Đăng vào: 12 tháng trước
Edit: An
Beta: Nora Liên Mạn Nhi sai người đưa bao tiền
thưởng dày cộm cho quản sự Trầm gia tới chuyển thiếp mời, cũng giữ quản
sự đó ở lại dùng trà nói chuyện. Nhờ vậy mới biết tiệc rượu lần này
không có thanh thế lớn như dạ tiệc hôm qua, nhưng cũng không phải chỉ là gia yến. Tiệc rượu này trừ những người Trầm gia đang ở phủ thành còn có các vị quan to và người nhà ở phủ thành.
Lần này Trầm gia không chỉ bày tiệc rượu mà còn chuẩn bị cả hí khúc và xiếc ảo thuật.
“… Em nghe nói là mấy gánh hát nổi danh ở phủ thành đều được mời đến đấy ạ.” Tiểu Khánh bẩm báo với Liên Mạn Nhi.
Ở niên đại này, trò tiêu khiển thật sự
rất ít cho nên mọi người rất hy vọng được nghe hí khúc, xem ảo thuật.
Đối với nhà nông mà nói, những trò giải trí này cứ như lễ mừng năm mới
vậy. Dù nhà Liên Mạn Nhi bây giờ đã giàu có nhưng bởi vì luôn bận rộn
công việc nên cũng cực ít xem hí kịch hay xiếc ảo thuật.
“Các em cứ lo hầu hạ cho tốt, còn sợ
sau này không được xem những thứ náo nhiệt này sao?” Liên Mạn Nhi nhìn
ra tâm tư háo hức của mấy nha đầu thì cười nói.
Người một nhà liền vội vàng chuẩn bị,
Liên Thủ Tín và Trương thị tất nhiên phải mặc quan phục. Ngũ Lang, Tiểu
Thất, Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi cũng cẩn thận ăn mặc chỉnh tề.
Liên Chi Nhi mặc váy màu hồng cánh sen
thêu hoa nhiều lớp, quần mỏng cùng màu, bên ngoài khoác áo màu đỏ sen.
Liên Mạn Nhi chọn váy màu vỏ quýt thêu hoa nhiều lớp, quần mỏng cùng
màu, phía ngoài khoác áo đỏ tươi. Hai tỷ muội đều có rất nhiều đồ trang
sức nhưng các nàng đều không thích trang điểm nhiều nên chỉ chọn vài cây trâm. Liên Mạn Nhi cài hai cây trâm hoa cùng cây trâm Trầm Cẩn tặng
nàng.
Còn lại trang sức trên người, ngoại trừ
vòng cổ vàng đang được ưa chuộng ở phủ thành, ngọc bội đeo trên váy ra,
Liên Mạn Nhi còn tháo vòng vàng bình thường đeo trên tay xuống, đeo lên
một đôi vòng ngọc bích rất hiếm khi dùng đến.
Vòng ngọc bích không được va quệt, yêu cầu người đeo nó phải hành động chậm rãi, điềm đạm.
Ngày thường hấp tấp thành quen nhưng
trường hợp hôm nay không thể không nhập gia tùy tục, Liên Mạn Nhi thầm
nghĩ đeo đôi vòng tay này có thể kịp thời nhắc nhở mình cẩn thận.
Còn Ngũ Lang và Tiểu Thất chỉ mặc cẩm
bào hoa tròn. Người một nhà đứng cạnh nhau đều thấy được ý cười trong
mắt nhau. Người đẹp vì lụa, hơn nữa bề ngoài đẹp, ra ngoài người ta nhìn thấy cũng thấy vui tai vui mắt, chính bọn họ tự nhìn cũng tràn đầy vui
mừng.
Đến giờ, cả nhà chia nhau ngồi trên hai
chiếc xe ngựa, có tùy tùng đi bộ theo, mấy bà tử và nha đầu ngồi trên
một chiếc xe khác đi về phía Trầm gia.
