Đăng vào: 12 tháng trước
Sau khi đoàn người rời đi không lâu, Tứ Tiên Sơn chìm trong biển lửa ngập trời. Dưới chân núi, có một thân ảnh áo trắng lao như bay tới, hai ống tay áo dài bay lật phật trong gió. Bóng trắng vun vút lao tới, lập lờ mờ ảo như một bóng ma. Khi tới trước khuôn viên sân lớn thì dừng lại.
Người mới tới là một bạch y, mái tóc dài xõa ra che mất khuôn mặt, điều khiến người ta kinh hãi chính là mái tóc y bạc trắng, và y cụt cả hai tay. Bạch y hướng mặt nhìn tới những lầu các chìm trong biển lửa, thở dài cảm thán.
- Xem ra ta đã đến muộn!...
Hoàng Cung, Ngự thư phòng. Nguyên Chương lúc này sắc mặt biến ảo, lúc xanh lúc trắng, không rõ là đang bực bội hay đang lo sợ. Phía dưới, vô số quan viên, đại thần đang đứng cúi đầu im lặng, trên mặt lộ ra nét kinh nghi bất định, len lén nhìn tới phía Nguyên Chương. Tất cả không gian đều ánh lên sự trầm mặc, ngoại trừ duy nhất một người – Hoa Vinh.
Trên bàn phủ gấm vàng, một chồng lớn những tấu thư đang được bày lên. Cạnh đó là một cuộn lụa vàng, bên ngoài còn có chút máu đỏ loang ra, được che đậy bên trên bởi một tấm lụa vàng khác. Nguyên Chương bóp bóp trán, cau mày không nói gì, hồi lâu đột ngột đứng dậy, đi đi lại lại trong thư phòng. Hành động này của y khiến cho tất cả đám đại thần đều cúi đầu thấp hơn…
Một giờ trước, một đội ngũ đông đảo Cẩm Y Vệ hộ giá hai vị công chúa hồi cung, mang theo tin tức khiến y vừa bất ngờ, vừa phẫn nộ. Nửa canh giờ trước, Hoa Vinh mang tới cho y báo cáo về mật chỉ đã hoàn thành. Điều này càng khiến y cau có hơn, cùng lúc ấy là vô số quan viên tức tốc dâng cáo thư, nội dung cũng chỉ quay quanh Tứ Tiên Sơn. Yêu cầu Hoàng Đế truy tung đám tứ tiên dâm đãng, đồng thời ban thưởng cho những người có công. Chỉ sau đó ít lâu, tin từ Thanh Điền truyền tới, Bá Ôn qua đời. Tin này khiến quần thần hết sức hoang mang, chỉ duy nhất có hai người không hề ngạc nhiên, đó là y và Hoa Vinh.
Nguyên Chương lúc này cảm thấy đau đầu khôn tả, dường như sự hưng phấn do Tiêu Dao Tửu tạo ra đã theo tin tức kia mà bay đi đâu hết cả. Những lúc như thế này, y mới cảm nhận được mình hành động ngu xuẩn như thế nào; những lúc như thế này, y mới cần tới một mưu sĩ toàn tài để cầu viện. Chỉ hiềm một nỗi, chính y lại vừa ra lệnh đoạt mạng mưu sĩ đệ nhất Hoa Hạ…
Đoàn người ngựa mau chóng phi nhanh, hướng tới Thanh Điền mà đi, dọc đường không hề ngừng nghỉ. Sau hai ngày, rốt cuộc mốc đá Thanh Điền cũng đã xuất hiện trước mắt họ. Nhưng khi vào tới cổng, tất cả đều cảm nhận được một không khí tĩnh mịch, tang tóc đang bao trùm nơi đây. Tiểu Sương bước xuống khỏi xe ngựa, hỏi thăm vài người dân. Mọi người nhận ra nàng, nước mắt rơi đầy mặt mà báo tin dữ. Nàng chỉ cảm thấy một hồi trời đất quay cuồng, ngất lịm đi…
Trong căn nhà nhỏ của Bá Ôn, lúc này gian giữa bày một hương án lớn, lại có vô số vải xô trắng, hoa vải trắng được gắn trên. Một nhà sư già, thân mặc cà sa màu vàng đang nghiêm trang gõ mõ tụng kinh. Đứng dọc hai bên, đều là những người đã quá trung niên, trên mặt lộ ra thần thái vô cùng thương xót. Mỗi khi có người vào dâng hương, họ lại thay mặt gia chủ cung kính bái lễ, đáp lễ. Đây chính là môn chủ của các tông môn Hoa Hạ được Minh Tiến hỗ trợ. Hắn lúc này vẫn mê man trong phòng sau. Còn Tiểu Sương, lúc này trên mặt thất thần, im lặng ngồi bên trái cỗ quan tài lớn màu đen, luôn tay đốt tiền giấy…
Ba ngày tang qua đi, sau đó đưa thi hài đi chôn. Đoàn người đều mặc vải tang trắng, im lặng đi theo nhau hướng tới khoảnh đất trống cách Thanh Điền không xa. Những đoàn tiền giấy trắng tung bay theo đoàn người, trời đất dường như cũng u uất, không cho tuyết rơi mà là mưa phùn rắc rắc, tang thương, lạnh lẽo.
