Đăng vào: 12 tháng trước
"Việc này giao cho ta đi." Tiêu Tụng sau khi cười, thanh âm hơi khàn khàn, xẹt qua nơi mềm mại nhất trong đáy tim, giống như liễu rủ bị gió lay động, ở trong nước sông tạo ra từng vòng sóng gợn.
"Ngươi sao việc gì cũng ôm hết vậy?" Nhiễm Nhan nhíu mày, từ khi quen biết Tiêu Tụng tới nay, hắn nói nhiều nhất là những lời này.
Tiêu Tụng nhướng mày nói: "Ngươi lầm rồi, ta từ trước đến nay chuyện không liên quan đến mình thì treo lên cao."
Hắn nói xong, thuận thế nằm lên tịch, đem đầu dựa lên đùi Nhiễm Nhan, cầm tay nàng rồi nhắm mắt lại, thanh âm lười biếng hơi khàn khàn, "A Nhan, thứ ta cần không nhiều lắm, chỉ muốn mỗi ngày khi về đến nhà có thể dựa vào ngươi nghỉ ngơi trong chốc lát như vậy thôi..."
Để được như vậy, làm chút chuyện thì đã sao?
Yên tĩnh một lát, Nhiễm Nhan nghe thấy tiếng hít thở đều đều của hắn, cho là hắn ngủ rồi, lại nghe hắn đột nhiên nói tiếp: "Chuyện ngươi nói, ta đã sớm làm qua một lần, giết mấy người râu ria kia thì sao? A Nhan, chuyện xấu xa thì để lại cho ta làm đi!"
Hung thủ kia chỉ giết một thị thiếp, mà một người khác, là Tiêu Tụng vì cảnh cáo người nọ, đích thân ra tay.
Hắn hành sự trước nay đều độc ác như vậy, chẳng qua cũng phải trách thị thiếp kia quá không biết tốt xấu, nếu thành thật một chút, hắn có lẽ cũng sẽ không dễ dàng lấy đi tánh mạng nàng ta.
Những việc này, Tiêu Tụng không muốn dối gạt Nhiễm Nhan, bởi vì hắn không muốn chờ đến khi Nhiễm Nhan gả cho hắn xong, mới chậm rãi phát hiện thì ra hắn là người không từ thủ đoạn, thậm chí hai tay dơ bẩn như vậy, rồi vì vậy mà tâm sinh bài xích.
Phàm là người ở trong quan trường lăn lộn đến trình độ có thể hô mưa gọi gió, có ai là sạch sẽ? Nhưng cũng không phải mỗi người đều tàn nhẫn giống như Tiêu Tụng. Hắn hình thành nên thủ đoạn hành sự hôm nay, nguyên nhân một phần là chịu ảnh hưởng từ Tiêu thái phu nhân cùng bản tính của hắn, còn lại thì là sản sinh ra từ thời kỳ phản nghịch khi phát sinh mâu thuẫn phụ tử với Tống Quốc Công.
Tống Quốc Công bản tính cương trực mà nóng nảy, khi lần đầu phát hiện Tiêu Tụng hành sự âm u thì động một chút liền lôi gia pháp ra, thiếu niên vào thời kỳ phản nghịch thì hoặc là bị đánh cho khuất phục, hoặc là ẩn nhẫn phản kháng, mà Tiêu Tụng trước nay đều không phải một người có thể bị ăn đòn mà đổi tính, sâu trong xương cốt hắn vẫn là tính quật cường cùng cứng cỏi kế thừa từ người Tiêu gia, chẳng qua gặp phải lúc muốn đi ngược lại gia huấn của Tiêu thị, hắn muốn chứng minh phương pháp làm việc của mình cũng có thể thành đại sự.
Trải qua nhiều chuyện, tâm trí trở nên thành thục, mới phát hiện mình bướng bỉnh như vậy là ấu trĩ cỡ nào, nhưng hắn đã bước lên con đường này rồi, không thể quay đầu lại nữa. Phật nói, bể khổ vô biên quay đầu là bờ. Nhưng hiện thực thì có đôi khi chỉ cần ngươi buông tay, chẳng khác nào chờ chết.
Quan niệm của Nhiễm Nhan không giống Tiêu Tụng, thị thiếp kia ở trong mắt Tiêu Tụng cũng chỉ là một thị tỳ mà thôi, mặc dù thật sự công khai ra ngoài, đánh chết một nô tỳ tiện tạ thì đã làm sao? Cái gọi là luật pháp, giữ gìn nhiều nhất vẫn là cho đám quyền quý, rồi đến lương dân, mà tiện tạ thì như súc vật, có thể mua bán. Nhiễm Nhan có thù tất báo, nhưng sẽ không vì tư dục bản thân hoặc vô duyên vô cớ mà đi lấy tính mệnh người khác.
