉ nói ra, còn mắng ác như vậy. Sớm
nghe nói Chu thị lợi hại, sẽ sửa trị con dâu, nhưng đối với vợ của cháu
trai lại vô cùng tốt, nói thế nào cũng phải xem mặt mũi Tú Nga, ai ngờ
lại không coi ai ra gì, mắng nàng như vậy, lại còn để cho nàng không
xuống đài được.
“Tỷ, lão bà tử kia là ai a.” Một em dâu khác trong miệng đang nhai thịt hấp, có chút mơ hồ không rõ hỏi.
“Ai biết là lão bất tử nào!” Chị dâu Triệu Tú Nga thuận miệng nói,
nàng muốn giữ thể diện trước mặt em dâu cùng cháu trai, nàng cũng không
tin Chu thị có thể tới đuổi các nàng đi. “Mặc kệ bà ta, ta cứ ăn việc
của ta. Coi như bà đang đánh rắm thôi.”
Mấy đứa trẻ ở bàn bên cạnh liền cười rộ lên.
Chu thị không nghe thấy mấy người ngồi bàn chị dâu Triệu Tú Nga nói
cái gì, nhưng bà thấy được các nàng coi như không có việc gì cứ vẫn dùng bữa, mấy đứa trẻ còn cười thành một đoàn, chắc hẳn cũng không nói lời
gì hay ho. Một cỗ hỏa bay thẳng đầu, Chu thị chỉ vào chị dâu Triệu Tú
Nga, nhấc chân xuống bậc thềm muốn tiến lên cùng các nàng lý luận.
Ngô Ngọc Xương là người thông minh, vội ôm Chu thị lại.
“Dì Hai, cháu đưa dì vào trong phòng đi.” Không nói thêm gì liền đem
Chu thị ôm vào trong phòng, quay đầu lại nói Liên Mạn Nhi mấy đứa đóng
cửa lại.
“Dì Hai, đây là ngày đại hỉ của Nhị Lang. Các nàng tiểu bối không
hiểu quy củ, dù sao vẫn là người nhà lão Triệu, cũng chỉ hôm nay, chúng
ta xem mặt mũi Nhị Lang mặc kệ nàng đi. Các nàng không hiểu quy củ, tai
họa chính là người nhà các nàng, Dì Hai làm gì cần tốn sức giáo huấn
nàng, dì đợi về sau xem trò vui là được.” Ngô Ngọc Xương cười nói.
Liên Mạn Nhi nghe được âm thầm tắc luỡi, Ngô Ngọc Xương có cái miệng
khéo léo như thế này, quả thực có thể làm cho cây vạn tuế ra hoa.
Quả nhiên, Chu thị nghe xong lời nói của Ngô Ngọc Xương lời cũng hết giận hơn phân nửa.
“Có mỗi cháu còn biết nói chuyện, cháu nhìn xem mấy người kia như
vậy, trong mắt làm gì có tiền bối, ở nhà thế nào cũng bị cha mẹ đánh
chửi, nhà nàng không quản giáo tốt nàng, lại để nàng đi ra mất mặt xấu
hổ.” Chu thị mắng.
“Mất mặt chính là người nhà nàng, dì Hai đừng vì nàng mà sinh khí tức giận, không đáng đâu.” Ngô Ngọc Xương cười nói.
“Ta đau lòng bàn tiệc của ta cơ, Ngọc Xương, cháu cũng thế, cháu là
làm người tiếp khách kiểu gì đấy, chỉ mấy người kia thì cháu cho các
nàng chen vào bàn nào sẵn đó mà ngồi chẳng được, cháu còn cất nhắc nàng, cho nàng mở một cái bàn mà ngồi.” Chu thị quở trách Ngô Ngọc Xương.
Ngô Ngọc Xương cười, theo lẽ thường là không nên khai mở một bàn kia, chị dâu Triệu Tú Nga đúng là không nên đề yêu cầu này. Nhưng chị dâu
Triệu Tú Nga đã nói ra rồi, hắn nghĩ dù sao cũng còn dư thừa bàn tiệc,
liền cho chị dâu Triệu Tú Nga một cái mặt mũi, an bài cho nàng. Hắn là
người tiếp khách, không bình phán thị phi đúng sai, chỉ muốn làm cho cả
tràng diện hài hòa.
“Dì Hai, cái này đều tại cháu nhất thời không chu đáo. Dì có khí liền đánh cháu mấy bàn tay a.” Ngô Ngọc Xương cười nói với Chu thị.
Liên Mạn Nhi ở bên cười trộm, nghĩ thầm, Ngô Ngọc Xương chỉ là nông
dân, lại còn không làm nhiều lắm, cũng không có nghề nghiệp gì khác. Là
người bình thường như bao người, nhưng tại Tam Thập Lý doanh tử, còn có
mười dặm tám thôn chung quanh có nhà nào có việc hay mở tiệc đều thỉnh
hắn đi tham mưu, làm người tiếp khách tiệc rượu.
