Chương 757: Yêu Cầu

Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Edit: An Beta: Nora Từ lúc cả nhà Liên Thủ Tín vào cửa, trừ Liên lão gia tử ra, những người khác không ai dám lên tiếng. Lúc này dù trong lòng bất mãn nhưng vẫn không ai dám nói chuyện.

Liên Mạn Nhi nhìn sắc mặt mọi người trong nhà cũ, nàng biết đây là do công lao của bộ quan phục trên người Liên Thủ Tín và Trương thị. Chính vì mặc bộ quan phục này mà mọi người trong nhà cũ chỉ có thể nghe lời của Liên Thủ Tín và Ngũ Lang. Bọn họ thậm chí không dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng mấy người Liên Thủ Tín và Trương thị.

Liên Mạn Nhi không khỏi thầm thở dài, lắc đầu. Thật ra nàng không thích như vậy. Nàng biết, Liên Thủ Tín và Trương thị cũng không thích như vậy. Nhưng bọn họ không thể không làm điều này vì chỉ có thế này người nhà cũ mới chịu cúi đầu.

Liên Thủ Tín làm chức quan Thất phẩm nhàn hạ và Trương thị được làm nhũ nhân cũng không giống chức Huyện thừa mua được của Liên Thủ Nhân.

Ví dụ như Liên Thủ Nghĩa, lúc Liên Thủ Nhân làm quan, căn bản Liên Thủ Nghĩa không hề sợ Liên Thủ Nhân. Lý do rất đầy đủ. Bởi vì cho tới nay, Liên Thủ Nhân luôn được cả nhà nuôi dưỡng. Liên Thủ Nhân có thể có được chức Huyện thừa, ngoại trừ được Tống gia giúp đỡ thì còn nhờ Liên gia xuất toàn lực. Hơn nữa Liên Thủ Nhân hành động thiếu sót, có rất nhiều nhược điểm và yếu điểm nằm trong tay Liên Thủ Nghĩa.

Cho nên ngày trước Liên Thủ Nhân làm quan, Liên Thủ Nghĩa chẳng qua chỉ nịnh bợ ông ta, còn thẳng thừng yêu cầu cùng nhau đi hưởng phúc.

Nhưng Liên Thủ Tín được chức quan này không có chút quan hệ nào với nhà cũ. Cho dù ngoài miệng không muốn thừa nhận nhưng trong lòng tất cả bọn họ đều hiểu, cả nhà Liên Thủ Tín có thể có cuộc sống ngày hôm nay đều không hề mượn chút sức nào của nhà cũ. Hơn nữa Liên Thủ Tín làm việc chặt chẽ cẩn thận, không có bất kì điểm yếu nào trong tay bọn họ, cũng không nợ bất kì đồ vật gì từ bọn người nhà cũ.

Ngược lại, mấy người ở nhà cũ còn mắc nợ một nhà Liên Thủ Tín.

Liên Thủ Tín làm quan, bọn họ muốn đi theo được nhờ, nhưng dù có thế nào, họ cũng không thể bày ra tư thế chủ nợ như đối với Liên Thủ Nhân ngày trước.

Nhưng Liên Thủ Tín bây giờ không cho bọn họ bất kì chỗ tốt nào, còn nói rõ sẽ quản thúc nghiêm ngặt. Nhất thời vọng tưởng trong lòng bọn họ tan biến, oán giận dữ dội nhưng ở trước mặt người làm “Quan lão gia” như Liên Thủ Tín, bọn họ không dám nói ra khỏi miệng.

Chỉ ngóng trông Liên lão gia tử và Chu thị có thể làm chủ cho bọn họ.

Liên Mạn Nhi nhìn mấy người Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa tránh né ánh mắt người nhà mình, họ đưa mắt nhìn Liên lão gia tử và Chu thị chăm chú đầy ý tứ, nàng biết giờ phút này bọn họ đang nghĩ gì.

Nhưng mà hôm nay, ý nghĩ viển vông của mấy người này không thể thành sự thật.

Dù Liên lão gia tử nghĩ trong lòng thế nào thì ngoài mặt cũng sẽ không nói lời vô lý, quá đáng. Mà Chu thị giỏi càn quấy, chửi đổng nhưng đừng trông cậy vào bà có thể xử lý đại sự, chính sự.

“Cha, người xem, những lời này con nói có đúng không?” Liên Thủ Tín nói những lời khuyên răn với người ở nhà cũ xong, liền vừa nghiêm túc vừa thành khẩn hỏi ý kiến Liên lão gia tử.

Liên lão gia tử cúi đầu, một lúc lâu cũng chưa trả lời.

“… Lão… lão Tứ à.” Liên Thủ Nghĩa thấy tất cả mọi người không mở miệng, cố lấy can đảm nói: “Cha không phải không nói mà là giận quá không nói được đấy. Lão Tứ, không phải ta cố tình dối lòng mà nói với đệ. Làm gì có ai làm quan mà người nhà không những không được đi theo hưởng phúc mà còn tăng thêm mấy bộ quy củ chứ? Đây không phải là biện pháp đối xử với kẻ thù sao?”

