Đăng vào: 12 tháng trước
Trương Dạ Nguyên nét mặt âm trầm, nhìn tới hai kẻ nọ mà nói. Thanh âm của lão tuy không cao, không thấp những ai nghe cũng thấy tai mình ong ong khó chịu.
- Băng Ngọc Cung câu kết với Nhạn Huyết Đường, âm mưu khởi sự gây ra huyết chiến. Thêm nữa, âm mưu bắt cóc Lam Thiên Tiên Tử, tội này khó tránh một phen thanh lý môn hộ!
Nói tới đây, mắt lão long lên những tia lửa, nói tiếp.
- Quyền đệ nhất môn U Châu, ta tuyên bố Lãm Thiên Hạ - Giết! Tiếu Vong Hồn – Giết! Toàn bộ hai tông môn này tự nội bộ thanh lí môn hạ, tự do bầu trưởng môn. Thất đại tông môn không được can dự. Còn nữa, lập tức giải cứu toàn bộ nữ nhân bị bắt cóc tại thạch thất, truy lùng Lãm Tiêu Dao cùng bè đảng của hắn, diệt sát không tha!
Lời vừa nói xong, lão tung ra một tấm lệnh bài, trên đó khắc hình chín con rồng chín màu sắc khác nhau, là tượng trưng cho lệnh bài thủ lĩnh của cửu đại tông môn. Mặt sau là những kí tự được khắc chìm : “Quyền Thủ lãnh liên minh Cửu đại tông môn!”. Lập tức các vị ngồi đó, ngoài trừ duy nhất Hư Ngôn đang tụng niệm, còn đâu đều quỳ cả xuống mà tiếp lệnh. Lập tức các vị môn chủ, trưởng môn cho gọi đệ tử truyền tin đi.
Trương Dạ Nguyên thấy mọi người đều khẩn trương, đương nhiên vô cùng vừa ý. Lão lại hướng tới phía Hư Ngôn mà chắp tay, cung kính nói.
- May nhờ có sư thúc của đại sư mà chúng ta mới hay biết chuyện này. Thật sự cảm tạ vô cùng. Nếu không, chỉ e U Châu lại một phen máu huyết đầm đất!
- A di đà phật, thiện tai, thiện tai!
Hư Danh khẽ tụng phật ngôn, sau đó im lặng. Đoạn hội thoại của Hắc y nhân và lão đương nhiên tất cả đều nghe rõ, vì vậy chỉ có thể bái tạ lão tăng mà thôi…
Mệnh lệnh của Thủ lãnh Cửu đại tông môn rất nhanh được truyền đi khắp cõi U Châu. Tin này truyền ra, lập tức có vô số tông môn tiến hành điều tra, sàng lọc môn hạ đệ tử. Lần này thông tin báo về cho Trương Dạ Nguyên khiến lão còn một phen kinh hồn táng đởm. Ngoại trừ Thiên Hồng Tự và Hợp Hoan Cốc, còn lại trong tám tông môn kia đều có một bộ phận những kẻ nội gián của Băng Ngọc Cung cài vào. Nhiều thì vài trăm người, ít thì cũng bốn năm mươi người, thậm trí có không ít kẻ có chức vị đầu lãnh các phân đường. Thêm nữa, các tông môn trung cấp và ngay cả các tiểu tông môn cũng không phải ngoại lệ, hầu như ở đâu cũng điều tra ra thân thế của những kẻ trà trộn vào. U Châu một phen nhốn nháo gà bay chó chạy, thanh lý môn hộ không nơi nào không diễn ra. Tình cảnh này khiến Trương Dạ Nguyên cùng với những trưởng môn còn lại đều không khỏi đổ mồ hồi trộm, ai ai cũng thở phảo kêu thầm may mắn. “Nếu như không có nam nhân tên Minh Tiến kia, có lẽ chắc chắn kẻ bị diệt sát lúc này không phải là lũ phản đồ mà có thể chính là bản thân bọn họ”.
