Đăng vào: 12 tháng trước
Nhiễm Vân Sinh đối với La thị, quả thực còn quan trọng hơn mạng của bà, hiện giờ Nhiễm Vân Sinh sinh tử chưa biết, còn không biết sẽ chịu khổ bao nhiêu, theo thời gian từng ngày trôi qua, lòng bà bị tra tấn đến độ sắp chết rũ.
Nhiễm Nhan theo Nhiễm Bình Dụ tới phòng ngủ, mới vừa bước qua khỏi cửa phòng, liền có mùi thuốc nồng đậm xông vào mũi, Nhiễm Nhan ngửi ngửi, phát hiện chỉ là thuốc an thần, bổ dưỡng, trong lòng cũng an tâm hơn.
Trong nội thất, mành bốn phía giường có ba phía đã được cuốn lên một nửa, La thị sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, bốn phía đặt bồn băng, mấy thị tỳ đang ngồi quỳ canh giữ bên cạnh.
La thị nghe thấy tiếng bước chân, hơi mở mắt nhìn qua, thấy người tới là Nhiễm Nhan, ánh mắt không khỏi sáng lên, giãy giụa muốn ngồi dậy.
Hai thị tỳ vội vàng tiến lên đỡ lấy bà.
Nhiễm Nhan vừa mới quỳ ngồi xuống trước giường, liền bị La thị bắt lấy tay, "Thập Thất Nương, Tiêu Thị lang đâu?"
"Hắn bị thánh thượng gọi vào cung, nghĩ chắc là vì chuyện của Ba Lăng công chúa, Tam thẩm, ngài yên tâm đi, phu quân sẽ không để Thập ca xảy ra chuyện." Nhiễm Nhan biết La thị cực kỳ tín nhiệm Tiêu Tụng, liền nói theo ý bà.
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." La thị thở dài, vành mắt lại đỏ lên, nghẹn ngào nói: "Vân Sinh của nhà chúng ta, từ nhỏ đến lớn đều làm người yên tâm, thông minh ngoan ngoãn, lại đặc biệt hiểu chuyện, chúng ta cũng không cầu leo lên nhà cao cửa rộng kia, nhưng sao ông trời lại không buông tha hắn chứ?"
Nhiễm Nhan trầm mặc hai giây, an ủi bà: "Ba Lăng công chúa bị cấm túc, là do Ngự sử Đại phu Mã Chu dâng tấu buộc tội, gần đây biên giới Cao Lệ không ngừng có chiến sự, chuyện trong triều cũng nhiều, bệnh tình của Tấn Dương công chúa lại tái phát, tâm tình thánh thượng đúng là không tốt, Ba Lăng công chúa lúc này phạm lỗi, cơn giận của thánh thượng chỉ sợ trong thời gian ngắn khó có thể bình ổn, nghĩ chắc cái biệt viện kia cũng sẽ lơi lỏng phòng thủ, đến lúc đó ta thỉnh phu quân phái người đi vào tìm Thập ca ra."
Những lời này, cũng coi như là để an ủi chính mình.
La thị nghe nàng nói rõ ràng có đạo lý, trong lòng cũng không khỏi tin bảy tám phần, vội vàng nói: "Ngươi cũng biết khi nào có thể đi lục soát biệt viện sao?"
"Việc này còn phải lên kế hoạch một chút, phu quân vừa mới trở về, cũng không biết thánh thượng gọi hắn đến tột cùng là vì chuyện gì, nếu muốn tam tư tra rõ vụ này, thì hắn có thể quang minh chính đại đi lục soát biệt viện, nếu thánh thượng không muốn truy cứu kỹ, chúng ta có thể thừa dịp Ba Lăng công chúa bị cấm túc, âm thầm đi lục soát, bất quá sớm nhất cũng phải chờ ngày mai." Trong lòng Nhiễm Nhan thật sự là định làm như vậy, nàng cũng chịu đựng không được chuyện Nhiễm Vân Sinh bị cầm tù như đồ chơi.