Lúc nàng vừa nghe nửa câu đầu trong lòng rất bài xích, nhưng khi Tiêu Tụng nói "chuyện xấu xa thì để lại cho ta làm", trong lòng lại chùng xuống.
"Trên mặt đất lạnh." Nhiễm Nhan nhẹ nhàng đẩy đẩy hắn.
Tiêu Tụng hừ hừ vài tiếng, lại trở mình, bắt đầu ngủ đến ngon lành.
Nhiễm Nhan gọi Vãn Lục vào, lấy chăn bọc hắn lại. Tiêu Tụng mơ mơ màng màng mà lẩm bẩm: "A Nhan quả nhiên là hiền thê."
Tay Nhiễm Nhan đang giúp hắn ghém chăn run lên, tức khắc cảm thấy ý nghĩ vừa rồi của mình rất không thuần khiết. Nàng muốn làm như vậy, chỉ là đơn thuần cảm thấy, nếu hắn bị cảm lạnh tổn thương đến thận, vậy về sau nàng phải thăm dò chuyện 'hứng' với ai đây? Tuy biết rõ một hai lần như vậy cũng không làm hại thận...Nhiễm Nhan đem đầu vùi vào ngực, tự mình thôi miên, như vậy tính ra, bàn về phương diện nào, điểm xuất phát của nàng cũng đều là "Quan tâm", tuyệt đối không phải chỉ vì "Hứng".
Nhiễm Nhan đồng thời cũng rất nghi hoặc, vì cái gì khi còn ở Tô Châu lúc nhìn Tiêu Tụng thì không có cảm giác gì, hiện tại nhìn thì lại cảm thấy có chút...rung động?
Là từ khi nào phát sinh biến hóa chứ?
Tiêu Tụng chỉ chợp mắt một khắc, liền tỉnh lại. Hắn vừa mở mắt liền nhìn thấy gương mặt vô biểu tình của Nhiễm Nhan, đang tập trung tinh thần đọc sách.
"Mệt rồi hả?" thanh âm Tiêu Tụng mang vẻ ngái ngủ khi vừa thức dậy, giọng nói vốn đã từ tính lại càng thêm gợi cảm.
Ngón tay cầm quyển sách của Nhiễm Nhan run lên, ngay sau đó liền cảm giác được tay của Tiêu Tụng đang xoa chân nàng. Nhiễm Nhan nghĩ cũng không nghĩ, đập một cái cho rớt móng vuốt của hắn xuống, "Ngươi ngừng lại ngay cho ta."
"Ta gối lâu như vậy, không mỏi sao?" búi tóc Tiêu Tụng có chút hỗn độn, trên người còn bọc chăn, gương mặt có thêm một tầng huyết sắc, một đôi mắt rực rỡ lấp lánh nhìn chằm chằm Nhiễm Nhan. Bộ dáng này không ngạnh lãng tuấn mỹ như ngày thường, mà có vẻ nhu hòa, còn có một chút...đáng yêu.
Nhiễm Nhan bất động thanh sắc mà xê dịch thân mình, dùng cuốn sách che lên mặt hắn.
Tiêu Tụng nhìn đến không thể hiểu được, muốn duỗi tay đẩy ra, lại nghe thanh âm rầu rĩ như u hồn bay ra đằng sau cuốn sách, "Tiêu Việt Chi, ta muốn cùng ngươi ước pháp tam chương."
"Hửm?" Tiêu Tụng không hiểu, mình chỉ gối đầu lên chân nàng chợp mắt một khắc mà thôi, nàng cũng chưa từng phản đối, sao vừa tỉnh lại liền thấy thần sắc nàng biến hóa rồi?
"Thứ nhất, không cho phép ngươi nhìn ta như vậy; thứ hai, trước khi thành hôn không được có bất kỳ tiếp xúc tứ chi gì; thứ ba, không được bán sắc." Nhiễm Nhan nhô đầu ra từ sau cuốn sách, "Ngươi có đồng ý hay không?"
Tiêu Tụng vừa mới tỉnh ngủ, đầu óc còn có chút ngốc, bị ước pháp tam chương này của nàng nói đến càng thêm ngốc, "Bán sắc"? Hai điều đầu tiên còn hiểu được một chút, nhưng cái cuối cùng là có ý tứ gì?
Nhiễm Nhan vươn ngón trỏ, nghiêm trang chỉ chỉ vào tóc, vào vạt áo của hắn, "Búi tóc hỗn độn, quần áo bất chỉnh...thật là...rất khiếm nhã." Nhiễm Nhan chớp chớp mắt, nghĩ nghĩ, bổ sung tiếp: "Đồi phong bại tục."
