Đăng vào: 12 tháng trước
Editor bán thảm: hổm giờ phải chiến đấu với vài loại bệnh, cả tinh thần lẫn thể xác đều cảm thấy nhân sinh thật quá không đáng sống mà...chậm trễ mọi người rồi, dù gì lão cũng không bỏ ngang đâu, chỉ chậm chút thôi à...hai đứa chuẩn bị lên giường rồi, mọi người ăn chậm nhai kỹ nghe ;)
Trăng đã lên đầu cành liễu, trong viện vẫn vô cùng ồn ào náo động, trong phòng huân hương lượn lờ, chân quỳ ngồi của Nhiễm Nhan đã tê cứng đến không còn cảm giác, nhưng nàng không muốn nhúc nhích.
Thời điểm chuẩn bị gả Nhiễm Nhan còn hết sức bình tĩnh, căn bản không có nghĩ quá nhiều chuyện, nhưng giờ phút này ngồi trên giường ở tân phòng, nàng mới chân chính ý thức được một lát nữa sẽ phát sinh chuyện gì, cảm giác của nàng dĩ vãng đối với phương diện này thập phần bình đạm, hiện tại lại thấy tim đập như nổi trống, thậm chí có chút miệng khô lưỡi khô...
Cảm giác miệng lưỡi khô...cả người khô nóng...Nhiễm Nhan cảm thấy hơi không thích hợp, ánh mắt rơi xuống cái lư huân hương, ngửi nhẹ mùi hương, sắc mặt hơi đổi, mới định xuống giường đi tắt hương kia, cửa lại kẽo kẹt một tiếng mở ra.
Gió nhè nhẹ phất màn lụa đỏ lên, người chưa đến mùi rượu đã tràn vào trước, cả người Nhiễm Nhan căng thẳng, lại quên mất phải tắt hương, ngơ ngác nhìn thân ảnh kia càng lúc càng gần.
Màn bị một bàn tay thon dài vén lên, Nhiễm Nhan theo bản năng ngẩng đầu nhìn hắn.
Dáng người đĩnh bạt như tùng, mặt mày tuấn lãng, Tiêu Tụng một thân công phục viên lãnh màu đỏ sẫm, trên mặt mang ý cười, một đôi mắt đen láy lộng lẫy lại thâm thúy như sao trời. Bản thân diện mạo của Tiêu Tụng và hai chữ "Ôn hòa" căn bản không hề dính dáng nhau, nhưng giờ phút này gò má hắn ửng đỏ, trên môi tựa như còn dính nước, ở dưới ánh sáng của ngọn đèn dầu có vẻ trơn bóng nhu hòa.
Tiêu Tụng mắt cũng không nháy mắt mà nhìn nàng, Nhiễm Nhan có chút không thích ứng với không khí ái muội như vậy, hơi giận dỗi quay mặt đi, "Nhìn đủ chưa hả?"
Trong thanh âm Tiêu Tụng mang ý cười, nói: "Đói bụng rồi đi!" nói rồi duỗi tay cầm bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng, "Đi ăn cơm trước đã."
Nhiễm Nhan cử động thân mình, hao hết sức lực duỗi người ra, "Để ta nghỉ một chút."
Nhiễm Nhan đỡ mép giường ngồi trong chốc lát, Tiêu Tụng không nói gì, nàng đang cảm thấy kỳ quái, thì cảm giác có một bàn tay to cầm lấy cổ chân nàng, lực đạo không nhẹ không nặng mà xoa bóp cẳng chân. Nhiễm Nhan thoải mái nhẹ nhàng thở ra, Tiêu Tụng dứt khoát ngồi luôn lên mép giường, đặt chân nàng lên đùi hắn, xoa bóp càng thuận buồm xuôi gió.
Nhiễm Nhan vốn đang hưởng thụ tư thế thoải mái vừa đổi, lại cảnh giác phát hiện chỗ nào đó của Tiêu Tụng dưới chân nàng đã xảy ra biến hóa, hương thơm lượn lờ, nàng mới nhớ ra vừa rồi chưa tắt huân hương, trong đó có một ít dược vật mang thành phần như xuân dược, khi đại hôn tân phòng có đốt loại này cũng không quá, dược lực của nó không cường hãn như Hồng trần tán lần trước kia, chẳng qua là vì giữa vợ chồng mới cưới đều chưa quá quen thuộc nhau, vì giảm bớt xấu hổ, mới thả một ít dược gây hưng phấn để kích thích phương diện kia.