Mệnh lệnh truyền đi, cũng cùng lúc rò rỉ tin đồn về người khám phá ra âm mưu nham hiểm này khiến khắp nơi bàn tán xôn xao, thậm trí nó dần trở thành câu chuyện chính ở những buổi tụ họp của tu chân giả U Châu. Không từ một giai tầng nào, tâm pháp, phân hệ tu luyện nào. Đâu đâu cũng nhắc tới sự việc này, câu hỏi thường trực lúc này là : “Này, ngươi biết ai là người đã khám phá ra âm mưu của Lãm Thiên Hạ không?... ”. Mặc dù nó chỉ chỉ ra thông tin một cách chung chung nhưng cũng khiến vô số người cảm thấy hứng thú. Chung quy lại chỉ biết đó là một nam nhân mặc hắc y, thân thủ cùng tu vi đều ẩn tàng không rõ. Đặc biệt nhất chính là y là một Long nhân, hơn nữa y có danh phận rất cao trong Thiên Hồng Tự. Thông tin thì chung chung như vậy, nhưng tam sao thất bản, qua miệng mỗi kẻ thì lại biến hóa ra một kiểu cách khác nhau. Từ dung mạo tới tu vi, từ năng lực tới kiểu cách ăn mặc cũng biến hóa ra đủ kiểu. Thậm chí không ít kẻ ở thi lâu, trà lâu hay tửu quán vỗ ngực xưng ta là bạn hắc y nọ; Lại nữa, trong tu tiên giới dần dần có một mốt mặc hắc y, mũ trùm đầu bắt trước người nọ…
Khách Phòng sau đó lập tức giải tán, Lãm Thiên Hạ cùng Tiếu Vong Hồn lập tức được hai đại đệ tử của Trương Dạ Nguyên áp tải rời đi. Các vị trưởng môn cũng mau mắn cáo từ, ai ai cũng gấp rút trở về thanh lọc môn hạ. Ở lại Thiên Hoa trấn chỉ còn lại Hư Ngôn đại sư cùng với thập nữ mà thôi. Hư Ngôn cũng nhanh tróng cáo từ về phòng riêng, Kiều Hồng Loan, Hạ Bình Nhạn, Điệp Vũ Chi, Tuyết Nhan Ly cũng lập tức bái lễ, theo sư phụ trở về. Lúc này Khách Phòng chỉ còn lại có năm nữ nhân với nhau. Ánh mắt ai cũng hiện lên vẻ mờ mịt, im lặng suy tư về sự việc vừa diễn ra ngay trước mắt, không ai bảo ai mà đều cùng hướng ánh mắt tới phía Quyên Quyên khiến nàng ta hai má đỏ lên, ấp úng hỏi.
- A… Mọi người… mọi người sao lại nhìn ta như vậy?
Nam Cung Bạch Ngạc đảo đảo ánh mắt, sau đó thần bí nói.
- Muội muội, mau mau khai hết ra cho ta!
- Ân? Mà khai gì a?
Quyên Quyên vẫn ngẩn ra, nàng chưa rõ dụng ý của Nam Cung Bạch Ngạc. Vũ Vân thấy vậy thì cười hì hì, nắm tay nàng mà nói.
- Quyên muội, ý của Bạch Ngạc tỷ là muốn muội cung khai ra thông tin về nam nhân tên Minh Tiến kia a!
- Phải đó, mau cung khai a! Muội gặp y ở đâu, trong hoàn cảnh nào, quen nhau lâu chưa…? Mau cung khai hết ra nha!
Lạc Như Hoa chồm tới, ánh mắt có chút nóng nảy tựa như đang ghen tuông. Tuyết Liên nhìn thấy vậy thì hơi cau mày, chỉ im lặng mà hướng ánh mắt tò mò tới Quyên Quyên. Quyên Quyên nghe thấy vậy thì nhất thời ngó nghiêng tới phía Lạc Như Hoa, sau đó khẽ cười hì hì mà đáp.
- Tại sao muội phải cung khai chứ? Nam nhân nọ đâu phải là nam nhân của tỷ đâu mà tỷ lại làm như nữ nhân đang ghen tuông thế?
- Ơ, muội…ta…ta…
Quyên Quyên nói vậy khiến Như Hoa ấp úng, hai má đỏ rần lên. Nam Cung Bạch Ngạc cùng Vũ Vân thấy vậy thì phì cười, dùng ánh mắt đầy trêu chọc mà nhìn tới Như Hoa. Tuyết Liên thì trong mắt ánh lên những tia quang mang kì quái mà chiếu tới, trong lòng lại nổi sóng. Nàng nhớ tới hắc kiếm mà Kỳ Dao hay ôm trong tay, trong lòng lại dâng lên cảm giác tiếc nuối chưa thể một lần so tài với nam nhân tên Minh Tiến nọ. Lập tức trong Khách Phòng yên tĩnh lại, hồi lâu Nam Cung Bạch Ngạc mới lên tiếng.