Tiêu Tụng duỗi eo, để đầu óc mình thanh tỉnh một chút, thuận tay vặn mặt Nhiễm Nhan qua nhìn, nhíu mày nhìn kỹ một lát, vẫn không phát hiện bất luận manh mối gì, "Làm sao vậy?"
Sắc mặt Nhiễm Nhan đỏ lên, nghĩ tới nghĩ lui sau một lúc lâu, lấy mắt nhìn vào hắn, nhỏ giọng nói: "Ta cảm thấy ta sẽ dâm loạn ngươi..."
..........................
Trong phòng một mảnh yên tĩnh, hai người dại ra hồi lâu, mới phát hiện ánh sáng ở cửa không biết khi nào đã bị chắn lại. Nhiễm Nhan cùng Tiêu Tụng đồng thời quay đầu nhìn ra, đập vào mắt là Lưu Thanh Tùng cùng La thị đang dìu Tiêu thái phu nhân mặt đầy kinh ngạc đứng ngay cửa. Một loạt sáu thị tỳ đằng sau, đều mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, cúi đầu đứng im re, không thấy Vãn Lục đâu.
Nhiễm Nhan cũng không biết là bọn họ đã nghe được bao nhiêu.
Sắc mặt La thị trắng bệch, nhìn tư thế hai người này, tâm nghĩ làm mai cho họ thật là một chút cũng không sai, nhưng thái phu nhân vừa mới ra ngoài không lâu, đã thành cái dạng này, cũng có vẻ là quá gấp không chờ nổi a! Bà nghĩ nghĩ, rồi liếc trộm qua xem biểu tình của Tiêu thái phu nhân.
Lưu Thanh Tùng mang vẻ mặt bát quái, trong mắt Tiêu thái phu nhân thoáng qua một tia kinh ngạc, nhưng sắc mặt nhanh chóng khôi phục bình thường.
Cứng đơ một hồi, vẫn là Tiêu Tụng phản ứng đầu tiên, duỗi tay kéo Nhiễm Nhan đứng dậy, thân mình cố ý như vô tình che phía trước nàng, hướng Tiêu thái phu nhân thi lễ, "Tổ mẫu không phải đi tham gia hội ngắm hoa sao? Sao lại trở lại?"
Ánh mắt Tiêu thái phu xẹt qua người Nhiễm Nhan, nhàn nhạt nói: "Nửa đường vừa vặn gặp được Tùng nhi, ta cũng đã lâu không thấy hắn, liền trở về trò chuyện."
Chỉ là cái nhìn thoáng qua, nhưng Nhiễm Nhan cảm thấy ánh mắt của Tiêu thái phu nhân như hóa thành thực thể, vô hình trung làm người cảm thấy rất áp lực.
Tiêu thái phu nhân không tỏ thái độ gì đối với chuyện vừa rồi, một chữ cũng không nói, Nhiễm Nhan tuy rằng cảm thấy mình ăn ngay nói thật không có gì sai, nhưng cũng không khỏi thấp thỏm, ấn tượng về mình trong mắt Tiêu thái phu nhân có xuống dốc không phanh hay không. Cùng lúc, trong lòng nàng cũng nhanh chóng suy nghĩ lại, Tiêu thái phu nhân bỏ nàng lại để đi thưởng mai, trùng hợp gặp gỡ Lưu Thanh Tùng, trùng hợp quay lại vào lúc này, trùng hợp Vãn Lục vốn vẫn canh giữ bên ngoài lại ko thấy đâu, có thể hơi quá trùng hợp hay không?
Hoặc đây là Tiêu thái phu nhân cố ý cho một cú hồi mã thương?
"Bên ngoài lạnh, tổ mẫu nhanh vào trong đi." Tiêu Tụng vội vàng tiến qua tiếp dìu Tiêu thái phu nhân từ tay La thị.
Nhiễm Nhan thối lui sang một bên, thấy Vãn Lục vừa quay lại, liền dùng ánh mắt ra hiệu cho nàng, để nàng đem chăn dọn đi.
Tiêu thái phu nhân sau khi ngồi xuống thì liếc nhìn Lưu Thanh Tùng một cái, cho hắn một cái ánh mắt.
Lưu Thanh Tùng khô khan cười gượng hai tiếng, trong lòng thầm mắng, thật con mẹ nó quay về không đúng lúc a! Khỏi phải nói, khẳng định là lại bị lão thái thái tính kế, lập tức cũng chỉ đành căng da đầu, chiều theo ý lão thái thái mà tới luôn, "Cửu Lang a, ngươi cùng Thập Thất Nương ở trong phòng chơi trò gì vậy hả, ngươi nhìn bộ dạng ngươi này...chậc chậc."
