Đăng vào: 12 tháng trước
Liên Chi Nhi là cô nương hay ngại ngùng, nghe Liên Mạn Nhi nói như vậy, mặt của nàng thoáng cái liền đỏ lên.
Liên Mạn Nhi cảm thấy thú vị, thấp giọng cười.
“Mạn Nhi, đừng có trêu chọc tỷ của con.” Trương thị ở bên cạnh thấy, liền cười nói.
Bây giờ đang ở trong cửa hàng nhà nhà người ta, còn có
chưởng quầy với tiểu nhị cùng mấy khách mua hàng khác, Liên Mạn Nhi
đương nhiên biết chừng mực.
Cuối cùng ba mẹ con chọn mười hai tấm da dê thượng hạng, dặn tiểu nhị cuối ngày đưa đến Tam Thập Lý doanh, rồi đi ra cửa hàng da đến tiệm tạp hóa Lục gia.
Tiệm tạp hóa Lục gia là tiệm tạp hóa lớn nhất trấn Thanh Dương, trong cửa hàng thứ gì cũng có, giá cả cũng rất hợp lý. Liên Mạn
Nhi đi vào trong tiệm tạp hóa, Liên Thủ Tín, Ngũ Lang và tiểu Thất đã ở
bên trong, đang ngồi sưởi ấm cạnh bếp lò, nói chuyện với Lão nhị Lục gia Lục Bỉnh Võ.
Thấy các nàng đến, Lục Bỉnh Võ liền vội vàng đứng lên,
gọi Trương thị là dì cả, mời mấy mẹ con các nàng ngồi gần bếp lò cho
ấm áp, sau gọi tiểu nhị mang nồi lẩu tới cho các nàng chọn lựa.
“… Chuyển từ phủ thành về, do xưởng thủ công trên trăm
năm làm ra, loại này bán chạy nhất phủ thành, huyện thành, còn có người
của trấn trên đều dùng đồ của xưởng này.” Chưởng quầy của tiệm tạp hóa
Lục gia chỉ vào mấy cái nồi lẩu giới thiệu từng cái với các nàng.
Liên Mạn Nhi nhìn một hồi, sau đó chọn chiếc nồi lẩu cỡ
trung làm từ đồng đỏ. Nàng cầm vào hai cái quai rồi nhấc nồi lên, Liên
Mạn Nhi ước lượng nồi lẩu này nặng tối thiểu cũng phải năm cân. Rồi lại
mở nắp nồi ra, xem độ dày của nồi, chế tác cẩn thận. Liên Mạn Nhi rất
hài lòng. Ở niên đại này, những đồ bình thường xuất phát từ các cửa hiệu lâu đời thì chất lượng thực sự không phải bàn cãi. Ví dụ như cái nồi
lẩu bằng đồng này, dùng cả đời căn bản cũng không có vấn đề. Còn có thể
truyền xuống nhiều đời nữa.
Nồi lẩu làm bằng đồng đỏ dẫn nhiệt tốt, kích cỡ của cái nồi này cũng rất phù hợp với một nhà sáu người các nàng.
Thấy Liên Mạn Nhi đã chọn xong nồi lẩu, Liên Thủ Tín,
Trương thị, Ngũ Lang cũng tới xem xét cẩn thận, đều rất hài lòng. Một
cái nồi lẩu, lại mua thêm cái lót nồi với cái vung nồi bằng đồng nguyên
chất, còn có một cái kẹp than, một cái muôi vớt nhỏ, tổng cộng là sáu
lượng năm văn tiền.
Mua xong nồi lẩu, người một nhà lại thuận tiện mua luôn
đường đỏ, đường trắng, chữ phúc, tranh tết các loại trong cửa hàng. Năm
trước còn mua cả câu đối xuân, nhưng năm nay lại không cần. Chỉ mua giấy đỏ thẫm, sau đó về sẽ xin Lỗ tiên sinh viết cho mấy tấm, tốt hơn mua
bên ngoài không biết bao nhiêu lần.
Đi ra khỏi tiệm tạp hóa Lục gia, người một nhà lại đi dạo chợ phiên.