“Cha, cha cũng cho là thế?” Liên Thủ Tín không để ý tới Liên Thủ Nghĩa mà hỏi Liên lão gia tử.

“Lão Tứ, con… con nói rất đúng.” Rốt cục Liên lão gia tử cũng ngẩng đầu, đôi mắt đục ngầu rưng rưng nước.

“Cha.” Liên Thủ Nghĩa nôn nóng. Vốn chính bản thân ông ta không dám đối chọi với Liên Thủ Tín nhưng việc này có liên quan tới lợi ích tương lai của nhà mình. Liên Thủ Nhân bởi vì nguyên nhân bản thân mà không thể mở miệng. Bọn người Liên Kế Tổ bối phận thấp hơn Liên Thủ Tín. Chỉ có ông ta nhờ vào thân phận nhị ca của Liên Thủ Tín mới có thể nói mấy câu.

“Dù Lão Tứ có làm quan to bằng trời thì cũng là con của cha nương. Trong lòng cha nương nghĩ gì thì cứ nói ra. Lão Tứ dù có làm quan to đến đâu thì ở trong nhà này, chẳng phải hắn vẫn phải nghe cha nương sao?” Mắt Liên Thủ Nghĩa xoay chuyển: “Cha nương nghĩ thế nào thì cứ nói như thế, không được thì có thể từ từ thương lượng. Lão Tứ hắn còn có thể… hắn còn có thể trở mặt với cha nương sao?”

“Lão Nhị, mày câm miệng đi!” Liên lão gia tử bị Liên Thủ Nghĩa nói đến mức bực mình: “Mày thì hiểu cái gì? Năm đó đại ca mày vất vả lắm mới được một chức quan, nếu không phải mày đi theo càn rỡ quấy nhiễu thì cũng không rơi vào tình trạng như hiện nay.”

“Lại còn trách con!” Liên Thủ Nghĩa nghe chuyện không đúng liền nhướng mày.

“Lúc đó, cũng tại ta…” Mắt Liên lão gia tử rưng rưng, vô cùng hối hận nói.

Những lời Liên Thủ Tín nói quả thật đã kích thích Liên lão gia tử, khiến cho ông nhớ lại chuyện xưa. Nếu như ban đầu lúc Liên Thủ Nhân mới làm quan, ông có thể kịp thời lập ra nhiều quy củ như vậy, khuyên răn con cháu thì những chuyện sau đó sẽ không xảy ra.

Liên lão gia tử chuyển từ vui sang buồn nhanh như vậy khiến cho mọi người đều sửng sốt. Dù là Liên Mạn Nhi cũng không nghĩ sẽ thành ra một màn như vậy.

Quả nhiên, dù có thế nào thì chỉ cần sự việc liên quan đến Liên Thủ Nhân là có thể thực sự làm Liên lão gia tử xúc động. Bất kì thứ gì, chuyện gì đều đứng sau Liên Thủ Nhân.

Dù sao thì cũng đã truyền đạt lời nhắc nhở rồi, bọn họ đã hoàn thành mục đích hôm nay tới đây.

Liên Mạn Nhi vội vàng sai người đem điểm tâm và trái cây đã mang đến lên, chỉ từng món một cho Liên lão gia tử và Chu thị nhìn. Những món điểm tâm và trái cây này mua từ cửa hàng điểm tâm tốt nhất phủ thành. Liên Thủ Tín tự biết dù có làm thế nào cũng khó khiến cho Liên lão gia tử và Chu thị vui mừng nên một lòng muốn cho hai ông bà được hưởng lộc ăn.

Tiểu Thất chọn từ trong hộp ra một miếng bánh đậu trắng như tuyết, lại lấy một quả táo đỏ thẫm to to, gọi Lục Lang tới rồi đặt bánh đậu và táo vào tay Lục Lang.

“Tiểu Lục ca, tặng cho ca.” Tiểu Thất thân mật nói.

Lục Lang ngơ ngơ ngác ngác, có chút thụ sủng nhược kinh nhìn xung quanh một chút mới do dự nhận bánh đậu và táo.

“Tiểu Lục ca, cha mẹ đệ giờ là mệnh quan triều đình.” Tiểu Thất dặn dò Lục Lang: “Ai dám mắng mệnh quan triều đình là phạm pháp, sẽ bị đánh bằng gậy, nhốt vào tù. Tiểu Lục ca, ngày thường huynh nghe ngóng thay nhà đệ một chút, nếu nghe thấy ai mắng cha mẹ đệ, huynh liền nói cho họ nghe lời này. Nếu họ không nghe, huynh cứ tới nhà đệ nói một tiếng, để quản sự nhà đệ sai người bắt họ.”

“Tiểu Lục ca, huynh làm chuyện này hộ đệ, đệ sẽ nhớ kĩ.” Tiểu Thất vừa nói vừa cầm một thanh kẹo mạch nha đưa cho Lục Lang.

“Ta, ta chắc chắn sẽ giúp. Ta sẽ nghe ngóng cho đệ.” Lục Lang gật đầu lia lịa đồng ý.

