Chương 312: Xử trí Thanh La

Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 2

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Sau bữa tối, hai người tản bộ trong hoa viên phía sau một lát, Thanh La đến nói: "Lang quân, phu nhân, nước tắm đã chuẩn bị xong."


Cặp mắt đen láy của Tiêu Tụng nhìn về phía Nhiễm Nhan, ý đồ trong đó hết sức rõ ràng, "Vi phu hiện tại rất có sức lực."


Chúng ta cùng đi tắm đi...


"Ngươi đi trước đi, ta trở về phòng lấy vài thứ." Nghĩ đến đêm hôm qua kh*a thân đối diện nhau, mặt Nhiễm Nhan nóng lên, vội vàng lùi ra.


Nhiễm Nhan bước vài bước, thấy Thanh La còn đứng im, lập tức thấy bực bội, dừng chân, thanh âm bình bình hỏi: "Thanh La, sao còn không đi?"


"Dạ!" Thanh La vội vàng đi theo.


Nhiễm Nhan vừa đi vừa suy nghĩ, nhìn biểu hiện hai ngày này của Thanh La, hiển nhiên đã có chút thiếu kiên nhẫn, nhưng Nhiễm Nhan không cho rằng người Cao thị phái tới sẽ không có tâm cơ như vậy, nàng ta hơn phân nửa là muốn để cho người khác nghĩ mình nông cạn, để Nhiễm Nhan cảm thấy nàng ta rất dễ khống chế.


Vào phòng ngủ, Nhiễm Nhan không vội làm chuyện khác, mà quỳ ngồi xuống tịch, rót cho mình chén nước.


Trong phòng chỉ có hai người Nhiễm Nhan và Thanh La, chỉ có tiếng rót nước.


"Phu nhân, nô tỳ đi chuẩn bị y phục cho ngài." Thanh La nhìn gương mặt vô biểu tình của Nhiễm Nhan, đáy lòng có chút lo sợ.


"Không cần." Nhiễm Nhan uống một ngụm, buông cái ly trong tay xuống, nhàn nhạt nói: "Vãn Lục sẽ chuẩn bị thỏa đáng...ngươi cảm thấy Tiêu Thị lang thế nào?"


Thanh La nao nao, Nhiễm Nhan chuyển đề tài quá nhanh, hơn nữa còn xưng hô "Tiêu Thị lang", nàng ta dừng một chút mới phản ứng, "Nô tỳ không dám tự tiện đánh giá."


"Phải không? Vậy ngươi cảm thấy thân phận của ngươi là gì?" đôi mắt đen kịt của Nhiễm Nhan nhìn chằm chằm nàng ta.


Thanh La miễn cưỡng duy trì trấn định, trong đầu nhanh chóng tự hỏi nên trả lời như thế nào, "Nô tỳ là thị tỳ của phu nhân."


"Trong lòng ngươi không nghĩ đơn giản như vậy đi, Vãn Lục không có nói cho ngươi, ta không có thị tỳ hồi môn sao?" Nhiễm Nhan vẫn nói trắng ra, không chút quanh co lòng vòng, "Chỉ sợ Cao thị không phải nói như vậy với ngươi đi."


"Phu nhân!" chân Thanh La mềm nhũn, quỳ thẳng lên mặt đất, "Nô tỳ tuy là từ bổn gia, nhưng đối với phu nhân tuyệt đối không hai lòng."


Thanh La biết Cao thị và Nhiễm Nhan như nước với lửa, mới đi vòng qua Cao thị, chỉ nói mình là từ bổn gia, dù cho Nhiễm Nhan biết nàng ta là người của Cao thị, nhưng hiện tại nhắc tới chẳng khác gì lửa cháy đổ thêm dầu.


Nhiễm Nhan cũng không kiên nhẫn lãng phí thời gian với nàng ta, lạnh lùng nói: "Ngươi nguyên là thị tỳ bên người của Cao thị không sai chứ?"


Việc này vô pháp phủ nhận, Thanh La đành phải căng da đầu gật đầu.


"Ngươi thừa nhận là tốt." Nhiễm Nhan nói, duỗi tay lấy một cái ly từ khay trà trên bàn trà, rót đầy nước, lại từ trong tay áo móc ra một bao bột phấn màu trắng, dốc vào trong ly, đảo nhẹ lên, sau đó vẩy một giọt lên mặt đất.


'Xèo' một tiếng, giọt nước kia phát ra thanh âm chói tai, sủi bọt trắng lên, dùng tốc độ cực nhanh thấm xuống sàn nhà.