Vào Trầm phủ, quản sự tiếp khách và quản gia nương tử đều tới nghênh đón. Ba mẹ con Trương thị, Liên Chi Nhi và
Liên Mạn Nhi tách ra khỏi Liên Thủ Tín, Ngũ Lang và Tiểu Thất, được quản sự nương tử dẫn đường, đi vào noãn các Tây hoa viên của Trầm gia. Bàn
tiệc của nữ quyến đã sớm bày biện bên trong. Phía trước noãn các đã dựng sân khấu, chỉ cần khai tiệc là đào kép sẽ lập tức lên sân khấu diễn
kịch.
Vào noãn các, đầu tiên là ngồi một bên
dùng trà, chờ tới giờ, khách khứa tới đủ mới ngồi vào bàn tiệc. Ba mẹ
con tất nhiên đều ngồi cùng một chỗ, cùng bàn còn có Tam phu nhân Trầm
gia dẫn theo hai con gái, hai vị phu nhân của quan Đồng Tri và quan
Thông phán phủ Liêu Đông dẫn theo mấy tiểu cô nương tuổi lớn nhỏ khác
nhau trong nhà.
Lần đầu tiên tham gia loại sự kiện này,
Trương thị không khỏi có chút khẩn trương trong lòng. Cũng may là sau
khi ngồi vào vị trí, sân khấu phía ngoài bắt đầu náo nhiệt, lại có Liên
Mạn Nhi ở cạnh giao thiệp nên không khí trên bàn tiệc cực kỳ hòa hợp.
Tam phu nhân Trầm gia hơn bốn mươi tuổi, vóc người hơi mập mạp, tính tình cũng rất ôn hòa, chưa nói đã cười.
Cũng không biết bà được ai dặn dò, trong bữa tiệc rất quan tâm chăm sóc
ba mẹ con Liên Mạn Nhi.
Liên Chi Nhi vẫn dịu dàng e lệ như cũ.
Dù không nói nhiều nhưng bộ dáng này của nàng khiến mọi người tìm không
ra khuyết điểm. Liên Mạn Nhi cũng không cười nói lớn tiếng nhưng chỉ
trong dăm ba câu đã làm quen được với hai tiểu cô nương tương đối hoạt
bát cùng bàn.
Mấy vị phu nhân được mời tới tất nhiên
là tinh tức nhanh nhẹn. Nhà Liên Mạn Nhi dù chức quan không cao nhưng có cổng chào ngự ban, Ngũ Lang và Tiểu Thất đều được Trầm Lục xem trọng.
Ngũ Lang vào kinh còn được hoàng đế triệu kiến, vì vậy nói chuyện đều
rất khách khí.
Sau khi hí khúc ngoài noãn các hát xong
mấy màn, đồ ăn trên bàn tiệc đổi mấy món thì mọi người trên bàn cũng dần dần quen biết, đã có người thử dò hỏi Trương thị những chủ đề giữa nữ
nhân. Cũng không nằm ngoài những điều cả nhà đã chuẩn bị trước khi đến.
“Đây là đại cô nương sao? Thật thùy mị đáng yêu, đã được hứa gả chưa?”
“Đại cô nương nhà chúng ta đã mười bảy rồi, đã hứa gả, vài ngày nữa sẽ xuất giá.” Trương thị cười đáp.
Mọi người đều nói đôi câu chúc mừng, lại hỏi đến Liên Mạn Nhi.
“Đây là tiểu khuê nữ của ta, năm nay mới mười ba, chưa hứa gả cho ai. Đợi xong chuyện của tỷ tỷ con bé thì còn
phải lo chuyện ca ca nó. Tuổi con bé còn nhỏ, chờ chuyện của anh chị nó
xong hết mới đến lượt nó.” Trương thị liền nói.
“Thật đáng tiếc, ta thấy tiểu cô nương
này nhân phẩm hiếm có, đang muốn giới thiệu một hộ gia đình trong sạch
cho nàng, đây không phải là phải đợi thêm hai năm nữa sao?”
“Không chỉ ngươi, ngay cả chúng ta cũng muốn ấy.” Người ở bàn tiệc khác cười nói.