Pháo mua đầy hai rổ, còn thêm không ít pháo hoa, làm cho tiểu Thất cao hứng mặt mày hớn hở. Sau đó lại mua mấy con cá, than, các loại kẹo và điểm tâm… tràn đầy một xe về nhà.
Cuối ngày, những đồ trang sức, da dê, nồi lẩu các nàng
đã đặt đều lục tục được đưa tới. Liên Mạn Nhi thanh toán tiền cho từng
cái rồi người một nhà mới ngồi xuống, nhìn xem những đồ mình đã mua sắm
hôm nay.
Trước tiên Liên Mạn Nhi phân chia đồ trang sức, Ngũ Lang cùng tiểu Thất liên tiếp được Liên Mạn Nhi đưa cho vòng đeo cổ và khóa
tấm, đều có chút kinh ngạc. Hai người bọn họ đều không nghĩ tới, Liên
Mạn Nhi cũng mua đồ cho bọn hắn trong cửa hàng trang sức.
Vàng bạc trang sức, người một nhà đều có, chỉ có Liên
Thủ Tín không có. Hắn cũng không tức giận. Chỉ ở bên cạnh cười ha hả
nhìn. Trong ý thức của hắn, đàn ông trên người không mang những thứ vụn
vặt này, chỉ có tiểu hài tử cùng nữ nhân mới ưa thích những vật này. Hơn nữa Liên Mạn Nhi cũng nói, những vật này cũng không tính là tiêu tiền,
mà là một cách đổi tiền bạc sang dạng khác để cất giữ.
Chỉnh lý xong mọi đồ đạc đã mua, nhưng nồi lẩu lại không cất đi. Liên Mạn Nhi đề nghị, buổi tối sẽ làm lẩu dê ăn. Mọi người
đương nhiên đều không có dị nghị, Liên Thủ Tín đem nồi lẩu đi cọ rửa,
chuẩn bị than củi, Trương thị cùng Liên Chi Nhi thì chuẩn bị canh xương, còn phải chuẩn bị thịt dê thái mỏng.
Ngũ Lang cùng tiểu Thất đi mời Lỗ tiên sinh viết câu đối xuân.
Liên Mạn Nhi cũng không nhàn rỗi, nàng phải pha chế gia vị ướp thịt dê.
Muốn pha chế gia vị ướp thịt dê, nguyên liệu chủ yếu
tự nhiên là dầu mè, mặt khác hai thứ trọng yếu ắt không thể thiếu nữa là đậu nhự cùng hoa hẹ. Ba loại này nhà Liên Mạn Nhi gia đều đã có sẵn.
Chỉ cần có ba loại này là có thể chế biến ra hỗn hợp gia vị cơ bản nhất. Đương nhiên, vì để cho thịt ướp càng thêm mỹ vị thì có thể chế phối
thêm một số loại gia vị khác nữa. Muối tinh tự nhiên là không thể thiếu, Liên Mạn Nhi lại thêm cả dầu mè, mắm tôm, tương trong nhà tự làm cùng
tiên thang bảo.
Chuẩn bị đủ gia vị, Liên Mạn Nhi mới bắt đầu chậm rãi
pha chế, một bên pha chế một bên nhấm nháp, thẳng đến khi điều phối ra
hỗn hợp mùi vị ưa thích nhất, lại để cho Liên Thủ Tín, Trương thị mọi
người trong nhà đều nếm qua, tất cả mọi người nói ngon Liên Mạn Nhi mới
hài lòng.
Chạng vạng tối, sáu người nhà Liên Mạn Nhi, thêm cả Lỗ
tiên sinh, mọi người ngồi vây quanh bàn. Trước mặt mỗi người đều có một
chén nhỏ gia vị, giữa bàn bỏ nồi lẩu, bên cạnh để ba đĩa thịt dê thái
mỏng.
Muốn thái thịt dê, lấy đùi dê đông lạnh cho nó rã đông
một chút, nhưng không thể để nó mềm hẳn, thái thịt như vậy mới dễ dàng
được những lát thịt mỏng như tờ giấy. Đương nhiên dù là như thế cũng
không phải ai đều có thể làm được, việc này cần phải có người có kỹ
thuật cắt thái tốt như Trương thị và Liên Chi Nhi. Hai mẹ con đều là
người giỏi thái lát và thái sợi dưa chua.