Khu đất chôn y, ngay cạnh đó cũng là một ngôi mộ khác đã xanh cỏ. Đây là mộ phần của vợ Bá Ôn – Quyên Thủy phu nhân, và giờ, cạnh nàng cũng không hề cô đơn, bởi chồng nàng – Bá Ôn đã tới với nàng…
Bốn mươi chín ngày trôi đi, không nhanh cũng không chậm. Thanh Điền trong bốn mươi chín ngày ấy dường như không còn chút sức sống. Người ta thường thấy Tiểu Sương lầm lũi đi đi, về về tránh né mọi người khiến họ càng đau đớn, xót xa. Thúc thúc qua đời, lang quân thì bất tỉnh tới nay chưa hồi tỉnh. Số mệnh nàng quả thật quá éo le, nghiệt ngã. Đám nhân sĩ võ lâm cũng sớm rời đi, tuy vậy vẫn cắt cử người ở lại bảo vệ cả hai, ai mà biết trước được tên hoàng đế óc heo kia lại nghĩ ra trò gì? Quả nhiên không sai, chỉ vài ngày sau, từ kinh thành đã có kẻ mang tin tới.
- Lưu tiểu thư cùng toàn bộ dân Thanh Điền tiếp chỉ!
Thái giám the thé cất giọng, đám đông dân chúng mặc dù bực bội nhưng vẫn quỳ xuống, Tiểu Sương thì im lặng, lặng lẽ quỳ xuống.
- Phụng Thiên thừa vận, hoàng đế chiếu rằng. Nay đã mãn hạn để tang, trẫm mới có thể dùng người đưa tin tới Thanh Điền. Việc Bá Ôn qua đời khiến trẫm thấy đau đớn không tả, tựa như mất đi một cánh tay. Nhưng vì công việc xử lý Tứ Tiên Sơn, thêm nữa lại vì hạn để tang nên không thể đưa tin tới sớm hơn. Mong vong linh Bá Ôn linh thiêng xá tội. Nhớ trước đây, Bá Ôn theo trẫm chinh chiến, đánh đông dẹp bắc, phò tá trẫm gây dựng giang sơn Hoa Hạ này. Công lao trời biển, vì thế nay tuyên bố miễn cho Thanh Điền mười năm thuế vụ, nam nhân miễn ười năm quân vụ. Lại cử thợ giỏi về Thanh Điền xây cho Bá Ôn một tòa miếu thờ, chỉ là chút lòng thành, mong người trên trời thấu tỏ. Khâm thử!
Nàng khẽ bái tạ, sau đó đứng lên nói.
- Đa tạ long ân, chỉ có điều Thúc Thúc trước nay thích đơn giản, xin người về cung hồi báo giúp. Việc xây miếu tốt nhất không nên!
Thái giám hơi cau mày, sau đó lại lấy ra một cuộn lụa vàng khác, hướng tới nàng mà nói.
- Lưu tiểu thư, tiếp chỉ!
Tiểu Sương hơi sững người, sau đó cũng quỳ xuống.
- Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu rằng. Lưu tiểu thư cùng với lang quân có công dẹp loạn Tứ Tiên Sơn, phụng mệnh giải cứu hai vị công chúa. Đây là công lớn, trẫm đặc cách ban thưởng mười xe lụa gấm, trăm vạn lượng bạc. Đặc cách ban cho Miễn tử kim bài, phong hàm quan tước. Về phần tước phẩm, trẫm cho ngươi tùy chọn. Hoa Hạ xưa nay trọng dụng nhân tài, mong có thể một lần gặp mặt kì sĩ. Khâm thử!
Tiểu Sương cau mày, chờ y đọc hết thì đứng dậy, nàng cung tay mà nói.
- Công công, phiền người chuyển lời giúp chúng ta được không?
- Có chuyện gì, xin Lưu tiểu thư cứ nói!
Y cung kính nói, dù sao thấy những ban thưởng này, đủ biết hai người rất được lòng Nguyên Chương nên y nào dám kiếm cớ gây khó dễ, không phải chê mạng mình dài quá sao? Tiểu Sương hít vào một hơi, nghiêm giọng nói.
- Phiền công công chuyển lời tới thánh thượng. Phu thê chúng ta đối với cứu người, chỉ là thuận tay. Đáng phong thưởng chính là những vị nghĩa sĩ giang hồ kia mới đúng. Còn bổng lộc, quan tước. Từ xưa tới nay chúng ta không màng tới, cầu thánh thượng thu hồi thánh chỉ!...
Rầm!!! Nguyên Chương sau khi nghe xong tin báo thì bực bội quẳng ngay cuốn sách đang cầm trên tay xuống mặt bàn. Y bực bội đứng dậy, phất ống tay hoàng bào mà đi đi lại lại trong phòng, vẻ mặt cau có cực hạn. Hoa Vinh nhìn tình cảnh ấy thì cau mày, khẽ phất tay cho tên thái giám nọ lui đi. Mặt khác, y kêu người mang trà tới, tự tay dâng lên cho Nguyên Chương.