- Ai, nam nhân này thật là kì quái a…
Nàng nói ra câu này, tứ nữ tức thì đều gật đầu. Nam Cung Bạch Ngạc chợt như nhớ ra điều gì, lập tức trên mặt lộ ra vẻ thần thần bí bí mà nói nhỏ.
- Mà các muội đã biết tin gì chưa?
Lập tức tứ nữ ánh mắt ngưng trọng mà nhìn tới nàng, Nam Cung Bạch Ngạc thấy vậy thì làm hiệu nói thầm, để các nàng ghé tai vào gần chỗ mình, sau đó thì thào một hồi. Như Hoa nghe câu đầu tiên tức thì nhảy dựng lên, lùi lại một quãng, thần sắc xấu hổ ngượng nghịu vô cùng. Các nữ nhân còn lại nghe xong thì sắc mặt ngưng trọng, sau đó dùng một bộ mặt nghiêm trọng như thể một bà mẹ vợ đang đáng giá con dâu tương lai, đứng lên đi vòng vòng quanh người Như Hoa. Thậm chí Nam Cung Bạch Ngạc còn giả bộ vuốt vuốt râu, trầm giọng, gật gật gù mà nói.
- Ân, lần này Hoa Nhi tới Thiên Hoa trấn, nhất định phải mang về một nam nhân ưng ý để ta xem mặt a. Hừm hừm!
- Nha!... Bạch Ngạc tỷ đáng ghét!...
Như Hoa nghe thấy vậy thì hai má đỏ lên, không rõ là tức giận hay xấu hổ nữa. Lập tức hai tay hướng tới Nam Cung Bạch Ngạc mà truy đuổi. Chúng nữ thấy vậy thì phì cười, Khách Phòng lại một hồi khúc khích không thôi. Ngay cả Tuyết Liên lúc này cũng cười tới run hết cả người. Rượt đuổi một hồi khiến Như Hoa hai má đỏ hồng, nàng thở phì phì mà hướng tới Nam Cung Bạch Ngạc.
- Ha… Tỷ… tỷ… cứ chờ đó… Muội… muội nhất định… nhất định phải đánh… đánh cho tỷ một trận…
Nam Cung Bạch Ngạc lúc này cũng đang thở dốc, nghe vậy thì lập tức cười xòa mà nói.
- Ân, ta chờ a!
Nói xong thì lè lưỡi làm mặt quỷ. Vũ Vân thấy vậy thì khẽ cười, sau đó hướng tới Như Hoa mà nói.
- Thôi a, tỷ xin hai người a. Mà phải rồi,như vậy là Như Hoa và Kỳ Dao đã có ý chung nhân của mình, vậy không biết Quyên Quyên muội, Tuyết Liên muội và Bạch Ngạc tỷ thì sao đây?
Như Hoa nghe thấy câu này, tức thì ánh mắt sáng lên hướng tới Nam Cung Bạch Ngạc tung đòn sát thủ.
- Ân, Bạch Ngạc tỷ bao giờ mới có ý chung nhân đây a? Cả Quyên Quyên và Tuyết Liên nữa?
Quyên Quyên nghe thế thì phì cười, nàng nhấp một ngụm trà rồi mới thong thả đáp.
- Chờ tới Minh Gia Trang ở Hiểu Vân chơi một chuyến, sau đó mới tính tới việc này. Với cả, nam nhân nào qua nổi thử thách của Kim Giao này đã!
Nàng nói, vỗ vỗ nhẹ vào sợi roi quấn quanh eo mình. Tuyết Liên Nghe vậy thì nét mặt lập tức trở nên có chút băng lãnh, khẽ cười lạnh.
- Chỉ cần nam nhân nào có thể thắng được Thiên Băng Kiếm, ta lập tức tự nguyện làm vợ y!
Như Hoa nghe vậy thì khẽ lè lưỡi mà lắc đầu, ánh mắt lại chiếu tới phía Nam Cung Bạch Ngạc. Nam Cung Bạch Ngạc thấy vậy thì phì cười, khẽ lắc đầu buồn bã mà nói.
- Mọi nam nhân đều sợ danh vọng của ta, lại sợ những lời đồn thổi nên không ai dám tới gần. Chỉ dám đứng xa nhìn a, có lẽ ta chỉ có thể ở vậy thôi!
Nàng nói tới đây thì khẽ thở dài, không khí tức thì trầm xuống. Vũ Vân đưa tay ra nắm nắm tay nàng, lát sau dường như nhớ ra điều gì, nàng cười mà nói.
- Mau qua thăm Kỳ Dao muội muội đã, chuyện này tính sau đi!...