Ngoài thịt dê thái mỏng còn có đồ ăn khác lấy ra từ
trong hầm, đó là rau chân vịt cất giữ từ cuối thu, cùng với những rau
quả ngon được chọn lựa ra, rồi cả đậu hủ cắt thành lát dài, khoai tây
cắt lát, miến đã ngâm mềm, tiết đậu hủ làm ngày mổ heo.
Vì giải ngấy, trên bàn còn chuẩn bị mấy loại đồ ăn ngon miệng như rau trộn sợi rong biển, sợi củ cải chua ngọt.
Trước mặt Liên Thủ Tín và Lỗ tiên sinh còn có rượu đế, trước mặt Trương thị với mấy hài tử thì có nước nho.
Lúc nồi lẩu bưng lên, nước dùng trong nồi đã sôi sùng
sục, mọi người sôi nổi bỏ thịt dê và các đồ ăn khác vào, thịt dê vừa vào trong nước dùng sôi liền đổi màu, ngay lập tức được gắp ra, chấm với
gia vị nồng đậm rồi ăn vào trong miệng, hương vị cơ hồ khiến người ta
muốn cắn cả lưỡi.
Lỗ tiên sinh ăn xong một miếng liền khen ngon.
Người một nhà vừa ăn vừa nói cười, một hồi đều ăn đến
mặt mũi đỏ bừng. Liên Mạn Nhi ăn càng vui vẻ, quả nhiên, mùa đông rét
lạnh người một nhà lớn nhỏ nên tụ cùng một chỗ ăn lẩu, chần thịtdê . Đây mới là khoảng thời gian tốt đẹp a.
Bữa lẩu này còn chưa ăn xong, Liên Mạn Nhi đã có ý tưởng cho bữa tiếp theo. Không thể mỗi ngày đều ăn lẩu dê, ngày mai có lẽ
phải nếm thử lẩu dưa chua.
Nhưng ngày hôm sau, nhà Liên Mạn Nhi cũng không ăn lẩu dưa chua.
“Ấu Hằng ca nói, ngày kia hắn phải về thị trấn để đón
năm mới rồi.” Buổi trưa, Ngũ Lang với tiểu Thất từ tư thục về nhà, nói
cho Liên Mạn Nhi biết.
Hôm nay cũng là ngày cuối cùng của năm nay hai bọn hắn
đến trường, bắt đầu từ xế chiều, tư thục đóng cửa, phải đợi qua tháng
giêng sang năm tư thục mới khai giảng trở lại.
“A.” Liên Mạn Nhi liền lắp bắp kinh hãi, “Sao ngày kia
đã đi rồi, ta nhớ hôm nhà ta mổ heo, Ấu Hằng ca nói năm nay hắn hai mươi tám mới phải về.”
“Ngày đó có nói như vậy, nhưng trên thị trấn gửi thư cho Ấu Hằng ca, mẹ của Ấu Hằng ca nói về sớm một chút. Hai ngày nay Ấu Hằng ca lo dọn dẹp để trở về.” Tiểu Thất nói.
“Mẹ, lễ năm nay đưa cho Ấu Hằng ca phải tranh thủ thời
gian mà đưa qua sớm thôi.” Liên Mạn Nhi lên tiếng. “Cũng không biết Ấu
Hằng ca định đi vào giờ nào, có kịp cho chúng ta mời khách không. Nếu
không ta mời Ấu Hằng ca đến nhà ăn cơm chiều. Cứ ăn lẩu dê đi, cũng phải để cho Ấu Hằng ca đến nếm thử.”
“Được.” Trương thị gật đầu.
Lễ năm nay cho Vương Ấu Hằng, nhà Liên Mạn Nhi đã chuẩn
bị xong xuôi. Hai vò rượu nho, mỗi vò hai mươi cân, một mười cân thịt
heo, mười phần dưa chua, một trăm cái bánh bột ngô, hai thanh đậu phụ
đông, mười cân bột ngô tinh, ngoài ra còn có hai đôi giày, một kiện áo
choàng bông.
Trong những lễ năm nay nhà Liên Mạn Nhi chuẩn bị, phần của Vương Ấu Hằng là tốt nhất.