Liên Mạn Nhi chỉ đành cúi đầu, cười thầm trong lòng. Những người này chưa chắc đã thật sự muốn làm mối cho nàng, nhưng nói vậy, mọi người đều cao hứng.
“Hài tử nhà người ta còn nhỏ. Các ngươi
đừng như lang như hổ mà dọa sợ con bé” Hiển nhiên Tam phu nhân rất quen
thuộc với những người này, vì vậy cười rồi nói với Trương thị: “Vậy còn
ca ca của tiểu cô nương thì sao, lệnh lang đã đính hôn chưa?”
“Cũng chưa có.” Trương thị liền nói:
“Thằng bé năm nay mới mười lăm thôi. Tuổi còn nhỏ, giờ vẫn đang đi học,
vừa mới đỗ tú tài nên muốn đi theo tiên sinh học hành thêm hai năm nữa,
chờ qua kì thi Hương mới hỏi ý kiến tiên sinh xem sao, nếu được mới nhắc đến chuyện này, như vậy cũng không làm bẽ mặt con gái người ta.”
“Đúng đấy.” Tam phu nhân cười gật đầu, mọi người xung quanh cũng vội vàng phụ họa.
Nói xong chuyện nhà mình, Trương thị
liền cười hỏi phu nhân quan Đồng Tri ngồi cạnh, nữ nhi bao nhiêu tuổi,
đã hứa hôn chưa. Đề tài này được dời đi một cách tự nhiên.
Mọi người trên bàn tiệc nói chuyện náo nhiệt, ba mẹ con tranh thủ nhìn nhau một cái, khóe miệng đầy ý cười.
Câu trả lời vừa rồi là kết quả bàn bạc
của cả nhà trước khi tới, cũng không phải viện lý do mà là lời nói thật. Nhân dịp hôm nay nói ra cũng có thể bớt đi không ít chuyện.
Tiểu Thất không cần phải nói, tuổi còn
quá nhỏ. Mà Ngũ Lang và Liên Mạn Nhi cũng không định đính hôn sớm như
vậy. Dĩ nhiên, còn có một điểm mấu chốt là bọn họ vẫn còn xa lạ với phủ
thành, hiện tại có người làm mối, cự tuyệt thẳng thừng tất nhiên là
không tốt, nhưng nếu chỉ dựa vào môn đăng hộ đối mà định hôn, bọn họ
không biết gốc rễ của đối phương cũng không thể chấp nhận được.
Bởi vì chuyện của Liên Chi Nhi mà Liên
Thủ Tín và Trương thị luôn mong có thể quen biết người ta, biết gốc biết rễ, hai nhà thân mật, tính tình bọn nhỏ lại hợp nhau, như vậy mới có
thể nước chảy thành sông mà đính hôn, thành thân. Hai họ vừa có thể kết
thành thông gia, bọn nhỏ sau này cũng sống thoải mái.
Liên Mạn Nhi cũng thấy làm như vậy rất tốt.
Đến khi bữa tiệc dần tan, Trương thị,
Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi đi từ noãn các trong hoa viên ra, một nương tử quản sự và đứa sai vặt Tiểu Hạch Đào của Tiểu Thất cùng đi tới mời
các nàng tới Phượng Hoàng Lâu.
“Lão gia, đại gia và nhị gia đều ở đó.
Sở tiên sinh cũng tới đó rồi, mời phu nhân và hai vị cô nương qua đó nói chuyện.” Tiểu Hạch Đào hành lễ nói.
“Cũng nên qua hành lễ với Sở tiên sinh.” Trương thị liền nói.
Liên Mạn Nhi cũng gật đầu, mọi người cùng nhau đi tới Phượng Hoàng Lâu.
Trên tầng hai Phượng Hoàng Lâu vẫn là
gian phòng lần trước tiễn Lỗ tiên sinh đi. Sở tiên sinh, Liên Thủ Tín,
Tiểu Thất và Trầm Khiêm đang ngồi vây quanh bàn trà.
Tiểu Thất thấy mấy người Trương thị tiến vào liền nhanh chóng chạy tới. Trầm Khiêm cũng đi cùng, sau đó Ngũ Lang đi ra từ phía sau giá sách.