"A Nhan..." thanh âm Tiêu Tụng hơi khàn, tay hắn có thể cách lớp lụa hơi mỏng cảm nhận được da thịt mềm mịn của nàng, nhưng nhịn xuống chưa tiến tới động tác tiếp theo. Quay đầu nhìn nàng, lại đối diện ngay một gương mặt đang đỏ lên, rực rỡ như mười dặm mây tía, mỹ lệ không gì sánh được.
Tim Tiêu Tụng chợt ngưng lại, rồi nhanh chóng gia tốc, cổ họng hắn khẽ nhúc nhích, duỗi tay ôm Nhiễm Nhan kéo qua.
"Tiêu Việt..." nàng hết hồn, còn chưa dứt lời, đôi môi đã bị hắn ngậm lấy.
Hắn ngậm môi nàng rồi trằn trọc mút vào, lại luôn cảm thấy không đủ, nhưng vẫn chậm chạp không tiến thêm bước nào nữa, Nhiễm Nhan trong hôn hôn trầm trầm bỗng nhận ra một chuyện - Tiêu Việt Chi, hắn không biết hôn môi!
Ngẫm lại cũng chẳng có gì lạ, trước khi Nhiễm Nhan xuất giá cũng từng xem qua xuân cung đồ, trên đó dạy rất nhiều tư thế hoan ái ra sao ra sao, nhưng hôn môi thì chỉ có miệng đối miệng mà thôi.
Nhiễm Nhan đột nhiên cười ra tiếng, Tiêu Tụng đang định tách môi ra, hỏi nàng sao lại như vậy, cổ lại bị hai cánh tay của Nhiễm Nhan vòng lại, môi răng nháy mắt bị một cái lưỡi mềm mại linh hoạt công hãm, xâm nhập vào miệng hắn nhẹ nhàng đảo qua vách tường khoang miệng, một cảm giác tê dại chui tọt vào đáy lòng, quanh chóp mũi trong khoang miệng đều tràn ngập hương thơm bội lan nhàn nhạt, tư vị ngọt lành.
Tiêu Tụng thông minh như thế, đương nhiên hiểu ngay vừa rồi Nhiễm Nhan cười cái gì, cho dù hắn có tái thế khéo đưa đẩy, da mặt dày hơn nữa, nhưng dù sao cũng là nam nhân, sao chịu được chuyện bị nữ nhân của mình 'cười nhạo' như vậy, lập tức đảo khách thành chủ, chủ động quấn lấy cái lưỡi đinh hương kia. Không thể không nói, nam nhân bình thường đối với phương diện này đều có thiên phú cao, Tiêu Tụng lại không phải thiếu niên ngây thơ, chưa được bao lâu, đã làm Nhiễm Nhan tước vũ khí đầu hàng, mà hắn còn không biết thoả mãn cứ cuốn lấy.
Thân thể Nhiễm Nhan càng lúc càng khô nóng, mà người bên cạnh lại là phu quân nàng, đương nhiên không cần khách khí gì nữa, nàng duỗi tay tháo đai lưng hắn ra. Tiêu Tụng lần đầu thể nghiệm tư vị mỹ diệu như vậy, nhất thời có chút cầm giữ không được, nên để mặc nàng, cũng không chịu thua mà bắt đầu cởi bỏ đai lưng của Nhiễm Nhan.
Nhưng Tiêu Tụng rõ ràng không có ưu thế, Nhiễm Nhan người ta mặc bảy tám lớp, hắn chỉ có ba lớp...hơn nữa mỗi một lớp của thoa điền lễ y đều có đai lưng ở những vị trí khác nhau.
Cho nên cuối cùng khi thân trên của Tiêu Tụng đã bị lột đến không còn một mảnh, Nhiễm Nhan thì đến cổ cũng chưa lộ ra, gấp chết người ta!
Biểu tình tức giận của Tiêu Tụng làm Nhiễm Nhan không khỏi cười to, tiếng cười trong vắt làm Tiêu Tụng nao nao. Nhiễm Nhan ở trước mặt hắn cũng thường hay cười, nhưng đây là lần đầu nghe nàng cười thoải mái như vậy, lập tức mọi nóng này trong lòng đều như tan ra, nhẹ nhàng hôn những nụ hôn nhỏ vụn triền miên lên trán lên tóc mai nàng.
Tiếng cười của Nhiễm Nhan nhỏ dần, nàng ngửa đầu nhìn Tiêu Tụng. Trên môi hắn dính màu môi của Nhiễm Nhan, trở nên đỏ tươi, làm dung mạo tuấn lãng của hắn thêm vài phần quyến rũ.
