Chương 140: Chương 140: Tính Kế Lâu Dài

Mộng Tu Tiên

Đăng vào: 5 tháng trước

.



Thâu tóm Hoa Hạ
- Bá Ôn thúc, vị ca ca này thật kì quái nha! Thân thể bị thương tới mức này, ấy vậy mà vẫn còn có thể cười hay sao chứ?
Một giọng trẻ con cất lên, ngay sau đó là tiếng nam nhân khẽ cười mà đáp.
- Tiểu Sương, không nên nói thế. Vị ca ca này phải vô cùng nghị lực mới có thể sống sót khi thân thể bị tàn phế như vậy. Chắc chắn nghị lực bản thân vô cùng tốt, con nên học hỏi chứ đừng nên chê bai người khác!
- Ân, Bá Ôn thúc, con hiểu!
Nữ hài tử khẽ gật gật đầu, sau đó ù chạy ra ngoài. Để lại nam nhân tên Bá Ôn nọ lại trong phòng cùng với Minh Tiến.
Hắn lúc này đang nằm trên một cái giường trúc, toàn bộ thân thể quấn băng kín mít, chỉ để lộ ra cái miệng cùng hai mắt đang nhắm nghiền. Hơi thở hắn lúc này trầm nặng, khó khăn. Nam nhân nọ thấy vậy thì hơi cau mày, đặt tay lên cổ tay quấn đầy băng trắng ấy mà bắt mạch, nhắm mắt hồi lâu rồi mới mở mắt ra, thở dài.
- Đã hơn một tháng mà vẫn chưa hồi tỉnh, đây liệu có phải chân mệnh thiên tử thực sự hay chỉ là một cái chân mệnh sớm hiện chóng tàn?
Nam nhân khẽ lắc đầu, sau đó nhắm mắt xuất thần. Chợt phía bên ngoài vang lên một thanh âm nam nhân the thé, cao vút hướng vào bên trong.
- Lưu đại nhân, người có nhà không?
Nam nhân nọ cau mày, đắp chăn cẩn thận lên người Minh Tiến, sau đó xoay người bước ra ngoài. Chỉ thấy ngoài cổng có bốn người nam nhân, người đi đầu mặc y phục nho sinh. Y khoảng chừng ngoài ba mươi, lông mày rậm, nét mặt vuông vức, vững trãi. Cặp mắt sắc lạnh có thần, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết không phải người bình thường. Bên trái y chính là một nam nhân khác mặc áo nô bộc, thân hình nam nhân này tựa hồ như đã quen thói khúm núm, khuôn mặt nhợt nhạt trắng bệch, nổi lên một bộ dạng mặt dơi tai chuột. Hai người phía sau khá lực lưỡng, thân mặc thô y màu xám. Nhìn ai cũng lưng gấu thân hùm, sau lưng đeo đại đao dường như là hộ vệ.
Nam nhân mặc áo nô bộc thấy Bá Ôn bước ra thì lập tức cười nói.
- Lưu đại nhân, ta đưa…
Giọng điệu the thé cất lên, Bá Ôn không để y nói hết câu, đã chặn ngay.
- Hoa công công, ta vốn là một thường dân. Cầu ngài đừng dùng cách xưng hô này!
- Bá Ôn, ngươi vẫn khỏe chứ?
Nam nhân thân mặc y phục nho sinh nói, chất giọng khá nặng, trầm thấp đầy quyền uy. Trên mặt y lúc này lộ ra một cỗ thần sắc lúng túng, hai tay khẽ nắm chặt cây quạt ngà mà xiết lấy. Bá Ôn nhìn thấy hành động này thì cười nhạt, khẽ gật đầu không đáp. Giọng của Hoa công công lại the thé cất lên.
- Lưu Bá Ôn, ngươi thật vô lễ. Trước mặt Hoàng…
- Hoa Vinh, đây là truyện của ta và Bá Ôn, ngươi không cần xen vào!
