Đăng vào: 12 tháng trước
Hấp Linh Hoa là một loài cổ thảo,thân cao chừng hai ngón tay,hoa có màu đỏ tím vô cùng đẹp mắt.Hấp Linh Hoa này còn có thể dùng để điều chế đan dược chống độc,tuy nhiên phấn hoa lại có tác dụng ngăn cản chân lực phát tác,nó là kẻ tử thù với tu tiên giả nên đã từng có một thời gian,người ta đốt trụi toàn bộ loại hoa này.Không ngờ nay ở Phụng Hoàng Cung lại có,Minh Tiến ánh mắt ánh lên sự phẫn nộ,khẽ vuốt lên thân kiếm,lập tức nó hóa thành một màu đỏ rực,nội đan cũng đang như bốc cháy phừng phừng,gằn giọng.
- Người trong trận nghe đây,ta sẽ dùng hỏa công phá trận,các ngươi tự lo mà giữ mạng đi!
Sau đó tung hắc kiếm,chỉ thấy nó lập tức từ một hóa ra bảy,từ bảy hóa ra ba,tổng cộng có tất cả hai mươi mốt thanh hỏa kiếm.Minh Tiến khẽ tụng niệm,lập tức chúng hóa thành Hỏa Long phừng phừng khí thế,gầm lên không ngừng vẻ vô cùng hưng phấn.
- Phá!
Hắn gầm lên,đám hỏa long nọ cũng gầm lên như cùng chung nỗi tức giận với chủ nhân.Chúng phun ra khắp nơi là bạch hỏa,công kích vô cùng mãnh liệt.Như Như cũng đã phần nào hồi phục,Hỏa Yến trên vai cũng lảnh lót kêu lên,tan ra thành hàng trăm hỏa điểu nhỏ lao ra công kích tứ phía.Chỉ thấy đám sương mù nọ chợt vặt vẹo một hồi rồi tan biến,lộ ra một con đường nhỏ.Chỉ khổ ấy tên giữ trận,bị công kích một phen tơi bời khiến mặt mày ai đấy rám đen,vội vã theo đường nhỏ mà rời đi.Minh Tiến vờ như không thấy,thu hồi hắc kiếm rồi nhẹ nhàng kéo tay Như Như rời đi.
Không gian đột nhiên phát sinh dị biến,con đường nhỏ phía trước mặt trở nên uốn éo rồi tan biến một cách quỉ dị.Không gian thay vì đơn thuần là một hoa viên,nay lại biến đổi thành một khu rừng già.Đám sương mù tưởng như đã tan biến hết nay lại ùn ùn kéo từ đâu ra,bao lấy mọi không gian trống.Chỉ cần đi cách nhau độ vài bước chân cũng có thể bị lạc vào huyễn trận.Minh Tiến mặt ngưng trọng,sau đó mới thở dài.
- Đây là liên hoàn trận pháp,trận ẩn trong trận!
- Ca ca,huynh nói đây là liên hoàn trận đã thất truyền sao?
Hắn chỉ nhẹ nhàng gật đầu,trầm ngâm không đáp.Minh Tiến đã thử thả ra thần thức dò đường,sau đó vẻ mặt lại càng trở nên trầm hơn.Nơi này có bố trí cấm chế,thần thức chỉ vươn ra xa độ vài trượng là bị đẩy bật lại nên không thể thăm dò,giác quan cũng bị hạn chế đi rất nhiều.Hắn lại vung hắc kiếm,bắn ra một đạo bạch hỏa lao về phía trước,chỉ thấy một hồi lâu sau thì ánh lửa bùng lên rồi tắt ngấm.Minh Tiến lắc lắc đầu.
- Trận này còn bố trí cả pháp chú phòng ngự công kích,xem ra không thể dùng công kích tầm thường mà phá bỏ rồi.Ta thấy nó hao hao giống Thất Điên Bát Đảo Trận!
