Chương 147: Chương 147: Biệt Tài

Mộng Tu Tiên

Đăng vào: 5 tháng trước

.



Và y bắt đầu nói, đại khái là bịa ra truyện về gặp mặt Minh Tiến, sau đó là cha mẹ Tiểu Sương đã đính ước Minh Tiến với nàng từ nhỏ… Cứ như vậy mà tuần tự kể ra, không chút vấp váp. Lại nói Minh Tiến là cô nhi, không cha không mẹ, vì vậy xin cả ba người đừng tranh dành nữa. Ba người nọ nghe xong thì im lặng, không nói thêm lời nào. Họ đều biết tài hoa cùng con mắt nhìn người của Lưu Bá Ôn, thật sự muốn kết thông gia với y nhưng ngặt nỗi không có con trai. Nay thấy Minh Tiến thì vui mừng hơn bắt được vàng, ngờ đâu lại ra cơ sự này? Thêm nữa, Hoa Hạ này xưa nay vô cùng tôn trọng lễ nghi, dù không cần môn đăng hộ đối nhưng ít nhất cả hai bên phải có phụ mẫu sinh thành thì mới có thể đưa lễ, sau đó kết thông gia. Đành rằng là Minh Tiến không có phụ mẫu sinh thành, Lưu Bá Ôn thân là sư phụ, có quyền quyết định thay. Nhưng họ cũng biết thân thế Tiểu Sương, cũng biết gia cảnh của nàng nên không dám ép duyên. Điều quan trọng hơn hết, chính là các thiếu nữ là đương kim tiểu thư của ba gia tộc có danh tiếng lớn, lẽ nào lại đi làm thiếp?
Bá Ôn nói xong, lại luôn miệng tạ lỗi khiến ba người nọ chỉ cười mà lắc đầu. Chợt,từ bên ngoài bước vào một lão già, lập tức câu chuyện nọ được gác lại. Bá Ôn bước tới, đỡ tay người nọ mà ân cần hỏi han.
- Tiên lão, có việc gì mà giờ này lão không nghỉ ngơi, lại lặn lội tới đây làm gì? Bệnh đau đầu lại tái phát sao?
Lão già nọ khẽ lắc đầu, chậm rãi nói.
- Lưu đại nhân, lão Tiên ta tới đây cũng chỉ là muốn nhờ đại nhân chút việc, chứ không phải vô cớ quấy quả đâu!
Bá Ôn lắc đầu, cười mà nói.
- Không quấy quả, không quấy quả!
Sau đó dùng mắt ra hiệu cho Minh Tiến, hắn đương nhiên hiểu ý, bê lại chỗ lão già nọ một cái ghế,nhẹ nhàng đỡ lão ngồi xuống. Tiểu Sương nhanh nhẹn mang tới mộc cốc trà. Lão già nọ nhấp một ngụm trà, sau đó nói.
- Lưu đại nhân, việc trong kinh thành ban bố chiếu chỉ, chắc đại nhân không lạ?
- Không lạ!
Bá Ôn thở dài lắc đầu, lão già lại tiếp.
- Thôn ta gần đây càng lúc càng nhận thêm nhiều người tới, chắc đại nhân cũng hiểu nguyên do chứ?... Vậy ta không dài dòng nữa, họ muốn xin ở lại thôn ta, ta muốn nhờ đại nhân xắp xếp cho họ. Chứ… cái thân già này…
- Tiên lão, lão cứ yên tâm. Tạm thời cứ để họ nghỉ lại ở những nhà lân cận, sáng mai ta sẽ có an bài!...
Sau khi Tiên lão cáo từ, bốn vị nọ cùng con gái đều lần lượt cáo từ. Ánh mắt của ba người nọ vẫn đầy tiếc nuối và ẩn ý nhìn tới Minh Tiến. Hắn đánh cố ý làm lơ như không nhìn thấy, theo Bá Ôn lùi vào phòng khách. Sau một hồi dọn dẹp, Bá Ôn nhìn tới Tiểu Sương cùng hắn mà nói.