Hai người đang nhìn nhau đắm đuối, phía sau lại vang một tiếng hô nhỏ, tuy thanh âm chỉ phát ra một nửa liền bị nuốt trở về, nhưng Tiêu Tụng và Nhiễm Nhan đều là người cảnh giác cao, lập tức cùng quay đầu lại nhìn.
Vừa nhìn một cái, Nhiễm Nhan tức khắc cảm thấy đầu mình lớn ra như cái đấu...thị tỳ, bà tử đứng đầy phòng hoặc kinh ngạc hoặc ái muội mà nhìn hai người.
Hai người bọn họ thì sao? Tiêu Tụng ngồi ở mép giường, còn Nhiễm Nhan thì dạng chân ngồi trên đùi hắn, y phục hỗn độn, thân trên của Tiêu Tụng còn trần như nhộng, bộc đầu nguyên bản cũng đã sớm tuột xuống rơi trên giường, tóc đen đổ xuống, phủ sau lưng, cơ bắp trên người căng lên thật xinh đẹp.
Nhiễm Nhan hiện tại không có tâm tình thưởng thức dáng người hắn, lập tức vùi đầu vào hõm cổ hắn, nhỏ giọng nói: "Tiêu Việt Chi, ngươi mau giải quyết bọn họ!"
Tiêu Tụng quả nhiên không phụ sở vọng, mày kiếm vừa nhíu, khí thế sát phạt quyết đoán, không giận mà uy kia tự nhiên tràn ra, thanh âm thuần hậu mang chút kìm nén khàn khàn, trầm giọng nói: "Đều ra hết ngoài cửa đi."
Nhiễm Nhan dựng lỗ tai nghe thấy tiếng sột sột soạt soạt lui ra ngoài, mới hơi nhẹ nhàng thở ra.
Tiêu Tụng duỗi tay bẻ mặt nàng lại, cười nói: "Mới vừa rồi đốt lửa thì hăng hái lắm, bây giờ lại thẹn thùng rồi?"
"Không phải." Nhiễm Nhan quyết đoán không thừa nhận, ho khan một tiếng, liếc hắn nói: "Ta cảm thấy bộ dạng này của ngươi, không thể vô duyên cớ để người khác chiếm tiện nghi."
Tiêu Tụng cũng không vạch trần nàng, xách một kiện trung y lên tròng vào người, lại giơ tay giúp nàng sửa lại y phục, miễn cưỡng có vẻ chỉnh tề, mới nói: "Là ta sơ sót."
Sau khi tân lang tiến vào tân phòng, phó tì sẽ vào hầu hạ hai người thay quần áo, hầu hạ hai người dùng bữa tối đơn giản, bất quá thời gian bọn họ chuẩn bị, cũng không coi là quá lâu, ai ngờ hai người này lại quấn lấy nhau, chuyện này nói ra thật đủ mất mặt.
"Gấp không chờ nổi thì sao chứ, ai muốn nói gì thì cứ nói." Nhiễm Nhan đáy lòng vốn không để bụng, chẳng qua cảnh thân mật vừa rồi bị người vây xem, thật sự có chút xấu hổ.
"Không ngại, mặc dù truyền ra, cùng lắm cũng chỉ nói ta chưa hưởng qua nữ nhân, gấp không dằn nổi." Tiêu Tụng cười ha ha, tùy ý cột lại đai lưng trung y, duỗi tay xoa xoa đầu nàng tóc, nói: "Dùng bữa trước đi."
Ngẫm lại cũng thật sự có chuyện như vậy, hơn nữa Nhiễm Nhan vốn là người có lòng tự trọng cực cao, nhờ bị Lưu Thanh Tùng phá hủy không chỉ một lần, bây giờ đã không còn cao như vậy nữa, "Tẩy trang rồi ăn."
Tiêu Tụng chiều ý nàng, cao giọng gọi: "Người đâu."
Phó tỳ bên ngoài được Vãn Lục và một thị tỳ khác dẫn đầu, nối đuôi nhau đi vào, mặt đều đỏ lên không dám nhìn Tiêu Tụng. Vãn Lục thì còn được, một thị tỳ mới tên Thanh La lại liên tiếp mắc lỗi.
Nhiễm Nhan từ trong gương đồng liếc nàng ta một cái, Thanh La này rất có tư sắc, tính tình Vãn Lục là đanh đá, Ca Lam thì nội liễm, mà Thanh La này lại văn văn tĩnh tĩnh, toàn thân tản ra phong độ trí thức, hiển nhiên là không phải thị tỳ bình thường, biểu tình của nàng ta lúc này vừa chờ mong vừa sợ hãi, ánh mắt còn thường xuyên bay qua hướng Tiêu Tụng.