Đó là một người có chỉ số IQ vào EQ đều vô cùng cao, hơn nữa lòng
nhiệt tình này còn không có ý xấu. Những điều này tạo ra nhân duyên cùng uy vọng của hắn.
Ngô Ngọc Xương gặp Chu thị khí dần dần bình tâm liền ly khai ra bên
ngoài ứng phó. Liên Đóa Nhi gặp không có người chú ý, lặng lẽ không
tiếng động chạy ra khỏi gian phòng.
Chu thị được Ngô Ngọc Xương dỗ dành vòng vo, dù sao bà cũng không
muốn náo loạn tiệc cưới Nhị Lang. Chỉ là trong lòng bà còn có chút tức
giận khó nguôi ngoai. Nhất là nghĩ đến thái độ khinh mạn của chị dâu
Triệu Tú Nga đối với bà.
“Ta nhìn Nhị Lang xem ra là được một nhà nương tử được lắm.” Chu thị nói.
Liên Mạn Nhi nhìn Chu thị, cảm thấy những lời này của nàng là nói cho con gái cùng các cháu gái trong phòng nghe. Lại nói tiếp, hành động này của chị dâu Triệu Tú Nga hoàn toàn không tốt. Liên Mạn Nhi nhìn rành
mạch thấy có hai ba bàn lớn còn có thể lách vào ngồi cùng. Mà dựa theo
quy củ, trẻ con là không tính nhân số, chỉ đi theo cha mẹ bọn hắn để ăn
cùng.
Chu thị sinh khí tức giận là có thể lý giải, chỉ có điều bà mắng quá ác.
Nói tóm lại, lần này Chu thị đã rơi vào thế hạ phong.
Việc này nàng có nên quản hay không kia, nàng nghe được chị dâu Triệu Tú Nga mắng Chu thị. Chu thị không tốt, nhưng lại là người có bối phận
cao nhất Liên gia.
“Bà nội.” Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ, liền đi đến trước mặt Chu thị, bám vào bên tai Chu thị, trầm thấp thanh âm nói vài câu.
“Ý kiến hay.” Chu thị chụp đùi, “Tranh thủ thời gian đi, Tứ Lang bọn hắn đang ở đâu?”
“Đoán chừng ngay tại cửa ra vào.” Liên Mạn Nhi nói, “Bà nội, để cho cô cô đi nói, Tứ Lang sợ cô cô, nhất định sẽ nghe lời.”
“Đi.” Chu thị đã kêu Liên Tú Nhi qua dặn dò vài câu.
Liên Tú Nhi cũng sinh khí tức giận, nghe Chu thị nói xong lời liền vui vẻ, vội vàng ra phòng, một hồi trở về nói làm tốt rồi.
“Ta nhìn xem.”
Chu thị liền đứng dậy, xốc mảnh vài chắn cửa lên một ít. Liên Mạn Nhi cũng cùng đi ra bên ngoài nhìn quanh.
Tứ Lang cùng Lục Lang, còn có hai đứa trẻ choai choai khác từ bên
ngoài chạy vào, con mắt tìm kiếm mọi nơi, cuối cùng rơi vào cái bàn của
chị dâu Triệu Tú Nga đang ngồi. Bốn tên tiểu tử chạy tới, lách vào trên
ghế mấy đứa trẻ con liền ngồi xuống. Cũng không cần người mời đã bắt đầu ăn như hổ đói. Cảm giác chiếc đũa không thuận tay, liền dùng tay không, chuyên chọn thịt ngon ra tay.
“Hai tiểu tử kia là cháu trai của Nhị tẩu.” Liên Tú Nhi đắc ý nói.
Chị dâu Triệu Tú Nga, hai em dâu của nàng, còn có mấy cháu trai, cách ăn mặc đều rất thể diện. Tứ Lang mấy đứa hôm nay cũng ăn mặc chỉnh tề,
bất quá ở bên ngoài chơi cả buổi nên người dính không ít bụi đất, Lục
Lang nước mắt nước mũi kéo dài tới trước ngực. Hai đứa trẻ Hà gia cực kì lôi thôi, cùng hai đứa Tứ Lang, Lục Lang, nhìn qua như là anh em ruột.
Bốn người bọn họ vừa lên bàn, những người khác liền không còn chỗ mà hạ đũa.
Một đứa bé bị đoạt mất thịt, thò tay vỗ tiểu tử Hà gia bên cạnh một
phát, tiểu tử Hà gia dùng bả vai va chạm, liền đem đứa bé kia rớt ra
khỏi ghế, ngã cái mông chổng vó. Đứa nhỏ này liền khóc lớn lên, mẹ hắn
đau lòng liền đứng lên mắng tiểu tử Hà gia.
Tứ Lang mấy đứa không nói gì, chỉ lo bốc đồ ăn hướng vào trong miệng. Chỉ trong chốc lát đã đem đồ ăn trên bàn thấy đáy.
“Mấy đứa ăn mày này ở đâu ra, trong nhà người lớn mặc kệ không quản sao.” Chị dâu Triệu Tú Nga đứng lên cả giận nói