Đăng vào: 12 tháng trước
Tiêu Tụng vừa dứt lời được một lát, Nhiễm Nhan liền thấy có một người bước đi tập tễnh vào từ đường.
"Đi thôi." Tiêu Tụng cầm tay nàng.
Hai người mới vừa đi vào rừng thông, một bóng người như tia chớp vọt đến trước mặt Tiêu Tụng.
"Chuyện gì?" biểu tình của Tiêu Tụng hơi ngưng trọng.
Nhiễm Nhan cũng nhận ra người này là hộ vệ đắc lực bên cạnh Tiêu Tụng, Bôn Tiêu. Hắn xử sự linh hoạt hơn so với Bạch Nghĩa, cho nên mới lưu tại Trường An chờ lệnh, giờ phút này lại đột ngột xuất hiện ở chỗ này, tất nhiên là đã xảy ra chuyện lớn.
"Nhiễm Thập Lang mất tích, đã mất tích bảy ngày rồi, Nhiễm phủ tìm mãi không thấy, Nhiễm lang quân mới đến phủ của chúng ta xin giúp đỡ, thuộc hạ tự chủ trương, đã phái người đi tìm, nhưng vẫn không có chút manh mối, thuộc hạ hoài nghi Ba Lăng công chúa." Bôn Tiêu tuy chỉ nói là hoài nghi, nhưng ngữ khí lại thập phần khẳng định, Nhiễm Vân Sinh sẽ không vô duyên vô cớ biến mất, mà không cho người trong nhà biết, người khác ai lại to gan lớn mật mà đi trói "nam tử nhà lành"?
Tiêu Tụng rõ ràng cảm giác được toàn thân Nhiễm Nhan cứng đờ, nên cũng không cố kỵ, duỗi tay ôm lấy đầu vai nàng, trầm ngâm một lát nói: "Ta viết một phong thơ, ngươi mang theo tin của ta tức khắc chạy trở về, vào thư phòng trong phủ ta tìm một cái túi gấm màu lam, đem toàn bộ đồ bên trong tính cả thư từ giao hết cho Ngự Sử Đại phu Mã Chu."
"Dạ." Bôn Tiêu thoáng nhẹ nhàng thở ra. Tiêu Tụng đã từng vì bảo vệ Nhiễm Vân Sinh, mà đón hắn vào ở tạm trong phủ, bởi vậy mới khiến cho trên phố ngờ vực, Bôn Tiêu đương nhiên không dám chậm trễ, đã nhiều ngày nay sứt đầu mẻ trán, nhưng hắn có mấy cái lá gan cũng không dám đi lục soát biệt viện của công chúa, hiện giờ có Tiêu Tụng tiếp nhận, thể xác và tinh thần vẫn luôn căng thẳng của hắn đều đột nhiên thập phần mỏi mệt.
"Thập ca hắn..." Nhiễm Nhan hận không thể lập tức trở về, trong một khắc Bôn Tiêu nói ra tin tức kia, trong đầu nàng nháy mắt hiện lên rất nhiều hình ảnh, Sài Huyền Ý vì A phù dung mà muốn chết không được, Đậu Trình Phong lạc lối vì A phù dung, còn có thi thể Tần Vân Lâm nằm trên bàn giải phẫu, Nhiễm Vân Sinh nhất tần nhất tiếu, trong phút chốc, như rơi vào động băng, thân thể không thể khống chế mà run lên nhè nhẹ.
Tiêu Tụng nhận thấy thay đổi của nàng, trong lòng kinh ngạc, cũng ôm nàng vào trong lòng, vỗ nhẹ lưng nàng, nhẹ giọng an ủi nói: "Đừng sợ, Nhan Nhan, ta trước đây đã thu được rất nhiều nhược điểm của Ba Lăng công chúa, những chứng cứ này một khi trình lên, thánh thượng sẽ không thể làm như không thấy, Ba Lăng công chúa ít nhất sẽ không thể tự do ra vào cung nữa, ta phỏng chừng hai ngày nữa sẽ có thể quay về Trường An, Nhiễm Thập Lang sẽ không có việc gì, tin ta."
Nhiễm Nhan sợ hãi thi thể người thân thiết. Đây là nỗi sợ vẫn luôn giấu kín không thể chạm đến trong lòng nàng, chuyện của Tần Vân Lâm là một cơn ác mộng, có lẽ trước kia nàng không nên cố chấp mổ chính cho ca đó, thì chuyện này sẽ không thành tâm bệnh của nàng.