Ngũ Lang đánh xe trâu đến, chuyển lễ lên, Liên Mạn Nhi
với tiểu Thất đều mặc áo bông dày trông như hai cái bánh bao rồi ngồi
lên xe, ba đứa bé lên thị trấn gặp Vương Ấu Hằng.
Trong Tế sinh đường, Vương chưởng quỹ đang bận rộn cùng bọn tiểu nhị, thấy bọn họ đến liền vội vàng ra đón.
“… Chúc mừng năm mới cô nương cùng hai vị thiếu gia.” Vương chưởng quỹ hướng ba đứa bé hành lễ.
“Vương chưởng quỹ năm mới tốt lành.” Liên Mạn Nhi liền cười nói, Ấu Hằng ca ở nhà không?”
“Thiếu gia ở hậu viện, đang thu dọn đồ đạc, ta dẫn ba vị đi qua.” Vương chưởng quỹ vừa nói chuyện, vừa sai bọn tiểu nhị đem lễ
đưa tới hậu viện, hắn tự mình dẫn Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang cùng tiểu Thất
đến hậu viện gặp Vương Ấu Hằng.
Chờ bọn hắn tiến vào hậu viện, Vương Ấu Hằng đã biết tin, từ trong nhà ra đón.
“Bên ngoài lạnh lẽo, nhanh nhanh vào nhà cho ấm áp.”
Vương Ấu Hằng cười dẫn ba đứa bé vào thư phòng, vội vàng sai bọn tiểu
nhị đưa trà nóng, điểm tâm lên, lại đặt thêm một chậu than nữa vào
phòng.
“Ấu Hằng ca, ca học bài quá cực khổ đi, muội thấy ca gầy đi rồi.” Liên Mạn Nhi nhìn nhìn Vương Ấu Hằng, lại nhìn một chồng sách
cao ngất ngưởng trên bàn.
“Muội nhìn ra được sao?” Vương Ấu Hằng sờ lên mặt của mình, liền nở nụ cười.
Liên Mạn Nhi cũng cười, Vương Ấu Hằng kỳ thật không gầy, chỉ là dáng người hình như hơi cao thêm một chút. Bởi vì tính cách hắn
trầm ổn, dáng dấp ra vẻ đã trưởng thành nên làm cho Liên Mạn Nhi luôn
xem nhẹ, kỳ thật Vương Ấu Hằng cũng chỉ là một thiếu niên lớn hơn bọn
hắn vài tuổi.
Nói đùa một câu xong, Liên Mạn Nhi mới đưa bao đồ mang
theo người lấy ra đưa cho Vương Ấu Hằng. Trong bao này là hai đôi giày
cùng một cái áo choàng Trương thị làm cho Vương Ấu Hằng, ở trên còn có
danh mục quà tặng. Là ba đứa bé thỉnh giáo Lỗ tiên sinh, viết ra dựa
theo quy củ.
Vương Ấu Hằng trước nhìn giày cùng áo choàng, liền nói lại để cho Trương thị quá phí tâm, sau đó mới mở danh mục quà tặng ra.
“Sao lại đưa nhiều đồ như vậy?” Vương Ấu Hằng lên tiếng.
“Ấu Hằng ca, ngươi cũng đừng khách khí với chúng ta, mấy thứ này đâu coi là nhiều, lại đều là đồ do nhà muội làm ra, chính là
một mảnh tâm ý.” Liên Mạn Nhi lên tiếng.
“Đúng vậy đó, Ấu Hằng ca.” Ngũ Lang với tiểu Thất cũng gật đầu nói.
Vương Ấu Hằng nghĩ nghĩ, liền không tiếp tục chối từ. Dù sao hắn cũng biết, điều kiện nhà Liên Mạn Nhi hiện tại đã không còn
giống như trước kia, hơn nữa, hiện tại hai nhà bọn hắn đều tặng lễ
qua lại, quan hệ càng ngày càng thân cận.
“Ấu Hằng ca, ngày kia ca phải về huyện thành?” Liên Mạn Nhi hỏi một câu.
“Ừ.” Vương Ấu Hằng nhẹ gật đầu, trong ánh mắt lập tức hiện lên một tia phức tạp.