Chương 192: Chương 193: Ý Nguyện Của Kim Xuân

Mộng Tu Tiên

Đăng vào: 5 tháng trước

.



Mọi việc đã hết, nhưng lam cầu vẫn kiên trì thủ hộ thêm một hồi lâu mới chịu tan biến, Thiết Huyết mất đi chân lực rơi xuống nền đá. Kim Xuân cùng Bình Lam lao vội tới, chỉ thấy Tiểu Bạch Hồ nọ là một Tứ Vỹ Hồ, nó đang ngáp ra vẻ rất mệt mỏi. Kim Xuân mừng mừng tủi tủi, ôm nó vào lòng khóc nức nở hồi lâu. Tới khi bà nhớ đến Minh Tiến, quay sang đã thấy ba nữ Hồ họ cởi bỏ bộ y phục rách tươm ra, cố gắng che đậy thân thể nam nhân lõa lồ ấy. Tiểu Xảo thì im lặng, đỡ đầu hắn gối lên đùi mình, nước mắt trào ra, rơi đầy trên khuôn mặt hắn. Kim Xuân vươn tay chạm tới thân thể hắn, chỉ thấy toàn thân hắn lạnh như băng, không còn chút hơi tàn. Bà quay sang nhìn Bình Lam, chỉ thấy bà ta cũng lắc đầu nên chỉ còn biết thở dài. Tiểu Hồ trong lòng bà đột nhiên giãy dụa đòi chạy xuống. Nó bước thấp bước cao, siêu siêu vẹo vẹo bước tới thi thể nam nhân kia. Cái mũi hồng nhỏ nhắn, xinh xinh dụi dụi vào khuôn mặt trắng bệch ấy một hồi lâu. Kim Xuân ủ rũ nói.
- Minh nhi, công tử ấy đã đi rồi!
Nhưng mặc cho bà nói, Tiểu Bạch Hồ vẫn mặc kệ, vẫn liếm láp khuôn mặt lạnh như băng ấy. Cuối cùng, nó dùng chân cậy miệng thi thể, từ miệng nhả vào miệng hắn một trái cầu màu hoàng kim. Đấy chính là viên Kim đan lúc trước, việc này khiến Kim Xuân giật mình, vội vàng hô lớn.
- Minh nhi, không được. Công tử ấy hy sinh tính mạng cho con, con không được phép làm điều ấy. Đấy là đi ngược lại tâm ý của y!
Viên Kim đan hoàng kim chui lại vào thân thể hắn, Tiểu Bạch Hồ lại quay sang phía Kim Xuân mà vẫy bốn cái đuôi trắng. Trong miệng nó là một viên kim đan khác màu trắng bạc, bà giật mình lắp bắp.
- Đây… đây là…!
- Ngân đan… ngân đan… Không thể nào, nó lại là Ngân Hồ chuyển thế sao?
Kim Oanh hô lên đầy kinh dị, những người còn lại đều giật mình nhìn cho thật kĩ nhưng Tiểu Bạch Hồ đã sớm nuốt lại vào bụng, nó leo lên nằm trên ngực nam nhân, nhắm mắt rồi ngủ. Hơi thở của Tiểu Bạch Hồ nhè nhẹ vang lên, hòa cùng tiếng thở trầm thấp phát ra từ nam nhân nọ. Kim Xuân mừng tới phát khóc, ôm chầm lấy Bình Lam. Bốn nữ hồ kia thì trên mặt đều rơi lệ, vui mừng ôm lấy nhau mà rít lên những thanh âm cao vút. Nhị Tiểu thư vẫn còn sống, và hắn vẫn còn sống…
Ba cái cáng lụa từ thạch thất được chuyển lên hoa viên, đám gia nhân Kim gia thắp đèn đuốc sáng rực nơi này. Những kẻ chú ý đi theo Kim Oanh đều biết bản thân mình mắc tội nặng, hoặc là cắn lưỡi tự tận; hoặc đều quỳ phục sẵn ở đây chờ xử phạt. Kim Xuân đang vui mừng cực hạn, bà ta chỉ cho người giam Kim Oanh cùng với tay chân vào nhà ngục, còn lại đốc thúc gia nhân đưa hai chiếc cáng về hậu viện nghỉ ngơi. Được đám gia nhân chú ý nhất, có lẽ là chiếc cáng lụa, bên trên có một Tiểu Bạch Hồ Tứ Vỹ đang say sưa ngủ trên ngực một nam nhân lõa thể, được che đậy bằng vài bộ y phục rách của nữ nhân…
Chuyện Kim Minh còn sống hoàn toàn không được tiết lộ ra ngoài, đây là bí mật mà dù có bắt gia nhân nào trong Kim Gia cung khai, họ thà đem nó xuống dưới mộ. Một tháng sau đó, Kim gia cũng đã hạ cờ tang đi. Mọi người bên ngoài cứ cho rằng kim tộc trưởng đã nguôi ngoai nỗi buồn, nhưng chẳng ai biết, bên trong Kim gia lúc này còn vui hơn hội. Kim Minh nhờ nghỉ ngơi đã có thể biến thân lại thành Hồ nữ. Được tận mắt nhìn thấy nàng, được chạm vào tay nàng khiến đám hạ nhân vui mừng không tả. Vị tiểu thư mà họ yêu mến nhất vẫn còn sống. Tất cả gia nhân Kim gia đều thầm cảm tạ thần mẫu, thầm chúc phúc cho người đã cứu mạng tiểu thư mau tróng hồi tỉnh. Kim gia đã vui, lại càng náo nhiệt hơn nữa khi chỉ một ngày sau đó, Kim tộc trưởng thông báo sẽ gả Nhị Tiểu thư cho nam nhân kia – Tên hắn là Minh Tiến.
Trong căn phòng lớn, trên cái giường gỗ rộng được xông bốn góc bởi trầm hương. Hắn nằm đó, im lặng như đang ngủ say. Cạnh giường, Tiểu Sương cùng Kim Minh vẫn chắm chú ngồi nhìn tới khuôn mặt hắn. Cách đó một quãng là ba nữ Hồ cùng Tiểu Xảo cung kính đứng hầu. Kim Minh khẽ vươn tay lên vuốt ve má hắn, nàng hướng sang phía Tiểu Sương mà nói.