"Ngươi hiện tại có hai lựa chọn, một là uống hết ly rượu độc này...ừm, ngươi không cần lo lắng, đây không phải là độc bình thường, sẽ không quá đau đớn, sau khi chết dung mạo cũng không quá khó coi, hơn nữa ngỗ tác cũng sẽ không tra ra được, ngươi và ta đều sẽ rất tốt." Nhiễm Nhan đẩy chén trà về hướng nàng ta, khoanh tay nói tiếp: "Hai là, trong vòng vài ngày tới ta tìm người thích hợp gả ngươi đi."


"Phu nhân, nô tỳ làm sai cái gì chọc phu nhân không cao hứng, nô tỳ sẽ sửa, cầu phu nhân cho nô tỳ thêm một cơ hội!" Thanh La dồn dập cần xin.


Sắc mặt Nhiễm Nhan không chút dao động, "Không có gì sai, ta không thích ngươi, thấy ngươi là nghẹn muốn chết, cho nên hoặc là tống cổ hoặc là lập tức xử tử."


"Phu nhân, nô tỳ về sau sẽ sửa, sẽ không chọc ngài phiền chán..."


Thanh La phủ phục trên mặt đất, nói được một nửa, liền nghe 'bang' một tiếng, là thanh âm cái ly bị dằn mạnh lên kỷ, chất lỏng bên trong bắn ra ngoài, lại có tiếng 'xèo xèo' phát ra.


"Không cần khảo nghiệm nhẫn nại của ta, cho ngươi lựa chọn như vậy đã tận tình tận nghĩa, thu hồi nước mắt của ngươi đi, đối với ta không có tác dụng gì đâu. Vẫn nên suy xét nên lựa chọn gì thì hữu dụng hơn." Nhiễm Nhan lạnh lùng nói.


Thanh La nhịn xuống không phát ra thanh âm gì nữa, trầm mặc một lát, mới chậm rãi đứng dậy đi tới, run rẩy hạ tay bưng độc dược trên bàn lên. Nàng ta cảm thấy mình tuy là một tiện tạ thị tỳ, Nhiễm Nhan cũng sẽ không vào lúc mới vừa tân hôn lại làm ra chuyện này, mặc kệ là để Tiêu gia hay là Nhiễm gia biết được, ảnh hưởng đều rất không tốt.


Nhiễm Nhan nhàn nhạt nhìn Thanh La, không bỏ sót biểu tình chợt lóe ra trong mắt nàng ta, đó là một loại quyết tuyệt dùng mệnh để đánh cuộc.


Bất quá nàng ta hiển nhiên không quá hiểu biết Nhiễm Nhan, cái ly đã đặt ở bên môi, lại không hề nghe thấy bất kỳ thanh âm ngăn cản nào từ Nhiễm Nhan.


Lặng im một lát, Thanh La đã biết vị phu nhân thoạt nhìn nhu mỹ này, còn quyết đoán hơn so với tưởng tượng của nàng ta, cũng nhẫn tâm hơn nhiều, nàng yên lặng đặt chung trà lên bàn, chậm rãi nằm trước mặt Nhiễm Nhan, "Nô tỳ mặc cho phu nhân xử trí."


Nhiễm Nhan bưng chung trà kia lên, 'xoảng' một tiếng quăng vỡ trên mặt đất.


Chỉ trong chốc lát, Vãn Lục gấp gáp bước vào, "Nương tử, phát sinh chuyện gì vậy?"


Mồ hôi trên trán Thanh La đã dính ướt tóc, có mấy sợi rơi rớt trên gò má, Vãn Lục hồ nghi liếc nhìn nàng ta, thấy chén sứ vỡ trên mặt đất, còn có khói nhẹ bốc lên do độc thủy ăn mòn sàn nhà gây ra, Vãn Lục lập tức nổi nóng, "Thanh La, ngươi cũng dám hạ độc nương tử?"


"Ta không có!" Thanh La lập tức phủ nhận, nàng ta không ngờ là Nhiễm Nhan vì nàng ta để lộ ra ý tứ với Tiêu Tụng liền quyết đoán diệt trừ nàng, mà mới vừa rồi nàng ta thỏa hiệp cũng bất quá là nghĩ "núi xanh còn đó lo gì không có củi đốt", hiện tại càng không dám gánh vác tội danh này.


"Ngươi đi xuống đi." Nhiễm Nhan nói với Thanh La.