Nhiễm Nhan vẫn luôn là người bình tĩnh tới mức quá đáng, giờ này phút này lại sợ hãi đến khó có thể che dấu, làm Tiêu Tụng cảm thấy kỳ quái, hắn nhớ đến khi còn ở trấn Tụ Thủy Nhiễm Nhan đã nói qua cảnh trong mơ kia, chân mày hơi nhăn lại, ôm nàng chặt hơn.
Rúc vào lồng ngực rắn chắc ấm áp của Tiêu Tụng, trái tim Nhiễm Nhan dần dần bình tĩnh trở lại. Đúng vậy, Nhiễm Vân Sinh sẽ không chết, dù hắn có bị ép hút A phù dung, nàng cũng nhất định có biện pháp giúp hắn cai. Chỉ là Nhiễm Vân Sinh trong cảm nhận của Nhiễm Nhan, là một người vô cùng tốt đẹp, nàng không muốn để những thứ dơ bẩn ô uế đó ô nhiễm hắn dù chỉ một chút.
Nhiễm Nhan thả lỏng lại, mới cảm thấy sau lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi, nàng nhẹ giọng nói: "Ta không có việc gì."
Tiêu Tụng gật đầu, cùng nàng ra khỏi rừng tùng.
Chuyện Nhiễm Vân Sinh mất tích nhất định không phải ngẫu nhiên, đây là Ba Lăng công chúa vẫn luôn tìm thời cơ để hành động.
Trước đó Nhiễm Nhan đã động tâm tư muốn giết người diệt khẩu, nàng cũng không xúc động đến mất lý trí, chỉ vì một cái khả năng thôi mà đi giết công chúa của một nước thì không ổn, nhưng giờ này khắc này, trong lòng nàng chỉ có bốn chữ "Nhổ cỏ tận gốc".
"Nhan Nhan, ngươi thời khắc phải nhớ rõ, ngươi hiện tại không phải chỉ có một mình." Tiêu Tụng phát hiện ra dị trạng, nhỏ giọng nói bên tai nàng: "Chớ có xúc động."
Vãn Lục dẫn thị tỳ đi cách hai trượng đằng sau, thấy Tiêu Tụng thường hay cúi đầu nói chuyện với Nhiễm Nhan, tuy chỉ nhìn thấy sườn mặt hắn, nhưng cũng có thể cảm nhận được thần thái kia là ôn như chưa bao giờ có, trong lòng hết sức cao hứng.
Trở lại trong phủ, sau khi dùng xong cơm trưa, Bạch Nghĩa vừa lúc trở về phục mệnh.
Xuân Lai mạnh miệng không thừa nhận nàng ta có tình cảm với Tiêu Huyễn Chi, nhưng khi nghe nói Tiêu Huyễn Chi vì nàng ta mà bỏ ăn, nhịn không được rơi lệ đầy mặt, sau đó một chữ cũng không chịu nhả ra.
Nhiễm Nhan nghĩ tới nghĩ lui, mới nói: "Người mà Xuân Lai muốn che chở, kỳ thật chính là Tiêu Huyễn Chi đi."
Không còn ai khác đáng giá cho nàng ta không màng tất cả như vậy.
Tiêu Tụng gật đầu, ngược lại nói: "Nhưng tình ý mà Thập đệ dành cho Xuân Lai không giống làm bộ, dù cho quan hệ mẫu tử giữa hắn và đại phu nhân luôn không tốt, hắn cũng không có lý do gì đi xuống tay độc hại chính mẫu thân mình."
Bản thân Tiêu Tụng là một cao thủ giỏi ngụy trang, người bình thường diễn kịch sao có thể qua mặt hắn? Huống chi, hắn còn tương đối hiểu biết Tiêu Huyễn Chi.
Sở dĩ tính cách của Tiêu Huyễn Chi quái gở, Đông Dương phu nhân có trách nhiệm rất lớn. Đông Dương phu nhân có tính tình đạm mạc, cả đối đãi với nhi tử mình cũng hoàn toàn không thân thiết, Tiêu Huyễn Chi khi còn bé lại trải qua mấy năm loạn ly, bên người cũng không có một người bạn chơi cùng, thời điểm vừa được đón về bổn gia quan hệ với huynh đệ trong tộc cũng không tốt, cho nên bây giờ mới lạnh nhạt như vậy. Hắn vẫn luôn dùng vẻ lạnh nhạt để tự bảo vệ, lại không giỏi giả vờ như Tiêu Tụng.
