Đăng vào: 12 tháng trước
Edit: Leticia
Chính vì Liên Thủ Tín là người như vậy, nên những năm này hắn luôn
phải chịu mệt nhọc, xảy ra nhiều chuyện đến thế, nhưng sau khi ra ở
riêng, vẫn đối đãi nhiệt tình với cha mẹ và các huynh đệ khác, chỉ nhớ
rõ cái tốt của mọi người, mà tận lực xem nhẹ những cái không tốt.
Cũng chính vì Liên Thủ Tín là người như vậy, hắn mới sẽ không đồng ý
yêu cầu của Liên lão gia tử luồn cúi vì Liên Thủ Nhân. Mặc dù Liên lão
gia tử xuất ra những thẻ đánh bạc như hiếu đạo, thân tình, vinh quang
gia tộc, Liên Thủ Tín cũng sẽ giữ vững điểm mấu chốt này trong lòng của
hắn.
“Cha, vậy cha không đáp ứng, cơm cũng chưa ăn no đã phải trở lại rồi, ông nội rất tức giận sao?” Liên Mạn Nhi hỏi.
“Ta nói đạo lý với ông nội con, ông nội con là người phân rõ phải
trái, hẳn là được… , ” nói đến đây, ngữ khí của Liên Thủ Tín dừng một
chút, Liên lão gia tử là người thế nào, chuyện này hắn cũng không nói
ra, “Đợi từ từ, ông nội con có thể suy nghĩ cẩn thận việc này.”
“Ông nội con là người không muốn phiền toái người khác, cầu người
khác. Chuyện này cũng là vì Đại bá con.” Liên Thủ Tín thở dài, “Trước
kia ta nghe ông nội con nói tuổi thơ của ông khó khăn như thế nào, cũng
không cầu khẩn cái này hay cái kia, cuối cùng là đi theo người ta vào
thành, đi làm học đồ, làm công việc kiếm sống cực khổ nhất. Đại bá con
là người quá không ra gì rồi, phải khiến cho ông nội con nhìn thấy hắn
bây giờ, vai không thể gánh tay không thể cầm, nói cái gì mà niệm tình
mấy năm nay hắn đọc sách, cái gì mà có tài nhưng không gặp thời hay thế
nào đấy, lời kia ta sẽ không nói ra.”
“Vì hắn, những năm này cả nhà phải trải qua ra sao, cái này cũng chưa tính. Ông nội con không bao giờ vay tiền người ta, vì hắn, vay nặng lãi ông cũng vay. Hiện tại còn muốn yêu cầu Trầm Lục gia người ta. Đây đều
là Đại bá náo loạn đó, ông nội con không phải là người như thế!”
Liên Thủ Tín nói xong, cũng có chút kích động. Hắn hận Liên Thủ Nhân
không ra gì, liên lụy đến Liên lão gia tử, để cho Liên lão gia tử đánh
mất nguyên tắc làm người làm việc trước sau như một của ông.
“Ông nội nói với ta, nói Ngũ Lang và tiểu Thất nhà ta tuổi còn nhỏ,
hiện tại đọc kỹ sách, muốn xuất đầu, cũng phải vài năm nữa. Trầm Lục gia muốn giúp cũng giúp không được, không bằng thì hãy giúp Đại bá, Đại bá
đã là giám sinh rồi, chỉ cần thúc đẩy ở bên trên là được.” Liên Thủ Tín vừa nói chuyện, vừa nhìn về phía Ngũ Lang cùng tiểu Thất, “Hai người
các con cũng đừng có tâm tư gì, chỉ muốn dựa vào Trầm Lục gia người ta
cái gì đấy. Chính mình học bài tốt, chính mình thi đậu là thi đậu, thi
không đậu, về nhà mở cửa hàng điểm tâm, trồng trọt, cứ giống như thời
gian này ta trải qua vậy.”
“Có bao nhiêu chén. Ta ăn từng đấy cơm. Giống như Đại bá các con,
không thể làm quan, vậy thì nên an tâm mà tìm quán dạy học, hắn cũng có
thể tốt hơn so với nông dân bình thường. Chúng ta nên nhớ kỹ bài học
này, hãy đi con đường thực tế, một bước thì một dấu chân.”