Vãn Lục cũng không rảnh giữ nàng ta lại, mà vội vàng đi qua nhìn Nhiễm Nhan, "Nương tử, ngươi có uống không, có chỗ nào không khỏe hay không?"


"Là ta hạ độc, từ từ sẽ nói lại tỉ mỉ cho ngươi, giờ chuẩn bị y phục cho ta đi, ta muốn tắm gội." Nhiễm Nhan nói.


Vãn Lục thấy nàng thật sự không có việc gì, mới yên tâm nói: "Đã sớm chuẩn bị tốt, đặt ở cửa tịnh phòng đó."


Nhiễm Nhan đứng dậy, lại nghe Vãn Lục nói: "Nương tử, y phục của lang quân rất ít đó, ngoại trừ triều phục và thường phục do công sở phát cho, y phục khác hầu như đã cũ rồi, nếu không trong phủ chúng ta thêm một phòng kim chỉ đi, nương tử cũng nên làm thêm vài bộ đồ mới."


"Ừm, ta còn tưởng là hắn đặc biệt thích giấu diếm thân phận chứ." Nhiễm Nhan cười nhẹ, "Việc này thương lượng với Hình Nương rồi làm đi."


"Dạ, nhưng y phục bên trong của lang quân vẫn là để nương tử tự làm mới thỏa đáng." Vãn Lục nói.


"Ta biết rồi." Nhiễm Nhan đã đi đến cửa tịnh phòng, sáu thị tỳ ôm y phục đứng trên hành lang chờ gọi, Nhiễm Nhan duỗi tay lấy y phục của Tiêu Tụng, rồi đẩy cửa đi vào.


Trong phòng tràn ngập hơi nước, bể tắm dài rộng chừng hơn một trượng, được che lại bởi tấm bình phong tám mảnh giao nhau bằng thủy tinh mờ màu tím, bên trên khắc hoa văn bảo tương, bị y phục vắt bên trên che đi một chút.


Nhiễm Nhan thấy kỳ quái, sao vào một lúc rồi mà không nghe thấy tiếng nước? Liền vòng qua bình phong, nước ấm phản chiếu ánh đèn tỏa ra quầng sáng liễm diễm mê mang, cùng phần ánh sáng được lọc qua lớp bình phong lưu ly, đan chéo thành một mảnh mờ ảo như cảnh trong mơ, Tiêu Tụng dựa vào thành ao, ngủ thiếp đi, phần vai để trần lộ ra trên mặt nước có một mảng xanh tím ghê người.


Nhiễm Nhan cảm thấy có chút đau lòng, nàng cứ tưởng rằng người sinh ra ở môn phiệt đại tộc, thì sẽ không chịu khổ gì, nhưng kỳ thật cũng chỉ giới hạn trong chuyện không cần lao động chân tay, làm con cháu thế gia cổ đại, đặc biệt là đích tử, phải đảm đương trách nhiệm gánh vác một sĩ tộc khổng lồ, không phải loại phú nhị đại quan nhị đại đời sau có thể đánh đồng.


"Phu quân." Nhiễm Nhan đẩy nhẹ hắn mấy cái.


Tiêu Tụng mở mắt ra, đôi mắt đen láy hơi mê mang, lại như ánh sao đang đổ xuống, cọ vào nhân tâm.


"Sao lâu vậy?" thanh âm thuần hậu của hắn hơi khàn khàn, cảm giác mê hoặc.


Nói rồi vươn cánh tay ướt đẫm ôm lấy eo Nhiễm Nhan, mặt nhẹ nhàng cọ cọ lên bụng nàng, hắn thích vòng eo tinh tế mềm mại của nàng, thích mùi cơ thể hòa lẫn mùi bội lan trên người nàng, giờ phút này ôm nàng vào lòng, có một cảm giác thỏa mãn mà bình yên.


"Nhan Nhan." Tiêu Tụng thư thái thở ra một tiếng.


Nhiễm Nhan vỗ vỗ đầu hắn, như để an ủi, "Đừng nhúc nhích, để ta nhìn xem ngươi có bị tổn thương đến xương cốt không."


"Không có." Tiêu Tụng khẳng định.


"Còn chỗ nào khác không?" Nhiễm Nhan xem xét phần lưng hắn, phần chìm dưới nước bị hơi nước lượn lờ che lại, nhìn không rõ lắm, "A ông xuống tay cũng quá tàn nhẫn."


Tiêu Tụng thừa lúc nàng không để ý, cánh tay hơi dùng lực, kéo nàng vào trong nước.