"Nói như thế, Xuân Lai hẹn với Tiêu Thập Nhất, rất có khả năng là nhận lệnh của Đông Dương phu nhân, nhưng nàng ta vì không muốn liên lụy Tiêu Thập Lang, cho nên mới liều chết không chịu nói ra nguyên nhân thật sự của cuộc hẹn gặp...chỉ sợ nguyên nhân này cũng không đơn giản đi." Nhiễm Nhan phỏng đoán.
Tiêu Tụng mấp máy môi, nhưng không phát ra tiếng. Nhiễm Nhan thấy rõ ràng khẩu hình của hắn: Mưu trữ quân.
Nếu chuyện này bị giũ ra toàn bộ, không chỉ có Đông Dương phu nhân, mà toàn bộ Tiêu thị đều sẽ phải chịu liên lụy, thân là nhi tử của Đông Dương phu nhân Tiêu Huyễn Chi càng phải đứng mũi chịu sào.
Có ba chữ này, đáp án đã bị vạch trần một nửa, tất nhiên là Đông Dương phu nhân cùng vị hoàng tử nào đó cấu kết, xuất phát từ nguyên nhân nào đó, bị đối thủ của vị hoàng tử kia hạ độc, đương nhiên cũng có khả năng là Đông Dương phu nhân cùng chủ nhân bất đồng ý kiến, cho nên mới bị chủ nhân diệt khẩu.
Nhiễm Nhan ẩn ẩn cảm thấy, cái chết của Lăng Tương, cùng với việc Đông Dương phu nhân bị hạ độc, có liên quan rất lớn với nhau, càng ngày càng tiếp cận chân tướng, thì càng ngày càng cảm thấy đáng sợ, pháo hôi trong trò chơi chính trị, một lần mưu biến cũng không thấp hơn chiến tranh giữa hai nước, một Lăng Tương bé nhỏ, có lẽ bất quá cũng chỉ là một cái khởi đầu không quá oanh oanh liệt liệt mà thôi.
Nhiễm Nhan lạnh sống lưng, nàng nhìn Tiêu Tụng, lúc này mới sâu sắc hiểu rõ hắn vì cái gì phải dối trá, ngoan độc, xảo trá, đơn giản là vì không muốn trở thành vật hi sinh trong chính trị, nàng cũng đồng thời bắt đầu kính nể người như Tống Quốc Công, Ngụy Chinh tự đáy lòng, có gan nói thẳng, thật sự cần dũng khí không phải của người thường, dùng câu đem đầu treo ở đai lưng để hình dung mỗi lần Ngụy Chinh yết kiến, không hề có một chút khoa trương nào.
Lý Thế Dân đương nhiên là người độ lượng, nhưng mặc dù là thời đại quân quyền tối thượng, chính trị cũng không chỉ là trò chơi của một mình quân chủ.
Minh bạch đạo lý này, Nhiễm Nhan cũng minh bạch luôn, một nam nhân nhiệt huyết như Tiêu Tụng, vì sao có thể ẩn nhẫn như vậy. Nếu không nắm chắc tuyệt đối, đã ra tay, vận khí mà không tốt, thì bảo đảm chết đến thi cốt vô tồn.
"Vậy Xuân Lai..." đôi mắt đen kịt của Nhiễm Nhan ẩn hiện một tia thương hại. Nếu Xuân Lai không biết tầm quan trọng của sự tình, nếu không phải vì bảo toàn Tiêu Huyễn Chi, nàng ta kỳ thật có thể không cần chết.
"Sự tình quan hệ đến vinh nhục của cả Tiêu thị ta, sáng nay khi ta ngăn cản trong tộc chuyển giao Xuân Lai cho quan phủ, phụ thân cùng tộc trưởng đều dễ dàng chấp nhận, nghĩ chắc cũng đã đoán được quan hệ của những chuyện sau lưng đó." Tiêu Tụng dựa lên lưng dựa, bưng chén trà lên nhấp một ngụm nhỏ, mới nói: "Việc này cũng không đến mức không xóa sạch được, mấu chốt là phải xem thái độ của Đông Dương phu nhân."
Người Tiêu gia vẫn luôn vâng theo tổ huấn, sẽ không nuông chiều Tiêu Thập Nhất, nhưng hắn có thể chỉ bị đánh vài gậy, quỳ mấy ngày mấy đêm trong từ đường, còn Xuân Lai là phải bị đánh chết.