Nam nhân nho sinh khoát tay nói, tức thì Hoa Vinh im lặng, cúi đầu lùi lại. Cùng hai hộ vệ lùi lại mười bước, cung kính đứng phía xa. Bá Ôn vẫn không mảy may thay đổi sắc mặt, nam nhân thư sinh thấy vậy thi lại càng luống cuống, y khẽ nói.
- Ta… ta tới để thăm mộ Quyên Thủy… Ai… đã mười năm rồi…!
Y nói xong thì thở dài, trên mặt Bá Ôn lập tức thay đổi, sắc mặt trở nên đỏ bừng như kẻ say. Vươn tay chỉ thẳng tới trước mặt nam nhân mặc nho y mà phát tiết giận giữ.
- Nguyên Chương, ngươi cút… cút ngay cho ta… Ngươi có tư cách gì mà tới đây đòi thăm viếng? Chính ngươi đã bức ép nàng ấy tới tử lộ, vậy mà ngươi còn dám vác mặt tới đây sao?... Cút, cút ngay cho ta!
Bá Ôn hét lớn, mắt long lên những tia lửa hận thù hướng về phía nam nhân mặc nho y. Ba kẻ phía ngoài nghe vậy thì cau mày, nhưng nam nhân nho y đã có chỉ dụ, vì thế chỉ có thể im lặng đứng nhìn. Nam nhân nho y nghe thấy vậy thì thoáng run rẩy, sau đó hít vào một hơi mà nói.
- Ta biết ngươi yêu nàng… nhưng ta cũng yêu nàng ấy…

- Câm miệng, ngươi còn dám nói thế sao? Lúc ngươi định cưỡng bức nàng ấy, sao ngươi không tính đến lúc này? Yêu?... Ha ha ha, ta phỉ nhổ vào cái từ đó của ngươi!... Phì!
Bá Ôn mặt càng lúc càng đỏ, phun thẳng một ngụm nước bọt vào mặt Nguyên Chương. Ba kẻ phía xa đều a lên phẫn nộ, định bụng lao tới. Nguyên Chương giơ tay cản họ lại, sau đó lấy ống tay lau mặt, y nói.
- Nguyên Chương ta nói đều là thật lòng, Bá Ôn ngươi không tin hay sao? Năm đó ta quả thực vì quá si mê, lại nghe lời ngu thần xúi dục nên mới làm ra như vậy. Mười năm nay, trong lòng ta không lúc nào thanh thản!
Nói xong, y thở dài. Bá Ôn nghe thấy vậy thì cười nhạt, đột nhiên ho lên mấy tiếng, sau đó khạc ra một búng máu tươi. Thân hình y có chút run rẩy, Nguyên Chương thấy vậy thì sắc mặt lo lắng, định tiến tới gần.
- Dừng!
Bá Ôn xua tay mà nói, sau đó dùng ống tay áo mà lau máu, nghiêm giọng nói.
- Nguyên Chương, nể tình ta và ngươi từng là bằng hữu, ta khuyên ngươi nên về đi. Ngươi nói ngươi không yên ổn, vậy tại sao trong trận Vũ Doanh lại mang Hoàng Hậu man tộc về nhập vào hậu cung? Trong trận Nguyên Hà tại sao lại bắt con gái Hạng Tiến về làm phi? Hừ, ngươi chỉ là một kẻ giả dối mà thôi!
Nguyên Chương mặt dần dần đỏ lên, càng lúc càng đỏ, y dường như đã hết nhẫn nại mà quát lên.
- Ta là Chân mệnh thiên tử, là con của trời. Là Hoàng đế vĩ đại nhất của cả Hoa Hạ này, ta muốn gì ngươi có quyền cản ta sao? Chính ngươi nói ta là Chân mệnh thiên tử, chính ngươi nói ra điều đó đấy Lưu Bá Ôn!
Bá Ôn khẽ sững người, nhưng sau đó chỉ quay lưng đi vào trong, để lại một câu cười cay đắng.
- Có lẽ lúc đó ta nhầm… lúc đó ta bói nhầm… ha ha ha…
Tiếng cười chua chát ấy khiến Nguyên Chương sắc mặt khẽ biến, nhưng sau đó lại giúp y bình tĩnh lại. Nguyên Chương khẽ thở dài, phất tay gọi mấy kẻ kia, nói.