Nhiễm Nhan bỗng nhớ tới, Hình Nương đã từng nói qua, đêm tân hôn cần hai thị tỳ hồi môn làm bạn toàn bộ quá trình, mà hay người này tương lai cũng phải thu phòng, đây là quy củ. Thu phòng hay không thu phòng thì chưa nói, biểu diễn hoan ái trước mặt người khác, Nhiễm Nhan nghĩ thôi đã thấy quẫn.
Thật là tập tục viên phòng hố cha! Phải nghĩ biện pháp giải quyết mới được a...
Vãn Lục chỉ bị một màn vừa rồi kia làm hết hồn, hiện tại đã hồi hồn, tay chân lanh lẹ giúp Nhiễm Nhan tẩy trang, sau khi rửa mặt trong thau đồng, liền dùng khăn bố ướt giúp nàng lau khô, cuối cùng mới bôi hương cao lên.
Nhân lúc Nhiễm Nhan ra sau bình phong thay quần áo, Tiêu Tụng đi đến tịnh phòng cách vách tắm rửa một chút.
Khi hai người trở lại trước kỷ, đều mặc trung y màu trắng, Nhiễm Nhan còn khoác một kiện áo lụa đỏ rực bên ngoài, làm cho khuôn mặt thuần tịnh, cặp mắt đen sâu thẳm của nàng thêm phần mỹ lệ mà thần bí.
Nhiễm Nhan không thích màu đỏ, nàng cảm thấy màu đỏ giống máu tươi, nhưng đối diện với thi thể ngâm mình ở formalin nàng cũng có thể nuốt trôi cơm, vì người khác để ý thì mặc vào cũng không phải không thể chịu đựng.
Hai người mặt đối mặt lẳng lặng ăn cơm, cơn đói của Nhiễm Nhan đã qua, chỉ ăn nửa chén cơm đã no, mà Tiêu Tụng thì vừa uống một bụng rượu, cũng chỉ ăn rất ít.
Sau khi súc miệng rửa tay, thị tỳ nhanh chóng dọn dẹp đồ vật đi, Nhiễm Nhan phân phó: "Nấu một nồi cháo, chuẩn bị chút điểm tâm thanh đạm."
Thị tỳ lĩnh mệnh đi xuống, Tiêu Tụng không biết nàng muốn cháo làm cái gì, cũng không hỏi.
Lần này toàn bộ phó tì đều lui xuống, chỉ còn hai người Vãn Lục và Thanh La.
Trong phòng một mảnh yên tĩnh, chỉ ngẫu nhiên có vài tiếng nến đỏ cháy tí tách rất nhỏ. Hai người nhìn nhau qua ánh nến.
"Lang quân, nương tử, đã không còn sớm, nghỉ ngơi sớm đi." Vãn Lục tận chức tận trách mà nhắc nhở. Nhiễm Nhan đã đáp ứng về sau tìm nhà tốt cho nàng gả đi mà không cần làm thiếp, cho nên lúc này không hề có áp lực.
"Phu nhân." Giọng nói thuần hậu của Tiêu Tụng vang lên, nói lên hai chữ này nghe đặc biệt êm tai.
Nhiễm Nhan đáy lòng nhột nhạt, trên mặt bất giác đỏ ửng, cũng không dám đối diện ánh mắt hắn, rũ mắt, lẩm bẩm một tiếng nhỏ xíu, "Phu quân."
Mắt Tiêu Tụng tràn ngập ý cười, duỗi tay qua kỷ cầm bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng, kéo nàng đứng dậy đi đến giường.
Thanh La mặt đỏ ướt át, theo Vãn Lục vào nội thất.
Vãn Lục cầm một tấm khăn gấm màu trắng đưa cho Thanh La, Thanh La tiếp nhận khăn gấm, bò lên giường trải lên trên.
Nhiễm Nhan nhìn rồi ghi nhớ hết thảy quá trình, rồi nằm lên.
Vãn Lục quỳ gối trên giường, giúp Nhiễm Nhan cởi y phục ra, Thanh La thì đi giúp Tiêu Tụng thoát y, mặt đã sớm đỏ đến mang tai, vành tai non mịn như ngọc san hô, nhẹ nhàng nói: "Nương tử sơ thứ thừa hoan, thỉnh lang quân thương tiếc."
Lời editor: sơ thứ = lần đầu, thừa hoan = ăn xoài, me chấm mắm đường trộn ớt...chẹp chẹp...