Mọi người chào hỏi một lượt. Tiểu Thất
liền dẫn ba mẹ con Trương thị tới gặp Sở tiên sinh, ba mẹ con đều cúi
chào, cảm ơn Sở tiên sinh đã dạy dỗ Tiểu Thất.
Sau đó, Liên Thủ Tín và Sở tiên sinh sang gian phòng bên cạnh nói chuyện, Trầm Khiêm kéo Tiểu Thất tới trước mặt Liên Mạn Nhi.
“Mạn Nhi…” Trầm Khiêm vừa mới mở miệng đã nghe thấy một tiếng ho khan đằng sau giá sách.
Liên Mạn Nhi giật mình nhìn sang Ngũ Lang.
“Cửu gia, đại phu nhân gọi người qua.” Một nha đầu vén rèm đi vào, thi lễ với Trầm Khiêm.
“Ngươi nói với đại phu nhân lát nữa ta sẽ đến.” Trầm Khiêm xua tay.
“Cửu gia, đại phu nhân nói Cửu gia phải lập tức qua đó.” Tiểu nha đầu kia không dám lui ra mà lại thúc giục thêm một câu.
“Tiểu Cửu, phu nhân gọi đệ, đệ còn không mau qua đó.” Thanh âm của Trầm Lục vọng ra từ sau giá sách.
Thì ra người ho khan kia thực sự là Trầm Lục, Liên Mạn Nhi cũng không biết Trầm Lục ở đây, vội vàng mở to mắt
chớp chớp nhìn Ngũ Lang, ngón tay len lén chỉ chỉ về phía giá sách.
Ngũ Lang gật đầu, xác nhận Trầm Lục đang ngồi phía sau giá sách.
Trầm Khiêm có chút không tình nguyện, cũng không dám không nghe lời Trầm Lục, lề mề một lúc rồi vẫn phải đi.
Liên Mạn Nhi đang suy nghĩ có lẽ nên đến thỉnh an Trầm Lục thì nghe thấy tiếng Trầm Lục.
“Mạn Nhi, nàng tới đây.”
Liên Mạn Nhi đáp lời nhưng không đi vào
trong mà nháy mắt với Trương thị cùng Liên Chi Nhi. Trương thị và Liên
Chi Nhi đều hướng về phía giá sách vén áo thi lễ, thỉnh an Trầm Lục.
“Miễn lễ.” Trầm Lục nói: “Hiếm khi được tới đây, Ngũ Lang, ngươi dẫn mẹ và tỷ tỷ ngươi đi xung quanh xem một chút đi.”
Phượng Hoàng Lâu là nơi nổi tiếng nhất
phủ thành, đáng tiếc những người có thể vào cũng không nhiều. Trương thị và Liên Chi Nhi lần đầu tiên tới đây có thể đi xung quanh dạo chơi một
chút tất nhiên là rất tốt. Liên Mạn Nhi trừng mắt với Ngũ Lang, sau đó
kéo Tiểu Thất đi vòng ra sau giá sách.
Phía trong giá sách rất ấm áp, Trầm Lục
ngồi sau bàn dài, trên người chỉ mặc áo bào thường ngày nửa mới nửa cũ,
không đeo thắt lưng, cũng không đội mũ, mái tóc dài dày đen nhánh chỉ
dùng một cây trâm bạch ngọc búi trên đỉnh đầu.
“Lục gia gần đây vẫn khỏe ạ.” Liên Mạn Nhi đi tới trước bàn, một lần nữa quỳ gối hành lễ với Trầm Lục.
“Ngồi đi.” Trầm Lục nhìn thoáng qua một
lượt Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất, khóe miệng hơi vểnh lên, hắn liền ngoắc
tay bảo Liên Mạn Nhi ngồi xuống trước bàn.
Liên Mạn Nhi nói cảm ơn, kéo Tiểu Thất ngồi xuống.
“Tặng nàng món này.” Trầm Lục xoay người lấy từ bên cạnh ra một hộp gỗ chạm trổ sơn khắc.