- Đã muộn rồi, hai người mau về phòng mình nghỉ ngơi đi. Mai sẽ là mọt ngày bận rộn đấy!
Tiểu Sương nhẹ nhàng gật đầu, tranh thủ liếc mắt nhìn tới Minh Tiến một cái, sau đó mới chịu rời đi. Hắn lúc này chỉ đứng cười, chờ cho tiểu cô nương đi rồi mới thở phào một cái. Bá Ôn khẽ cười, đoạn vươn tay lấy một cuộn da lớn ở phía trên giá sách bằng tre đặt bên phải phòng khách. Khẽ thổi đi bụi bên ngoài, lại trải nó ra cái bàn lớn. Vừa làm, y vừa hướng tới hắn mà hỏi.
- Sao rồi? Mấy ngày nay mệt mỏi vì những trò tinh quái của Tiểu Sương lắm sao?
- Mệt, mệt hơn là chết!
Minh Tiến buột miệng nói, sau đó chợt im lặng, cảm thấy mình nói hơi quá đà. Bá Ôn thì mắt vẫn nhìn vào trong tấm da thú nọ, không hề nhìn tới hắn mà nói tiếp.
- Điều này cũng là bình thường thôi, Mị Cốt nếu như đồng hóa cùng Tiểu Sương lúc nó trưởng thành thì hành động sẽ khác, ít nhất sẽ không tới mức này. Đấy là lý do tại sao ta dùng dược vật kiềm chế Mị Cốt phát tác, chỉ có điều…