Trong nội đường Mãn Hoa đường,nữ nhân áo đỏ dẫn người vào đột nhiên giật mình khi có một nữ đệ tử chạy vội vào,ghé vào tai y thì thào mấy câu.Phía trên chính điện,nữ nhân trẻ tuổi vẫn đang yên lặng ngồi ở đó,tay ôm một tấm ngọc giản mà đem thần thức hòa vào trong.Nữ nhân áo đỏ vội lên tiếng.
- Tiểu muội!
- Sao vậy?Sư tỷ,ứng thí xảy ra chuyên gì sao?
- Tiểu muội,y vừa phá trận,vô tình kích hoạt Ngũ Hành Mê Hồn trận rồi!
Nữ nhân trẻ tuổi ngồi trên ghế chợt đứng phắt dậy,vẻ mặt vô cùng bất an.Hỏi dồn.
- Sư tỷ,tỷ nói y kích hoạt Ngũ Hành Mê Hồn trận rồi sao?
- Không sai,ta vừa được đệ tử giữ trận thông báo.Chẳng qua có thêm chút kì quái!
- Là điều gì vậy,mong sư tỷ minh bạch?
- Y mang theo một nữ nhân cùng vào trong trận…
Lạc Nhạn hoa viên,Minh Tiến cùng Như Như đã ngồi xuống mà đả tọa.Trận pháp tuy có thể dùng cương khắc cương nhưng chắc chắn sẽ tổn hao công lực vô cùng,vì vậy cơ thể luôn cần ở trạng thái tốt nhất.Hai người sau khi bàn tính kĩ càng thì lập tức mang linh thạch cùng đan dược ra phục dụng,đả tọa hồi phục.Lúc này,chỉ khổ cho đám thế gia công tử theo sau hai người đi vào trận,nếu không gặp cạm bẫy thì cũng bị huyễn trận mê hoặc,nhiều kẻ háo sắc còn bị huyễn trận nọ hóa thành tuyệt sắc mĩ nữ câu giẫn,nhất thời thần trí mê man mà bất tỉnh.
“Trận pháp cơ bản đều căn cứ theo ngũ hành luật mà bài trí,Kim-Mộc-Thủy-Hỏa-Thổ các phương đều có sắp đặt trận kì,chỉ cần hủy đi một trong số chúng thì trận sẽ suy yếu mà tan biến.Tuy vậy không phải trận kì đều chỉ đơn giản là cắm vào một góc mà xung quanh nó rất có thể ẩn tàng cạm bẫy lợi hại.”Minh Tiến nhớ lại các chi tiết trong mấy bộ truyện,nhất thời không hề để ý xung quanh.Như Như thấy vậy cũng im lặng không nói,nàng không muốn quấy rầy hắn.Nhưng yên tĩnh chỉ trong chốc lát thì lại có dị biến phát sinh khiến nàng sợ hãi,vội vàng túm lấy tay hắn mà run run nói.
- Ca ca,có…có cái gì đấy đang tới đây!
Minh Tiến như bừng tỉnh,vội vàng tụng niệm Vô Thần.Ánh mắt trở nên vô định,không hề có tạp niệm,chăm chú quan sát.Trong làn sương mở ảo xuất hiện vô số bóng đen đang gầm gào mà lao tới,điều này khiến Như Như sợ hãi không thôi,hắn quan sát hồi lâu rồi mới thầm thán phục. “Trận này quả nhiên cổ quái,áp bức suy nghĩ của người khác.” Đám nhân ảnh nọ giống thực tới chín phần,chỉ là nếu không chú ý quan sát thì sẽ không nhận ra.Chúng tuy có bóng dáng và thanh âm khá giống yêu thú,nhưng nếu tâm thần không hề chú ý sẽ gây ra cảm giác sợ hãi cực độ.Chúng không hề có tiếng bước chân có lẽ là thiếu sót lớn nhất,nếu không chú ý nghe cũng khó có thể nhận ra.Minh Tiến vì đã vận dụng Vô Thần nên tâm ý vô cùng đồng nhất,ngưng trọng lắng nghe.Nếu là kẻ khác chỉ sợ là đã run rẩy mà điên cuồng tháo chạy,như vậy lại càng dính sâu vào huyễn trận hơn thôi.Tuy đã nhìn ra ảo ảnh,hắn cũng chỉ nhẹ nhàng giảng giải cho Như Như hiểu.Tạm thời lúc này hắn vẫn chưa có động tĩnh gì vì chưa tìm ra cách phá trận…
- Tiểu muội,điều này không thể được.Quy định bao năm qua của Phụng Hoàng Cung đã nói rõ,muội tuy thân là con gái cung chủ nhưng cũng đừng vì thế mà vọng động!