- Hồi cung!...

U Châu, Hiểu Vân trấn, Minh Gia Trang.
Đào Nhược Hồng trên mặt thần thái ngưng trọng, bà khẽ đảo mắt nhìn tới tất cả các nữ nhân một lượt. Sau đó lại đưa mắt nhìn tới một đống những rương hòm lễ vật đủ loại được chất thành đống lớn trước sảnh. Đám rương hòm này cơ man là lụa là gấm vóc, dược vật, đan thư, nguyên tài liệu… Hiếm có cũng có, cổ quái cũng có. Bên cạnh đó là vô số các bái thiếp bọc lụa vàng, đang xếp thành một chồng cao tới nửa trượng. Bà khẽ lắc đầu, vươn tay nhấp một ngụm trà, sau đó mới nói.
- Mọi người, nếu cứ để tình huống này tiếp diễn, chỉ e không hề thuận tiện về sau này, đặc biệt là việc tu luyện của các cô. Các tông môn của U Châu từ lớn tới nhỏ liên tiếp cho người bái kiến, lại đưa lễ vật cùng vải vóc nói là vì ngưỡng mộ Minh Tiến, muốn kết giao. Kì thực chỉ là che mắt, mục đích chính lại là muốn Minh Tiến tới gia nhập tông môn của họ, giúp họ dương danh U Châu.
Đào Nhược Hồng dừng lại một chút, lát sau mới tiếp.
- Các cô đều là những người trẻ tuổi, lịch duyệt tu tiên giới khác nhau, vì thế có cách suy nghĩ trái ngược với ta. Cái đó là tự nhiên. Nếu như là truyện khác, ta nhất định không can dự, nhưng vì sau này Minh Tiến cũng là lang quân của Dao Nhi, nên ta phải nói để tránh sau này một phen hối không kịp!
- Đào tiền bối, mong người chỉ điểm. Chúng tiểu nữ xin nghe!
Liên Liên đứng lên, cúi đầu bái lễ. Lập tức Như Như, Ngân Nguyệt, Bạch Phụng, Bạch Hổ và ngay cả Kỳ Dao cũng đứng lên, cúi đầu bái lễ. Hành động này của các nàng làm Đào Nhược Hồng ánh mắt có chút tán thưởng, bắt ép các nàng ngồi xuống, bà mới nói tiếp.
- Minh Tiến thân là Phật tu, nhưng lại không phải người xuất gia. Thêm nữa, sự hiện diện của Hắc Cuồng Long…
Bà nói tới đây, khẽ lừ mắt liếc tới hắc kiếm đạt trên bàn. Hắc kiếm dường như có linh tính, khẽ run lên rồi lập tức hóa thành hắc long. Hắc long khẽ cúi đầu, ủ rũ nói.
- Ta không cố ý mà!
- Sự hiện diện của Hắc Cuồng Long cùng với sự mạo nhận của y đã làm cho các tông môn chú ý tới Minh Tiến. Thêm nữa,Minh Tiến trên danh nghĩa là sư thúc của Phương trượng Thiên Hồng Tự. Có thể tùy ý điều động nhân lực trong tự, vì điều này mà các tông môn khắp U Châu càng thêm sôi sục… Hậu quả là đây!
Đào Nhược Hồng nghiêm giọng nói, chỉ tới đống đồ cùng bái thiếp chất đống trước mặt. Hắc Cuồng Long dường như quá xấu hổ, lập tức hóa lại thành hắc kiếm trên bàn. Đào Nhược Hồng hừ nhẹ, sau đó chậm rãi nói tiếp.
- Các cô nương… ngay cả con nữa, Dao Nhi… Thời gian gần đây, các cô nương đều vì vướng bận và lo lắng truyện này nên không thể tập trung cho tu luyện, đúng không?