Y chợt ngừng lại, sau đó khe khẽ thở dài mà tiếp.
- …Chỉ có điều là Mị Cốt không biết vì sao lại phát tác sớm như vậy. Ta cũng không biết tại sao lại như vậy nữa!
Minh Tiến khẽ gật đầu, ngay cả hắn cũng không biết chính vì hắn mà Mị Cốt nọ bộc phát thì liệu còn ai biết? Bá Ôn lúc này mặc dù mắt vẫn đang chăm chú nhìn tới tấm da thú kia, xong trong lòng lại cảm thấy có nhiều nghi vấn. Y có đọc qua nhiều kinh thư, đương nhiên có biết qua một vài giai thoại về Phật Thể. “Phật thể đa phần chỉ thích hợp cho những người tu hành, là một thể trạng chỉ phù hợp với phật môn. Nhưng Minh Tiến mặc dù là người tu luyện phật pháp, song lại chưa rõ hắn sau này có định quy y hay không? Thêm nữa hắn là chân long…”. Bá Ôn dừng lại, quay người tới giá sách, lấy xuống một quyển sách bìa màu xanh, khẽ chìm vào suy tư.
Minh Tiến vì tò mò, đã tiến tới gần cái bàn lớn. Hắn nhìn tới tấm da nọ, lập tức thông suốt tất cả, đây là bản đồ của Thanh Điền. Và Bá Ôn chính là đang sắp xếp chỗ cho những người mới tới kia. Minh Tiến khẽ xoay tấm da nọ vài lần, sau khi hình dung được địa hình, hắn bắt đầu liên tưởng tới những thứ mình đã được học trước đây, ngón tay khẽ vẽ lên tấm da nọ những đường nét vô hình mà chỉ có hắn mới hiểu.
Minh Tiến học giám sát, đương nhiên tất cả các phương diện của nghành xây dựng hắn đều nắm rõ trong tay. Việc bố trí này với hắn quả thật không khó, nhất là các ngồi nhà ở đây đa phần là nhà một tầng. Điều này khiến việc bố trí lại càng trở nên dễ dàng hơn. Địa thế hài hòa, thuận lợi cho việc đi lại, mua bán…v…v thêm cả chút phong thủy… Minh Tiến dường như chìm đắm trong cái thế giới suy tư ấy của riêng hắn, quên tất cả mọi thứ xung quanh.
Bá Ôn khẽ ngẩng đầu lên, việc sắp xếp với y quả thật không khó, nhưng cái khó ở đây chính là việc quy mô của Thanh Điền càng lúc càng phình to hơn. Một phần vì chính bản thân y, một phần khác vì Thanh Điền này là nơi duy nhất được ban chiếu chỉ miễn lệnh. Nếu như nó càng lúc càng trở nên đông đúc, đương nhiên quy mô Thanh Điền sẽ càng lúc càng mở rộng thêm. Từ một thôn trở thành một tiểu trấn, trung trấn rồi đại trấn… thậm chí thành hẳn một thành. Lúc đó chắc chắn tên Nguyên Chương nọ sẽ nổi tính đa nghi, cho rằng y âm mưu tạo phản mà khởi binh. Như vậy là làm vạ lây cho bao nhiêu bách tính vô tội… Bá Ôn cau mày, khẽ thở dài. “Mặc dù Nguyên Chương xuất thân thấp hèn, cực kì căm ghét cái ác, nhưng bản thân lại đa nghi vô cùng. Hắn có thể ban hành Đại Minh Luật, xử tử bè đang tham nhũng của Hồ Duy Dung thẳng tay nhưng lại không thể không nghi ngờ những vị quan thanh liêm khác. Vẫn bí mật ra lệnh cho Xưởng Vệ giám sát. Thậm chí, trong hậu cung,ngoại trừ Mã Hoàng Hậu, còn lại tất cả cung phi hắn đều có ý nghi ngờ…”.
Bá Ôn thoáng trầm tư, sau đó chậm rãi đi tới phía cái bàn lớn. Chợt y dừng lại, lông mày hơi cau lại khi nhìn tới Minh Tiến cùng với những hành động kì lạ cùng những lời thì thầm khe khẽ của hắn. Y nhẹ nhàng tới gần, ánh mắt ngưng trọng nhìn tới ngón tay hắn…
Linh Sơn, Kim Gia.
Toàn bộ Kim Gia lúc này mặc đồ trắng, ai ai cũng cố gắng đi lại thật nhẹ nhàng, dường như tất cả đều né tránh nhìn vào mặt nhau. Toàn bộ đèn lồng đỏ bên ngoài đã được hạ xuống, thay lên bằng những chiếc đèn lồng trắng. Toàn bộ đang chuẩn bị cho tang lễ của Nhị tiểu thư Kim Minh, bảy ngày nữa sẽ được đưa về Kim Gia…
Minh Tiến gật gù, hắn khẽ cười một cách thoải mái mà ngẩng lên. Thiếu chút nữa thì ngã ngửa khi thấy Bá Ôn đã lù lù đứng cạnh hắn từ bao giờ, hắn khẽ thở phào, sau đó đang định mở miệng thì Bá Ôn đã cất lời trước.
- Ngươi đã có cách xắp xếp rồi, vậy việc ngày mai giao cho ngươi vậy. Giờ cũng đã muộn, mau đi nghỉ sớm đi. Mai sẽ là một ngày bận rộn đấy!
Minh Tiến nghe vậy thì khẽ gật đầu, hắn cũng không tiện nán lại mà cáo từ rồi quay người rời đi, bỏ lại Bá Ôn ở đó. Chờ cho bóng hắn đi khuất, y mới thở dài cảm thán.
- Kỳ tài, kỳ tài…
Đương nhiên những thứ mà Minh Tiến vạch ra trên tấm da nọ, có chỗ y hiểu, có chỗ y mù mờ. Nhưng Bá Ôn cũng nhận ra Minh Tiến chính đang sắp xếp vị trí cho những người mới tới đây. Là người tinh thông nhiều mặt, người đời cho y cái biệt tài thần cơ diệu toán, đương nhiên Bá Ôn không phải kẻ tầm thường. Cách sắp xếp của Minh Tiến khiến lão thầm khâm phục, nó không những thuận tiện về mọi mặt, thậm chí ngay cả phương diện về phong thủy cũng hài hòa khiến y càng lúc càng tấm tắc trong lòng. Không biết, nếu như y biết rằng những kiến thức này ở thời đại của hắn là đại trà, ai cũng có thể học được thì sẽ sốc tới nhường nào?...
Hôm sau, Bá Ôn nhường lại việc sắp xếp cho Minh Tiến, y chỉ là người đứng quan sát phía sau. Với danh phận là đệ tử của Lưu Bá Ôn, Minh Tiến dễ dàng có được lòng tin của mọi người mới tới, để tùy ý hắn bố trí. Minh Tiến lúc này dường như biến thành một con người khác, máu nghề nghiệp bộc phát khiến hắn càng lúc càng nhập tâm vào công việc sắp xếp. Hắn chỉ mải mê với công việc của mình, thậm chí không hề để ý những thiếu nữ xinh đẹp mới tới đều đang chăm chú nhìn tới hắn, thậm chí một vài người còn đang cố ý thu hút ánh mắt của hắn.
Việc sắp xếp đương nhiên không phải chỉ một ngày là xong, suốt một tháng liền, cứ sáng sớm là hắn tới khu đất kia, tất bật phụ giúp hoặc chỉ điểm các vị trí cho những người thợ xây, hoặc là kiểm tra qua vị trí cũng như kết cấu các gian nhà… Những kiến thức hắn học được quả là mới mẻ với mọi người ở đây, nhưng vì danh tiếng của Lưu Bá Ôn nên hắn được mọi người nhất mực tin tưởng, tùy ý hắn sắp đặt. Lại qua thêm một tháng nữa, mọi việc đã dần tiến vào ổn định. Hơn bốn mươi gian nhà mới đã được xây cất xong xuôi, được sắp xếp một cách hài hòa với quang cảnh chung của Thanh Điền. Cho tới lúc này, những người mới tới mới hoàn toàn khâm phục hắn. Ban đầu, họ chỉ đơn thuần là nể phục danh tiếng Lưu Bá Ôn. Nhưng tới lúc này, khi bản thân họ sử dụng nhà thì mới nhận thấy những ý kiến của Minh Tiến là vô cùng chính xác. Không biết từ miệng ai mà họ đồn đại ra hắn thừa kế thuật phong thủy của Bá Ôn…