- Sương tỷ, liệu bao giờ huynh ấy tỉnh lại?
- Ta cũng không rõ nữa muội à, về thân thể cùng khí mạch, chàng ấy sớm đã có thể tỉnh lại. Còn vì sao giờ này chưa tỉnh, ta cũng không nắm chắc!
- Ân, được rồi. Mọi việc ở đây phiền bốn người vậy. Còn tỷ tỷ mau về phòng nghỉ ngơi đi, thức đêm nhiều sẽ làm ảnh hưởng tới da đó. Hi hi, để muội đưa tỷ về phòng!...
Kim Minh đưa Tiểu Sương về phòng của nàng ta, sau đó đi tới chính sảnh. Tới nơi, đã đụng mặt ngay Kim tộc trưởng đang sốt sắng hướng tới hậu viện. Nàng vui vẻ đáp.
- Mẫu thân!

- Minh công tử thế nào rồi?
- Ai, chàng ấy vẫn chưa tỉnh lại… Mẫu thân…!
- Hầy… thôi được, con vào đây, ta có chuyện muốn bàn với con!
-…
- Mẫu thân, đâu cần nhất thiết đưa con rời khỏi Kim gia kia chứ? Hơn nữa con và người vừa mới gặp mặt, còn chưa thể chăm sóc cho người!
Kim Minh khẩn thiết nói, trên mắt đã ngân ngấn nước. Nàng nhìn tới mẫu thân mình, sống mũi cay cay chỉ trực khóc. Kim Xuân thấy vậy thì lắc đầu, bà bước tới ôm nàng vào lòng, sau đó khẽ thủ thỉ.
- Ta muốn thế cũng chỉ là muốn tốt cho con, tốt cho cả Minh công tử mà thôi. Linh Sơn này sự thể không còn yên ổn như xưa, chẳng mấy chốc sẽ xảy ra đại biến. Con là nhi tử duy nhất của ta, ta sẽ làm mọi cách để đảm bảo con an toàn…!
Từ “duy nhất” được bà nhấn mạnh khiến Kim Minh im lặng, thân hình nàng thoáng run lên, sau đó gật nhẹ. Nàng bây giờ đúng là huyết thống duy nhất của Kim gia, nhị tỷ sớm đã mồ yên mả đẹp từ lâu. Kim Minh nghĩ vậy, hai tay vòng ra sau lưng ôm chặt lấy mẫu thân. Kim Xuân khẽ mỉm cười, vuốt nhẹ lên tóc nàng, trên mắt bà cũng đã rớm lệ. Bà nghĩ tới đứa con gái đầu lòng Kim Hoa, trong lòng không khỏi thầm thở dài buồn bã…
Thêm một tuần nữa, cuối cùng Minh Tiến cũng đã hồi tỉnh lại. Việc này khiến Kim gia từ trên xuống dưới hết sức vui mừng. Vui mừng nhất có lẽ là Kim Minh cùng với Tiểu Sương. Bằng chứng là, ngay khi hai người nhận được tin hắn vừa hồi tỉnh đã tức tốc chạy đến phòng hắn. Hai nàng mặc kệ có bao người ở đó, ôm ghì lấy cổ hắn mà khóc nức nở, báo hại hắn một phen ngạt thở tới tím tái mặt mày. Minh Tiến tuy đã hồi tỉnh, nhưng bản thân yếu ớt vô lực, ngay cả việc đứng lên đi lại đối với hắn cũng là một cực hình. Thậm trí ngay cả nói chuyện, hắn dường như cũng tốn rất nhiều sức lực mới có thể chậm chạm nói ra từng từ. Kim Xuân ời nhiều danh y bí mật tới thăm khám, nhưng tất cả đều chỉ nói hắn thân thể hoàn toàn bình thường, không hề có dấu hiệu bệnh tật hay suy nhược. Ngay cả Tiểu Sương cũng không tài nào đoán ra nổi bệnh cho hắn, chỉ có thể phỏng đoán vì hắn tiêu hao chân lực quá độ nên cơ thể yếu nhược tạm thời mà thôi.