Đào Nhược Hồng nghiêm giọng nói, lập tức các nàng kia len lén nhìn nhau, sau đó gần như cùng một lúc mà gật đầu. Đào Nhược Hồng thấy vậy thì khẽ cười, sau đó ôn tồn nói.
- Thân là nữ nhân, lo cho lang quân mình cũng là một bổn phận. Ta cũng là nữ nhân, đương nhiên biết rõ việc này, vì thế ta không có quyền trách cứ. Nhưng ta chỉ lo lắng một việc, đó là sẽ càng lúc càng có nhiều lễ vật cùng bái thiếp sẽ được đưa tới Minh Gia Trang này. Sự việc sẽ càng lúc càng rối ren gấp bội!
- Vậy thì phải làm sao bây giờ?
Như Như sốt sắng hỏi, Ngân Nguyệt thì khẽ cau mày. Tình huống này quả thật khiến nàng cảm thấy khó giải quyết. Nếu như đơn thuần từ chối, chắc chắn đám người nọ sẽ cho rằng lễ vật như thế chưa đủ hậu, chưa đủ sức hút nên sẽ càng tăng cường lễ vật lên, thậm chí là cướp giật của kẻ khác. Nếu như thẳng thừng từ chối, sẽ khiến cho nhiều kẻ phật ý gây ra thù hận ,việc Minh Tiến sau này xuất hành ắt sẽ có kẻ cố ý âm thầm gây khó khăn.
Đào Nhược Hồng nhìn nét mặt khẩn trương của các nàng, trong lòng khẽ gật gù. Bà nói.
- Ta đã có cách!
- Là cách gì vậy, người chỉ cho ta đi!
Bạch Hổ sốt ruột, chạy tới bên cạnh Đào Nhược Hồng mà lắc lắc tay bà. Đào Nhược Hồng khẽ xoa đầu nàng, sau đó mới nói.
- Chúng ta cần để Minh Tiến xuất hiện, công cáo không thích ràng buộc với bất cứ tông môn nào. Nếu quá căng thẳng, có thể thông báo lập riêng ra một tông môn!
- Nhưng chàng ấy hiện không có ở đây, hơn nữa hành tung của chàng ấy giờ chúng ta không ai biết rõ… Kể cả là Ngân Nguyệt tỷ tỷ!
Bạch Phụng bồn chồn nói, Liên Liên cũng khẽ gật đầu đồng tình. Kỳ Dao nghe vậy thì thoáng cau mày, sau đó thủng thẳng đáp.
- Hắc Cuồng Long…
Vốn các nàng cảm thấy mù mờ về hắc y nhân đã cứu Kỳ Dao, chẳng ai ngờ rằng chính nàng ta lại vô tình phát hiện ra Hắc Cuồng Long. Đào Nhược Hồng nghe đệ tử của mình nói vậy thì gật đầu, ánh mắt nhìn nàng đầy tán thưởng, nói tiếp.
- Ta tính toán rồi, khoảng lập xuân sang năm, chúng ta sẽ lập đàn thông cáo. Trong khoảng thời gian ấy, nếu như Minh Tiến trở về được là điều tốt, còn không thì cứ theo ý đó mà làm. Ngay bây giờ, ta sẽ nhờ Trương Dạ Nguyên truyền cáo…
Linh Sơn, Kim gia.
Trước đại môn của Kim gia, Kim Minh lúc này đang đứng trước mặt Kim tộc trưởng – Kim Oanh mà chập chạp cúi đầu lạy ba lạy, nàng đang chuẩn bị tiến cung. Kim Oanh trên mặt nước mắt lưng tròng, khẽ vỗ về an ủi nàng vài câu rồi đích thân đưa lên xe. Cỗ xe chậm rãi rời đi, Kim tộc trưởng nước mắt lã chã… thật là một hồi mẫu tử quyến luyến. Có kẻ nào nhìn thấy mà không khỏi thở dài cảm thán? Có nữ nhân nào nhìn thấy lại không sụt sùi rơi đi vài giọt lệ? Nhưng thật sự có ai biết, sau những giọt nước mắt giả tạo ấy lại là một nụ cười ngoác tới tận mang tai?