“Đã biết, cha.” Ngũ Lang và tiểu Thất đều buông chén, cùng kêu lên đáp lời.
Liên Thủ Tín ít khi thao thao bất tuyệt như thế này. Thấy Ngũ Lang và tiểu Thất như vậy, hắn liền ho hai tiếng.
“Biết rõ là tốt rồi, nhanh ăn cơm đi.” Liên Thủ Tín nói.
Ngũ Lang và tiểu Thất lúc này mới lại bưng bát cơm lên.
Liên Thủ Tín nói cả buổi. Nhưng vẫn không trả lời thẳng Liên lão gia tử có tức giận hay là không.
“Cha, ông nội nói những lời này với cha, bà nội có nghe thấy hay
không? Như thế nào lại không nghe thấy bà nội mắng chửi cha vậy? Còn có
đám người nhà Đại bá, sợ là trong nội tâm cảm thấy vướng mắc với nhà
chúng ta rồi.” Liên Mạn Nhi cười hì hì nói ra.
“Bà nội con không nói cái gì. Đại bá bọn hắn… , thích nghĩ thế nào
thì nghĩ đi, cha đây không có biện pháp nào.” Liên Thủ Tín rầu rĩ mà
nói.
Ở Liên gia, nam nhân phụ trách việc đối ngoại nữ nhân thì đối nội,
như một ít đại sự liên quan đến đối ngoại, cũng thí dụ như lần vay nặng
lãi, từ đầu đến cuối Chu thị cũng không nói qua cái gì. Chuyện lần này,
hiển nhiên cũng không trong phạm vi quản hạt của Chu thị. Về phần nhà
Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Tín làm đúng bổn phận của mình, bọn hắn nghĩ như thế nào, đừng nói là Liên Thủ Tín, kể cả là thần tiên cũng không cần
biết.
“Cha. Cha làm đúng, về sau gặp phải chuyện như thế này, cũng có thể
làm như vậy.” Liên Mạn Nhi nói. Không thể bởi vì sợ Liên lão gia tử và
Chu thị tức giận, hoặc là sợ đám người Liên Thủ Nhân không vui, mà không có nguyên tắc, cái gì cũng đáp ứng.
… …
Trong Đông phòng nhà trên, cả nhà đã ăn cơm xong, mấy người Triệu
thị, Hà thị đang ở đó thu dọn bàn và bát đũa. Liên lão gia tử ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi, trên áo có một túi thuốc hút, đang hút thuốc
xoành xoạch.
“Cha, lão Tứ…” Liên Thủ Nhân không đi, hắn ngồi ở bên cạnh Liên lão
gia tử, nhìn thoáng qua về phía hướng Chu thị, mở miệng muốn nói chuyện.
“Việc này đừng nói nữa, dừng ở đây.” Liên lão gia tử cắt đứt lời
Liên Thủ Nhân định nói, “Việc này, chỉ là tồn tại một ý niệm vạn nhất.
Trầm Lục gia, đó là tôn đại Phật, là đại quý nhân. Một chức quan không
lớn không nhỏ, ở trong mắt người ta cũng không tính là gì. Người ta cao
hứng, gật đầu, bằng với chúng ta ở chỗ khác bận rộn nửa đời người rồi.
Cha đời này, không hề cầu ai. Vì con, cha cũng đã đem cái mặt này bỏ đi
rồi.”
“Lão Tứ nói cũng đúng. Việc này, ta cầu không được người ta. Lão Tứ
quả thực cũng không mở được miệng mà yêu cầu chuyện này.” Liên lão gia
tử nói xong, thở dài một hơi.
“Cha, lão Tứ hiểu được trồng hoa màu, nhưng một chút thông minh cũng
không có. Những chuyện tình trên quan trường, mặc kệ ngươi có bao nhiêu
năng lực, cũng phải có người dẫn dắt. Con đã nói hết lời với lão Tứ rồi, là để cho hắn nói vài lời trước mặt Trầm Lục gia, hắn cũng không đáp
ứng. Cơm cũng không thèm ăn đã bỏ đi rồi. Cha, hắn không thèm quan tâm
mặt mũi của người kia.” Liên Thủ Nhân có chút xúc động phẫn nộ mà nói.