Nhiễm Nhan hô nhỏ một tiếng, "Tiêu Việt Chi! Ngươi đừng phá nữa!"


Tiêu Tụng cười ha ha, đắc ý hắt nước vào nàng, bị Nhiễm Nhan la, càng thêm được một tấc lại muốn tiến một thước, duỗi tay định tháo y phục của nàng ra, cau mày nói: "Lại là lễ y mắc dịch này!"


"Tiêu Việt Chi sao ngươi lưu manh như vậy hả?" Nhiễm Nhan xấu hổ trừng hắn, bộ dáng này của hắn, chẳng khác nào ác bá cường đoạt phụ nữ nhà lành.


Tiêu Tụng ôm nàng vào ngực, vừa thuần thục cởi đai lưng của Nhiễm Nhan ra, vừa nói: "Phu nhân không biết sao, trên đời này toàn bộ nam nhân bình thường đều là lưu manh, có người có tà tâm không có tặc gan, còn có người có tặc gan lúc nào cũng chơi lưu manh, ta là người sau."


Nhiễm Nhan lườm hắn, Tiêu Tụng hôn nàng một cái rồi nói: "Bất quá ta chỉ lưu manh với ngươi."


Tiêu Tụng cả "Lưu manh luận" cũng có thể nói thành lời âu yếm, Nhiễm Nhan đích xác bội phục, chờ nàng phục hồi lại tinh thần, mới ngạc nhiên phát hiện y phục của mình đã bị lột đến chỉ còn hạ tử bên trong, hạ tử hơi mỏng bị dính nước, trở nên trong suốt dán vào người, hai con thỏ ngọc phập phồng cùng với đỉnh nhọn màu hồng phấn trước ngực trở nên rõ ràng.


Tiêu Tụng thấy nàng kinh ngạc, liền nói: "Ta tối hôm qua lúc nửa đêm về sáng trộm nghiên cứu một chút."


Đêm tân hôn quá là tổn thương tự tôn, cả đai lưng của phu nhân nhà mình cũng tháo không nhanh. Nhiễm Nhan bật cười, chuyện này cũng xấu hổ giống như đời sau mấy đôi nam nữ lên giường với nhau, quần áo lột đến lớp cuối cùng lại không tìm thấy khóa nội y.


"Nhan Nhan, còn đau không?" Tiêu Tụng nhẹ giọng hỏi.


Nhiễm Nhan trực tiếp ngửa đầu hôn lên môi hắn, liếm nhẹ rồi mút vào, Tiêu Tụng chỉ hơi khựng lại, rồi lập tức nắm giữ quyền chủ động, cạy ra môi đỏ của nàng, vươn lưỡi vào tìm kiếm cái lưỡi của nàng rồi quấn lấy.


Lễ y hoa lệ bị Tiêu Tụng cởi ra, trải trên mặt nước như một đóa hoa rực rỡ, cả phòng kiều diễm.


Tiêu Tụng đem thứ đã sớm cứng nóng kia chống vào nơi tư mật của nàng, nhẹ nhàng chậm chạp tiến vào, cảm giác căng chặt quá mức, làm hắn sợ làm nàng bị thương, đành phải hơi lui ra, rồi lại tiến vào, cứ lặp đi lặp lại như thế, từ miệng Nhiễm Nhan tràn ra tiếng hừ nhẹ khó nhịn, hạ thân toan trướng lại hơi đau, làm nàng lại có cái xúc động muốn ấn vào, có điều Tiêu Tụng đã đề phòng nàng sẽ làm như vậy, cánh tay kiên cố như thiết giữ chặt vòng eo mảnh khảnh của nàng, làm nàng nửa điểm cũng không thể di động.


Đỉnh nhọn trước ngực bị hắn cách lớp hạ tử ngậm vào miệng, khiêu khích không chút kiêng nể, Tiêu Tụng vốn cực kỳ nhẫn nại, lần trước chỉ là đột nhiên bị Nhiễm Nhan ấn vào, mới bắn ra ào ạt, lần này, hắn chậm rãi thăm dò bên trong, tìm kiếm nơi có thể làm nàng vui sướng.


"Tiêu Việt Chi, ưm..." Nhiễm Nhan không biết trong thanh âm của mình đã có chút thở dốc và run rẩy, phảng phất như thôi tình dược cực mạnh, làm Tiêu Tụng suýt chút nữa nhịn không được.


"Hừ..." hắn hừ nhẹ một tiếng.