Minh Tiến lúc này ngồi trên một cái xe lăn bằng gỗ, phía hai bên hắn là Tiểu Sương cùng Kim Minh đi cùng, đẩy xe phía sau là Tiểu Xảo, cả bốn người đang nhằm phía hậu viên đi tới. Những ngày qua, để tránh tâm tư hắn không tốt, ảnh hưởng tới việc hồi phục mà Kim Minh đã cố ý đóng chiếc xe này, mục đích để có thể đưa hắn ra ngoài dạo chơi. Nhưng nàng không hề biết rằng, cái xe lăn khiến tâm tình hắn càng lúc càng trùng xuống, càng lúc càng cảm thấy mình vô dụng. Tất cả mọi việc hắn đều không thể tự động tay, hoặc là Kim Minh cùng Tiểu Xảo giúp; hoặc là Tiểu Sương cùng Tiểu Xảo giúp đỡ… Không từ một việc nào, thậm trí ngay cả vệ sinh cá nhân… Kim Xuân vốn vô cùng tinh ý, bà chỉ nhìn thoáng qua cũng đã nhận ra tâm tư hắn không tốt. Liền chủ động bí mật nói chuyện với hai nàng, mặt khác tăng cường đưa dược vật quý hiếm tới để hắn bồi bổ. Bà lại cố ý nhờ Kim Minh cùng Tiểu Sương chú ý túi trữ vật của hắn, bí mật lục tìm một phen. Sau đó nhiều lần cho người đưa tới những bản tiêu phổ.
Rảnh rỗi sinh nhàm chán, Minh Tiến lấy việc đọc những cuốn tiêu phổ nọ làm vui. Hắn lại lọ mọ lấy Bích Ngọc Tiêu ra tập thổi. Hắn ở thế giới của mình vốn chẳng biết chơi nhạc cụ gì, họa hoằn lắm là tự sướng trên karaoke online một mình, đây có lẽ là lần đầu tiên hắn có hứng thú với nhạc khí. Hắn chìm đắm trong những bản tiêu phổ, dần dần như quên hết mọi việc xung quanh, thậm trí là việc trò truyện cùng với hai nàng. Tiểu Sương cùng Kim Minh đôi khi tỏ ra ghen ghét với cây Tiêu nọ, những đó chỉ là ý nghĩ thoáng qua. Hắn không chú tâm nữa khiến hai nàng có thêm thời gian chuẩn bị cho chuyến đi sắp tới của ba người…
Đêm về khuya, trăng lên cao tỏa ánh sáng bạc mờ ảo, dát nó lên từng ngóc ngách, từng mái nhà, từng phiến lá Kim gia. Giờ này,tất cả mọi người đều đã chìm vào trong giấc ngủ, chỉ duy nhất có một cánh cửa phòng được đẩy ra, thanh âm lộc cộc khe khẽ vang đi. Hắn gắng đẩy chiếc xe lăn nhẹ nhàng tiến ra ngoài, nhắm hướng tiểu đình nơi hậu viên mà đi tới. Dọc đường đi cực kì tĩnh lặng, chỉ có thanh âm từ những ngọn nến lớn cháy rần trên các thanh cột nhà, thi thoảng nổ lép bép; đâu đó vang lại tiếng côn trùng kêu ri ri, hòa lẫn với tiếng lá xào xạc của những cơn gió chợt thổi… Trên hành lang ấy, có một cỗ xe lăn chầm chậm đi. Tiếng lộc cộc thi thoảng lại vang lên, cũng với những âm thanh kia lại càng làm cho đêm trăng thêm tĩnh mịch. Trên cỗ xe ấy, hắn gắng gượng đưa tay đẩy chầm chậm vào hai cái bánh xe, cố gắng không để ai thức giấc.