Ánh mắt Liên lão gia tử tối tăm.
“Lão Tứ không phải là người như vậy, hắn chỉ là bướng bỉnh.” Liên lão gia tử nói. Liên Thủ Tín cự tuyệt yêu cầu của ông, khiến Liên lão gia
tử không vui. Nhưng muốn nói Liên Thủ Tín không cho ông mặt mũi, thì ông không tin.”Cái đứa bé kia, trung thực là trung thực, bình thường cũng
có thể nghe vài lời người ta khuyên. Chỉ là cũng có tính tình bướng
bỉnh, nhận thức chuyện gì đúng, thì ai nói hắn cũng không nghe.”
Liên Thủ Nhân thấy lão gia tử nói như vậy, vội vàng nhìn qua chỗ Chu thị mở trừng hai mắt.
“Lão đầu tử, việc này, ta sẽ tìm lão Tứ để nói chuyện xem như thế
nào. Ta cũng van cầu hắn, không phải là bắt hắn nói những lời nói sai
trái gì. Hắn chỉ cần hảo hảo đi nói xem có được hay không, những chuyện
khác thì không nói làm gì. Cũng không nhất định chuyện làm quan của lão
Đại chỉ dựa vào hắn. Mà cũng chỉ cần hắn nói vài câu thôi. Ta nuôi sống
hắn lớn như vậy, mà một câu…”
“Ta nói, việc này dừng ở đây.” Liên lão gia tử khoát tay áo với Chu
thị, “Trong số mệnh có thì sẽ được, còn số mệnh không có thì cũng chớ
cưỡng cầu, ai!”
Liên lão gia tử nói tiếng ai xong, liền đi giày xuống đất, ra gian ngoài, đi vườn trong hậu viện để giải sầu.
“Cha ngươi đều nói như vậy rồi, ta cũng không có biện pháp nào nữa
rồi.” Chu thị nói với Liên Thủ Nhân, “Theo ta nghĩ, việc này cũng không thể thành. Lão Tứ chỉ trồng trọt, mở cửa hàng, lời nói của hắn mà
đáng giá như vậy, hiện tại hắn cũng không phải sống như thế này rồi.”
Liên lão gia tử và Chu thị đều buông tha, như vậy con đường này xem như là hoàn toàn không thông rồi.
Liên Thủ Nhân và Cổ thị liếc nhau một cái, đều ủ rũ đứng lên.
Ngày hôm sau, Liên Mạn Nhi gặp được Liên lão gia tử trong sân, vẫn
cười chào hỏi như trước. Liên lão gia tử cũng giống như thường ngày,
không có bất kỳ khác thường nào. Chuyện này, cứ như vậy lặng yên không
một tiếng động mà đi qua, Liên Mạn Nhi cũng không có cảm thấy kỳ quái.
Trên đại thể Liên lão gia tử còn là một lão nhân sĩ diện, hiểu đạo
lý, chú ý thể diện, chỉ cần các nàng đứng lên nói lý, Liên lão gia tử
cũng không có khả năng cưỡng bức bọn hắn phải làm chuyện đó đấy. Trái
lại Chu thị, lần này không làm ầm ĩ, có chút vượt quá dự kiến của Liên Mạn Nhi.
… …
Đông có tam cửu, Hạ có tam phục. Đúng là ngày tam phục, là thời kỳ nóng bức nhất trong một năm.
Đã ăn cơm buổi trưa rồi, ba người Liên Thủ Tín cùng Ngũ Lang, tiểu
Thất, đem giường gỗ lớn mang đến hậu viện bên ngoài của cửa hàng, ở đây
thoáng khí, râm mát, còn có một loạt cây dương dựa lưng vào tường hậu
viện của cửa hàng, phía trước chính là vườn rau xanh nhà nàng, đúng là
chỗ hóng mát tuyệt hảo. Liên Mạn Nhi đi theo phía sau, một tay cầm một
cái quạt hương bồ lớn, dưới cánh tay kẹp lấy một cái chiếu cuốn, đợi
Liên Thủ Tín kê giường ổn thỏa rồi, nàng sẽ đem chiếu trải lên, sau đó
leo lên ngồi trên giường.