Chuyện đầu độc tạm thời bỏ qua chưa đề cập tới, Tiêu Thập Nhất lén gặp gỡ Xuân Lai là sự thật, lời hùng hồn Tiêu Cảnh khi còn ở trong từ đường đã nói ra miệng, không phạt là không có khả năng, nhưng sống chết của Xuân Lai, vẫn còn đường để thương lượng.
"Lang quân, phu nhân." Vãn Lục ở ngoài cửa nói.
"Chuyện gì?" Nhiễm Nhan hỏi.
Vãn Lục nói: "Tộc trưởng sai người tới thông tri là đêm nay xử trí Thập Nhất Lang và Xuân Lai, nếu lang quân có thời gian, thì đi chứng kiến."
Nếu là có thời gian, thì đi chứng kiến. Nói cách khác là đi hay không đi?
Tiêu Tụng sai Vãn Lục đi đáp lời, chỉ nói "Đã biết", cũng không nói đi hay không đi.
Sau khi Thái phu nhân được hạ táng, Tiêu Tụng thanh nhàn hơn trước kia nhiều. Sau giờ ngọ, Nhiễm Nhan vì muốn dời đi lực chú ý, không để cho mình cứ luôn nghĩ về chuyện của Nhiễm Vân Sinh, liền tự mình bày hoa lan ra sân để hong khô, Tiêu Tụng thì ngồi ở đối diện nàng nhấm nháp nước trà, hưởng thụ một chút thanh nhàn hiếm có trong mấy ngày này.
Có điều là có người cố tình không muốn để hắn nhàn rỗi, mới ngồi chưa được một chén trà nhỏ, đã có thị tỳ tới bẩm, Tiêu Thập Lang tới.
Tiêu Tụng cho người thỉnh hắn tiến vào.
Tiêu Huyễn Chi phảng phất như tiều tụy đi chỉ trong một đêm, giữa chân mày cũng đã có một cái rãnh ngăn nhợt nhạt, cặp môi mỏng thời thời khắc khắc mím nhẹ, dung mạo có vài phần tương tự Tiêu Tụng, lại nhu hòa hơn hắn rất nhiều.
"Cửu ca, Cửu tẩu." thanh âm Tiêu Huyễn Chi hơi nghẹn.
Tiêu Tụng hơi gật đầu, trầm giọng nói: "Vào đi."
Tiêu Huyễn Chi thi lễ với Nhiễm Nhan, rồi theo Tiêu Tụng vào trong phòng.
Mà bên kia Tiêu phủ, cây trúc trong viện sàn sạt lay động theo gió nhẹ, làm cho tiểu viện vốn đã không lớn thêm vài phần thanh u, một phụ nhân tố y ngồi trên hành lang, mi như núi xa, mắt chứa thu thủy, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt.
Trước mặt bà ta bày mấy bồn thù du xanh biếc, còn chưa tới mùa ra hoa, nhưng nhìn dáng vẻ tươi tốt kia, thì biết chỉ cần đến ngày thu thì sẽ nở ra những đóa hoa mỹ lệ, mà bà ta thì đang cẩn thận sửa sang những cành lá dư thừa trên mấy bồn thù du kia.
"Phu nhân, Thập Lang đi qua chỗ Cửu Lang." Một phụ nhân trung niên mặc áo váy màu xám đứng ở hành lang cúi đầu nói.
Động tác trong tay Đông Dương phu nhân khựng lại hai giây, rồi lại tiếp tục sửa sang, bộ dáng kia cùng trước đó không khác gì nhau, thật lâu sau, thấy phụ nhân kia còn chưa rời đi, mới nhàn nhạt nói: "Kệ hắn đi thôi."
Phụ nhân áo xám ứng tiếng, rồi lui ra, nhưng trong lòng không khỏi thở dài, thân sinh nhi tử có chuyện thì tình nguyện đi cầu xin huynh trưởng có quan hệ không thân thiết, cũng không muốn cầu xin bà người mẹ này, không phải rất bi ai sao? Có điều, Đông Dương phu nhân cũng không chút để bụng.
Phụ nhân kia đi rồi, động tác sửa sang của Đông Dương phu nhân mới dần dần chậm lại, ngồi yên hồi lâu, gió nhẹ chợt lướt qua, cùng tiếng lá trúc sàn sạt, bà nhẹ nhàng cười nhạo một tiếng, không biết là tự giễu hay là cười nhạo Tiêu Huyễn Chi.