Nứ nhân áo đỏ lên tiếng phản bác,trong giọng nói có phần gắt gao cùng phản đối mãnh liệt.Nữ nhân ngồi trên ghế kia vẫn thở dài mà nói.
- Tỷ chắc thừa biết,Ngũ Hành Mê Hồn trận trừ tu sĩ ngoài Kết Đan trung kì trở lên mới có thể phá giải.Uống hồ y mới chỉ là Trúc Cơ,mà tỷ tỷ biết rồi đấy…
Nữ nhân trẻ tuổi giọng điệu đã trở nên cầu khẩn,van nài.
- Nam nhân mang dị linh căn băng hệ ngàn người mới có một kẻ họa hoằn tiến giai được tới Trúc Cơ,tỷ tỷ,xin tỷ giúp ta một lần này thôi!
- Không được,môn quy đã có ta nào dám trái!
Nữ nhân áo đỏ dứt khoát,xua tay mà nói.Nữ nhân trẻ tuổi lúc này mặt đã tái xanh,nước mắt lưng tròng.Nàng biết với tính cách cứng rắn không khác gì nam nhân của sư tỷ,cho dù nàng cầu xin tới mức dọa tự vẫn cũng khó lòng lay chuyển nổi ý nghĩ kiên định nọ.Nhất thời chỉ còn sự lo lắng không thôi,ôm tấm ngọc giản nọ vào lòng mà thút thít khóc…
- Ca ca,giờ chúng ta làm sao để phá trận đây?
Như Như lo lắng hỏi,đã chừng một canh giờ vẫn không thấy hắn có động tĩnh gì thì trong lòng lo lắng không thôi.Nàng chung quy chỉ thấy hắn cắm thanh thổ kiếm xuống đất,nhắm mắt như đang tĩnh tọa thì thấy sốt ruột vô cùng,lẽ nào cả hai lại bị nhốt tại đây?
Cách đó không xa,chỉ chừng hai ba mươi bước chân.Có một bóng nữ nhân áo vàng đang ngồi vắt vẻo trên một cành cây,trên tay nàng đang có năm lá cờ nho nhỏ đang lơ lửng trên không.Đây là cô nàng đã dẫn đường cho Minh Tiến vào Phụng Hoàng Cung,lúc này nét mặt nàng ta vô cũng ngưng trọng.
- Ồ! Định dùng Thổ hệ tìm kiếm sao,nam nhân này quả có chút ý tứ nha!Xem ra tiểu nha đầu Bạch Phụng chú ý tới y cũng không có gì là lạ,tuổi trẻ tài cao!
Đột nhiên Minh Tiến mở mắt,giác quan vô cũng nhậy bén của hắn phát hiện có một luông khí tức xuất hiện cách đây không xa.Sắc mặt trở nên hứng phấn vô cùng,ôm lấy eo Như Như rồi khẽ nói.
- Chúng ta đi!
Nữ nhân áo vàng vẫn đang chìm vào suy tư,nàng thân là nhũ mẫu của tiểu thư – con gái cưng của Cung chủ Phụng Hoàng Cung.Tuy chỉ là nhũ mẫu,nhưng tình cảm mà nàng dành cho tiểu thư đâu có kém tình mẫu tử,chỉ là lúc hồi tỉnh thì giật mình kinh hãi.Phía xa xa có một luồng lam quang đại thịnh đang xé gió lao tới,khi còn cách nàng ta chừng trăm trượng thì đột nhiên lam quang lóe lên rồi biến mất.