Liên Mạn Nhi nhếch miệng, mắt nhìn sang bên cạnh đã thấy mặt Chu thị vừa xanh vừa tím, ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm Lục Lang và Tiểu Thất.

Lục Lang hoàn toàn không biết, còn Tiểu Thất cảm giác được nhưng làm bộ không biết gì cả, ngược lại còn dặn dò Lục Lang mấy câu khiến Chu thị giận tới trợn mắt nhưng lại không thể lên cơn.

Cả nhà nhìn Liên lão gia tử từ từ bình ổn cảm xúc lại nhưng vẫn đắm chìm trong hối hận cũ, liền đứng dậy cáo từ. Bọn họ biết, hôm nay dù có nói gì thì Liên lão gia tử cũng không nghe vào.

Cũng may, bọn họ cũng không hoàn toàn gửi gắm hi vọng vào Liên lão gia tử trong chuyện quản thúc mọi người ở nhà cũ. Hôm nay tới đây là để cho thấy lập trường. Chờ ít ngày nữa, trong tiệc cưới của Liên Chi Nhi, khẳng định các vị có uy tín danh dự ở mười dặm tám thôn xung quanh đều tới, đến lúc đó liền nói rõ, dù người nhà cũ có muốn cáo mượn oai hùm, biết thái độ của nhà nàng rồi cũng không thể làm gì.

Cả nhà đứng dậy đi ra ngoài. Chu thị ngồi giữa giường liền vội vàng dịch chuyển về phía mép giường.

“Lão Tứ à…”Chu thị gọi Liên Thủ Tín, chờ Liên Thủ Tín theo thói quen bước tới mấy bước, bà liền nắm chặt tay ông ta không buông.

“Lão Tứ à, để cho bọn họ đi trước đi, con đừng đi vội. Nương có lời muốn nói với con.” Giọng Chu thị dịu dàng hiếm có, đôi mắt nhìn Liên Thủ Tín tràn đầy mong đợi.

Chu thị muốn Trương thị và mấy đứa nhỏ rời đi trước để một mình bà nói chuyện với Liên Thủ Tín.

“Nương, có gì nương cứ nói đi.” Liên Thủ Tín liền nói: “Con nghe đây.”

Mấy người Trương thị và Liên Mạn Nhi đều đứng lại nhìn Chu thị.

“Nương chỉ nói với một mình con thôi.” Chu thị vừa nói vừa dùng ánh mắt oán hận liếc Trương thị một cái, còn dùng lực kéo tay Liên Thủ Tín, khiến cho Liên Thủ Tín không thể không cúi người xuống.

Ánh mắt và động tác này của Chu thị có chút ý làm nũng. Đây là trò Chu thị dùng để đối phó với mấy nhi tử.

Lúc chưa ở riêng, chỉ có Liên Thủ Nhân thỉnh thoảng được hưởng đãi ngộ như vậy. Mà sau khi ở riêng, cũng chỉ có gần đây, nhà Liên Thủ Tín ngày càng phát đạt, Liên Thủ Tín không bị Chu thị gây khó dễ, mới có may mắn hưởng thụ đãi ngộ này.

Liên Mạn Nhi nhìn Chu thị quấn chặt lấy Liên Thủ Tín không buông, khóe miệng không khỏi co rút. Chu thị lớn tuổi đến thế rồi, đối mặt với con cháu còn dùng điệu bộ của tiểu nữ nhi như thế, bà muốn cái gì chứ? Quả nhiên cả đời sống quá suôn sẻ, được Liên lão gia tử sủng ái đến già, được các con vâng theo đến già cho nên mới thành ra như thế đi.

Muốn tránh né các nàng, một mình nói chuyện với Liên Thủ Tín. Chu thị muốn làm gì? Là muốn cho mọi người thấy Liên Thủ Tín thân thiết với bà nhất, nghe lời bà nhất, người khác đều là người ngoài.

Hay là thật sự có yêu cầu gì, không muốn nói ra trước mặt các nàng nên chỉ có thể nói với Liên Thủ Tín?

Chắc là cả hai rồi, Liên Mạn Nhi nghĩ.

“Bà nội, bà còn có gì muốn nói riêng với cha cháu, không thể cho mọi người biết chứ?” Liên Mạ Nhi cố ý cười nói.

“Nương, có gì nương cứ nói đi. Nương có yêu cầu gì, con nghe không tiện, Chi Nhi, Mạn Nhi, còn cả mẹ mấy đứa nhỏ đều thuận tiện hơn con.” Liên Thủ Tín liền kéo Trương thị đến trước mặt, nói với Chu thị.

Chu thị liền sưng mặt, cúi đầu xuống.

“Chắc là bà nội còn chưa nghĩ ra, chúng ta cũng đừng thúc giục, để bà nội từ từ suy nghĩ thật kỹ rồi lại nói với chúng ta.” Liên Mạn Nhi lại nói.

“Đúng vậy, để nương nghĩ thật kỹ đi.” Trương thị phụ họa.

“Nương, vậy chúng con về đây.” Liên Thủ Tín vừa ôn hòa vừa kiên quyết rút tay ra khỏi tay Chu thị.