Tuy lời Nhiễm Nhan phân tích rất rõ ràng, nước mắt La thị vẫn ngăn không được mà trào ra, "Tạo nghiệt a! Nhĩ Đông còn mang thai, Vân Sinh liền xảy ra chuyện này."
Nhiễm Nhan ngẩn ra, "Chuyện Nhĩ Đông mang thai đã bao lâu rồi?"
"Đã hơn sáu tháng, nha đầu Nhĩ Đông này cũng không hiểu, mang thai hai ba tháng mà chính mình cũng không biết, Thập Lang lại xảy ra chuyện này, nàng ta cũng không được tốt." La thị nói.
Nhiễm Nhan thấy bà có vẻ có chút tinh thần hơn lúc nãy, liền nói: "Ngài an tâm dưỡng cho tốt thân mình, đừng để đến lúc Thập ca trở về, sức khỏe của ngài cùng tam thúc lại suy sụp."
La thị gật gật đầu. Bà đã nhiều ngày không ăn uống bình thường, lúc này nói vài câu liền thấy mệt, Nhiễm Nhan liền lui ra ngoài, để bà nghỉ ngơi.
"A Nhan." Nhiễm Bình Dụ nhịn không được nhắc nhở nàng một câu, "Ta trong khoảng thời gian này có nghe bổn gia truyền đến tin tức, sau khi Mỹ Ngọc qua đời, Cao thị không tin là nàng ta bị bệnh qua đời, cho nên điên cuồng phái người điều tra, ta sợ bà ta sẽ giận chó đánh mèo đến ngươi."
Không nói đến việc này có phải Nhiễm Nhan làm hay không, Cao thị đối với nàng thống hận cỡ đó, thì rất có khả năng đem oán khí phát tiết trên người nàng, chuyện này thật sự nên để tâm.
Chuyện này chưa xong, chuyện khác lại tới, cứ từng chuyện theo nhau mà đến, chồng chất lên nhau, làm Nhiễm Nhan cảm giác vô cùng mỏi mệt.
Nhiễm Nhan đi cả một đường, toàn thân nhức mỏi, cộng thêm vết thương trên đùi đau rát như lửa đốt, làm cả người nàng toát mồ hôi, đặc biệt là mồ hôi còn dính vào vết thương, cơn đau làm cơ bắp tê dại từng đợt.
Nàng liền tạm thời quay về nơi ở cũ là Hòa Nhã cư để nghỉ ngơi, dùng nước sạch lau chùi thân thể, tốt xấu gì toàn thân cũng khô thoáng hơn nhiều, ăn sơ chút cháo xong, Nhiễm Nhan liền ngã lên giường nghỉ ngơi.
Ngủ mê mang không biết bao lâu, Nhiễm Nhan chỉ cảm thấy chóp mũi là hương vị nam nhân quen thuộc, không khỏi có chút hoảng hốt, ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Tụng, thấy hắn đang đưa lưng về phía nàng, ở bên giường duyệt công văn, liền hỏi: "Giờ nào rồi?"
Tiêu Tụng dừng bút, xoay cổ, xoa xoa huyệt Thái Dương, "Cũng đã canh ba."
"Ngươi cũng ngày đêm kiêm trình, sao còn thức trễ như vậy, thân thể cũng không phải bằng sắt." Nhiễm Nhan nhíu mày nói.
Tiêu Tụng duỗi tay vớt nàng ra khỏi chăn gấm, ôm nàng nói: "Việc đọng lại quá nhiều, sớm muộn gì cũng phải thức đêm. Đúng rồi, ta còn muốn nói cho ngươi một cái tin tức tốt."
"Hửm?" Nhiễm Nhan lười nhác dựa vào đầu vai hắn, "Nói nghe một chút, ta hiện tại có nhu cầu cần tin tức tốt cấp bách để phấn chấn tinh thần."
Tiêu Tụng sửng sốt một chút, chợt ha ha cười nói: "Ta trước kia lại không phát hiện ra, phu nhân biết nói đùa."