- Là địch nhân sao?
Nữ nhân nọ mặt mày ngưng trọng,vội vàng tung ra mấy tấm phù chú phòng ngự,ngưng thần quan sát.Chợt ánh lam quang nọ một lần nữa lóe sáng ngay gần người nàng thì sợ hãi vô cùng,vội vàng thoái lui ra xa.
- Thuấn di?
- Sai rồi,dây chỉ là Di Động thuật mà thôi!
Trong đạo lam quang cất lên tiếng nam nhân trầm trầm,nữ nhân áo vàng khẽ cau mày.Giọng nói này đã từng nghe qua,rất quen tai,vội suy nghĩ rồi rất nhanh kinh hãi mà hô lên.
- Là công tử sao?
- Không sai,chính là ta.Cô nương…à không,tiền bối vẫn còn nhớ tới ta thật là vinh hạnh!
Lam quang vụt tắt,để lộ ra một cặp nam nữ đang đứng trên một cây Trúc Ngọc.Nam nhân mặc một bộ trường bào màu đen,mái tóc cắt ngắn,trên sống mũi còn có một cặp tròn tròn màu bạc kì quái.Nữ nhân thân vận một bộ bạch y,thân hình nhu thuận nép vào ngực nam nhân nọ.Minh Tiến cười hà hà rồi mới nói tiếp.
- Không ngờ tiền bối đã là Nguyên Anh mà còn phải giả trang làm Luyện Khí,thật khiến ta suýt nữa mắc mưu người!Hóa ra tiền bối là người điều khiển trận pháp,xem ra dẫn đường cho tại hạ cũng là tiền bối có mưu tính riêng!
- Hi hi hi,xem ra ngươi cũng có chút bản lĩnh nha!
Nữ tử áo vàng đột nhiên cười lên,giọng điệu phong tình vạn chủng,trong tiếng cười có ẩn chứa mị công,ánh mắt nàng ta thì đưa đẩy nhìn tới.Minh Tiến nhắm mắt,hít sâu một hơi,trong đầu nhẩm lại Vô Thần,sau đó mở mắt mà cười nói.
- Tiền bối,không nên dùng mị công với ta.Vô ích thôi!Có chuyện gì xin cứ nói thẳng,không cần phải vòng vo cho tốn thời gian!
Ô!Nữ nhân áo vàng kinh ngạc vô cùng,xưa nay khó có ai thoát khỏi Mị Hồ thuật của nàng ta,nào ngờ tên tiểu tử Trúc Cơ này có thể phá giải thì ngạc nhiên vô cùng,cặp mắt cứ nhìn hắn từ đầu tới chân.Minh Tiến cũng không hề nói gì thêm,cứ mặc cho nữ nhân nọ nhìn mình.Một lát sau,nữ nhân thở dài nói.
-Thật khiến cho người ta mở rộng tầm mắt,ngươi muốn phá trận phải không?
- Không sai!
Minh Tiến khẳng khái đáp lại không chút khách khí.Nữ nhân cũng có chút bất ngờ vì lời đáp của y,không như những kẻ thông thường.Nếu kẻ bình thường,chỉ cần chênh lệch tu vi đã cung kính vô cùng,đằng này nam nhân này thì không như vậy,cho dù đã biết nàng là Nguyên Anh nhưng cũng không hề sợ hãi mà đối đáp,thậm chí có một chút gì đó kiêu ngạo.Nàng thầm quan sát kĩ tu vi của hắn,thấy vẫn chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ thì không khỏi có chút ngạc nhiên,sau đó vẫn cười mà nói.
- Ta cũng muốn cho ngươi qua,bất quá môn quy Phụng Hoàng Cung không cho phép!