Cái giường này là Liên Thủ Tín thu thập vật liệu gỗ vụn che cửa hàng
còn lại đợi Liên Thủ Lễ mỗi ngày từ trên núi trở về, mượn dụng cụ làm
nghề mộc, dùng thời gian mấy ngày, đóng được một giường gỗ lớn chân thấp như thế này, rồi lại quét sơn lên.
Mỗi ngày sau khi xong xuôi mọi việc, Trương thị sẽ mang đám hài tử
Liên Mạn Nhi đem giường gỗ đến chỗ thoáng mát, mấy mẹ con sẽ ngồi trên
giường để hóng mái.
“Vẫn là cái này mát mẻ a.” Liên Mạn Nhi ngồi ở trên giường, phẩy phẩy quạt hương bồ, thích ý mà nói.
Tiểu Thất cũng leo lên trên giường ngồi, nhưng hắn chỉ có thể ngồi một lúc, rồi lại phải cùng Ngũ Lang đi học ở tư thục.
Liên Thủ Tín cũng chỉ nghỉ ngơi được một lúc, đã bị người tìm đi có việc.
Trương thị và Liên Chi Nhi đã thu dọn cửa hàng thỏa đáng, rồi cầm làn may vá đi ra.
“Mạn Nhi, cho muội, muội quên đem gối theo này.” Liên Chi Nhi liền đưa một cái gối mát cho Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi cười hì hì nhận, đặt ở bên trên chiếu.
Trương thị và Liên Chi Nhi đều ngồi xuống giường gỗ, ba mẹ con vừa
nói chuyện phiếm, vừa thiêu thùa may vá. Kỳ thật, là Liên Mạn Nhi nhìn
Trương thị và Liên Chi Nhi thiêu thùa may vá.
Liên Chi Nhi đang tại thêu một cái yếm, là để cho tiểu Thất đấy.
Trương thị thì là từ bên trong làn lấy ra một đầu mảnh vải đã được cắt
tốt rồi, may dọc theo đường biên của quạt hương bồ.
Cái quạt hương bồ này, tính cả cái Liên Mạn Nhi cầm trong tay, đều là Liên Mạn Nhi mới mua từ chợ Cẩm Dương trấn. Mùa này, cây quạt được tiêu thụ mạnh nhất. Các sạp bán quạt ở phiên chợ của Cẩm Dương trấn cũng bày đầy các loại quạt. Các văn nhân trí thức yêu thích nhất quạt giấy xếp,
các cô nương khuê các yêu thích nhất quạt lụa, còn có loại mang phong vị hương dã mười phần là các loại làm từ hàng lá mây tre, quạt làm bằng
tre trúc, mà được nông dân hoan nghênh nhất chính là quạt hương bồ.
Quạt hương bồ cũng được gọi là quạt lá cọ, chỉ dùng cây bồ quỳ, lá
mây tre mà chế thành. Bất kể là dùng vật liệu, hay là gia công đều rất
đơn giản, giá cả cũng rẻ. Quạt hương bồ to, chắc, dùng bền, nói hơi chút khoa trương là dùng để nâng một đứa trẻ mới sinh ra được mấy tháng thì
không thành vấn đề đấy. Hộ nông dân ở Tam Thập Lý doanh tử, cơ hồ mọi
nhà đều có hai ba cái quạt hương bồ, mặc dù dùng đầu năm nhiều khiến
phiến lá cây rạn nứt, cũng không nỡ ném đi, mà dùng vải vá lên khe hở
là có thể tiếp tục dùng.
Một nhà Liên Mạn Nhi là cuối thu năm trước ra ở riêng, thời điểm các
nàng ra ở riêng trong gia sản được chia cũng không có quạt hương bồ, chỉ có thể đi mua.
Hộ nông dân mua quạt hương bồ về, đều biết dùng vải may hết khe hở
bốn phía bên cạnh của quạt hương bồ, gọi là may đường biên, có thể phòng ngừa quạt hương bồ bị tổn hại, rạn nứt, để thời gian dùng quạt hương bồ có thể kéo dài được lâu.