- Hoàng thượng, xin người bớt giận, tránh ảnh hưởng tới long thể!
Nguyên Chương nhìn lại, ánh mắt y luc này tạm hòa hoãn đi phần nào, nhận lấy chén trà tu một hơi cạn sạch. Sau đó cầm nó mà ném thẳng xuống nền nhà. Hoa Vinh thấy vậy cũng chỉ im lặng, sống cạnh vua như chơi với hổ, tốt nhất không nên động chạm tới nó những lúc nó đang tức giận. Đi lại một hồi, cuối cùng y ngồi trở lại ghế rồng mà cau mày. Lúc này Hoa Vinh mới lên tiếng.
- Hoàng thượng, kì sĩ nọ quả thật thương thế không nhẹ. Lúc này triệu vào cung chỉ e không tiện. Thêm nữa Thanh Điền vừa mãn tang Bá Ôn đại nhân không lâu, Lưu tiểu thư quyết định như vậy cũng là hợp tình hợp lý!
- Hoa Vinh, ngươi không nghe đám thuộc hạ của mình bán tán như thế nào ư? Người này là Long Nhân, là rồng đấy. Việc chín nữ nhân Ô Nha ty được y cứu sống không phải chỉ đám thuộc hạ của ngươi, mà ngay cả con gái trẫm là Gia Trinh cùng Liễu Lan chứng kiến tận mắt. Mà ta ở Hoa Hạ này cũng là Thiên Tử, cũng là rồng, đồng loại gặp nhau có gì là lạ?
Hoa Vinh nghe xong thì lắc đầu, trong lòng cũng không cho là phải. Từ trước tới nay, y chỉ tin vào những điều tận mắt mình thấy, chính tai mình nghe, chính tay mình sờ thử. Chứng kiến hắn như vậy, Nguyên Chương cũng chỉ lắc đầu, sau đó thấp giọng nói.
- Một nước không thể có hai vua, một vùng trời không thể có hai con rồng cùng cư ngụ. Hoa Hạ này đã có ta là rồng, thì con rồng khác tới đây hoặc là ngoan ngoãn rời đi, hoặc là chết!
Từ cuối cùng y gằn giọng mà nói, Hoa Vinh nghe xong thì run rẩy, trong nội tâm lại thầm lắc đầu. Cho dù bản thân y là thái giám, nhưng y lại rất coi trọng quy luật giang hồ. Hành động lần này không phải quá mức thừa nước đục thả câu sao? Lại nghe Nguyên Chương nói tiếp.
-Mang chỉ dụ của trẫm, tiếp tục tới Thanh Điền mời người. Còn làm sao để mời… chắc ngươi hiểu ý ta chứ?...
Thanh Điền, liên tiếp những ngày sau đó đón nhận thánh chỉ từ kinh thành. Cứ mỗi một đạo thánh chỉ, lại tăng thêm một phần hậu lễ hậu hĩnh, ban thưởng trọng hậu. Duy nhất chỉ có Tiểu Sương luôn tay từ chối, xin thu lại thánh chỉ. Cứ như vậy giằng co tới lần thứ mười, đạo thánh chỉ thứ mười. Hoa Vinh cảm thấy không thể trần trừ thêm, bèn cho thái giám mang tin mang theo hơn một vạn cấm quân tới Thành Điền. Ý đồ rõ ràng, sẵn sàng ra tay nếu như Tiểu Sương tiếp tục từ chối. Cuối cùng cũng bắt ép được hai người lên xe theo họ về kinh thành. Nhưng theo chỉ dụ tuyệt nhiên không cho phép bất cứ kẻ nào theo cùng.
Ngồi trên cỗ xe sang trọng, Tiểu Sương khẽ nghiêng người tựa vào bên ô cửa nhỏ. Những tháng ngày qua, khuôn mặt nàng trở nên xanh xao, thân hình dường như gầy ốm đi nhiều. Tuy vậy những nét mị hoặc trên mặt vẫn còn nguyên, cặp mắt đẹp ấy lúc này đang chăm chú chiếu tới nam nhân vẫn đang nằm hôn mê trong xe. Nàng khe khẽ thở dài, vươn tay nắm lấy bàn tay hắn. Nàng biết, chuyến đi này nhất định không hề thuận buồm xuôi gió, nếu hắn có mệnh hệ nào, nàng nhất định sẽ đi cùng với hắn. Trên cõi đời này, Bá Ôn thúc mà nàng yêu thương nhất đã rời bỏ nàng mà đi, nếu hắn cũng đi mất thì nàng chẳng còn ý nghĩa gì mà tồn tại trên đời này cả. Tiểu Sương khẽ mỉm cười một mình, nàng cúi đầu, hôn nhẹ lên môi hắn mà thì thào.
- Tướng công, chàng yên lòng. Chàng đi đâu, Tiểu Sương sẽ đi theo tới đó. Vĩnh viễn là chim liền cành, là lá liền cây!...