Nhiễm Nhan lại không nói đùa, nàng là ăn ngay nói thật.
"Hôm nay thánh thượng phong ta làm Tương Võ Huyện Hầu, ngày mai sẽ đưa thánh chỉ xuống, sắc phong mệnh phụ cho ngươi hẳn là cùng lúc đi." Tiêu Tụng cười nhẹ nói.
Đầu óc Nhiễm Nhan thanh tỉnh hơn phân nửa, nghe hắn nói như vậy, không những không cao hứng, ngược lại nhíu mày hỏi: "Kỳ quái, thánh thượng vì cái gì vô duyên vô cớ mà phong tước vị cho ngươi?"
Hơn nữa còn là Hầu tướng tòng tam phẩm, Tiêu Tụng gần đây cũng không làm chuyện gì tốt vì nước vì dân, kinh thiên động địa a! Phúc khác thường, chưa chắc là phúc.
Tiêu Tụng vỗ về mái tóc mềm mại của Nhiễm Nhan, nói: "Đích xác, trong lời thánh thượng, hình như có lệnh cho ta đảm nhiệm chức Thái Tử Thiếu bảo."
Đông Cung tam sư, là Thái Tử Thái sư, Thái Tử Thái phó, Thái Tử Thái bảo, đều là lão sư của Thái Tử, Thái Tử Thái sư phụ trách dạy văn, Thái phó phụ trách dạy võ, Thái bảo thì phụ trách an toàn của Thái Tử. Mà Thái Tử Thiếu sư, Thiếu phó, Thiếu bảo, thì lần lược là phó chức của tam sư.
Trên thực tế, cũng chưa chắc là muốn dạy tri thức cho Thái Tử, hoặc phụ trách an toàn cho hắn, những chức vị này có đôi khi cũng chỉ là chức suông.
"Ngươi là nói, thánh thượng đang muốn lôi kéo thế lực cho Thái Tử?" Nhiễm Nhan nhớ tới trong lịch sử không sai biệt lắm chính là vào thời gian này, cán cân trong lòng Lý Thế Dân dần dần nghiên về hướng Lý Thái và Lý Khác, sao lại còn duy trì Thái Tử mạnh mẽ như vậy chứ? Chẳng lẽ lịch sử phát sinh lệch lạc? Hay là đúng như lời của Tiêu Tụng, thánh ý khó dò?
"Xem như vậy đi, nhưng đây tuyệt đối không coi là một cái tin tức tốt, tâm tư thánh thượng đến nay khó dò, gần đây hành vi của Thái Tử lại thật sự là làm người thất vọng, đức hạnh có sai sót, có thể nói phế lập đều chỉ nằm trong một suy nghĩ của thánh thượng." Tiêu Tụng đỡ thái dương, cười khổ nói: "Bo bo giữ mình, giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, tám chữ này nói thì dễ dàng, làm thì lại ngàn khó vạn khó."
Phúc kia biết đâu chính là mầm tai họa. Thật là lời lẽ chí lý.
"Chuyện Ba Lăng công chúa như thế nào rồi?" Nhiễm Nhan tạm thời vứt bỏ cái đề tài kia, ngược lại hỏi qua chuyện lửa sém lông mày nhất.
"Thánh thượng lúc này đã bình tĩnh lại rất nhiều, không lộ ra chút cảm xúc nào, ta cũng đoán không ra ông ấy chuẩn bị xử trí như thế nào nữa, thừa lúc Ba Lăng công chúa còn bị cấm túc, ngày mai đi biệt viện công chúa quậy một trận đi." Tiêu Tụng nói.
Đi quậy một trận nghe dễ dàng, nhưng Tiêu Tụngcùng Nhiễm Nhan đều không mấy lạc quan, Ba Lăng công chúa nhất định muốn có Nhiễm Vân Sinh như vậy, sẽ giấu hắn ở một chỗ dễ tìm sao?