Tiêu Tụng tiếp nhận hùng hoàng thạch từ tay thị tỳ, đưa cho Tiêu thái phu nhân, cười nói: "Ta mấy ngày nay quá mệt mỏi, liền nhân cơ hội chợp mắt một lát. Ể? đúng rồi, ngươi còn thiếu 20 quán ở kỹ quán bên kia, lão bản người ta đã tới phủ ta thúc giục sáu bảy lần, nếu ai không biết, còn tưởng rằng ta cưới không được phu nhân, mới đi tầm hoa vấn liễu, chuyện này ở người khác thì là phong lưu, ở trên người ta đây lại là trò cười, ngươi cũng không nên hại ta a!"
Tiêu Tụng nửa đùa nửa thật, hắn rõ ràng là lảng qua chuyện khác, một chút cũng không thèm dùng tới kỹ thuật gì, bởi vì xác định Tiêu thái phu nhân tất nhiên sẽ quan tâm việc này.
Quả nhiên, Tiêu thái phu nhân nghe xong những lời này, hơi nhíu mày, nhìn về phía Lưu Thanh Tùng nói: "Ngươi ban đêm ở kỹ quán? Lại còn thiếu nợ?"
Lưu Thanh Tùng hận không thể rơi lệ đầy mặt, chửi thầm: Ta quả thực pháo hôi oan còn hơn cả Đậu Nga! Nằm cũng trúng đạn, ngươi nói tổ tôn hai người các ngươi đánh nhau, họa thủy đông dẫn cũng không thể dẫn hết lên người ta a.
"Đâu có, tổ mẫu, ta là bị kẻ xấu hãm hại! Tổ mẫu người phải làm chủ cho ta a! Có tên súc sinh hạ dược ta, đêm đầu tiên của ta đã bị hủy ở kỹ quán rồi!" Lưu Thanh Tùng trong lòng hung hăng phỉ nhổ chính mình một phen, rồi lập tức nằm bẹp lên đầu gối của Tiêu thái phu nhân khóc ầm ĩ.
Tiêu Tụng nhấp miếng nước giải khát, đem mấy câu mắng này của hắn ghi vào sổ nợ, rồi vân đạm phong khinh nói: "Đêm đầu tiên của ngươi không phải lúc 16 tuổi đã hiến cho một thị tỳ xinh đẹp ở bổn gia sao?"
"Chỉ là đồn đãi, hãm hại." Lưu Thanh Tùng khóc còn to hơn, nhưng vẫn không quên bớt chút thì giờ phản bác lại một hai câu.
Trải qua một hồi như vậy, chuyện Lưu Thanh Tùng bị "Kẻ xấu" hãm hại tức khắc thành trọng điểm chú ý của mọi người, chuyện xấu hổ vừa rồi của Nhiễm Nhan tạm thời được hòa hoãn.
Tiêu thái phu nhân dỗ dành Lưu Thanh Tùng vài câu, nói là nhất định phải đem kẻ xấu kia bắt về tử hình. Lưu Thanh Tùng thì diễn kịch diễn đến nhập tâm, uống lên một cốc nước lớn mới tém bớt lại.
Nhiễm Nhan im lặng, cả kỹ thuật diễn sức sẹo này của Lưu Thanh Tùng cũng có thể lừa được Tiêu thái phu nhân sao? Đây cũng bất quá là lão thái thái nguyện ý sủng hắn mà thôi.
"Lang quân! Có chuyện rồi." Gã sai vặt ở cửa vừa thở hồng hộc vừa nói.
Biết Tiêu thái phu nhân đang ở đây mà lỗ mãng như thế, tất nhiên là đã xảy ra chuyện lớn.
Tiêu Tụng liếc nhìn Nhiễm Nhan một cái, thấy nàng lập tức hơi gật đầu, ánh mắt tựa hồ cũng đang thúc giục hắn đi nhanh đi. Trong lòng Tiêu Tụng nghĩ lướt qua, Nhiễm Nhan sớm muộn gì cũng phải đơn độc đối mặt với lão thái thái, nếu hắn cứ thời thời khắc khắc che ở phía trước, chỉ sợ sẽ khiến cho lão thái thái càng thêm bất mãn.
Tâm niệm lóe qua, Tiêu Tụng lập tức hướng Tiêu thái phu nhân cáo tội, theo gã sai vặt vội vàng rời đi.
Lời editor:
A Nhan: dưới đất lạnh...
Thận Thận: Tinh lực để dành gần ba chục năm thì lạnh một chút này có là gì!
Hồng Trần Tán Hồng dược sư: thành tựu đời này của ta chính là đã kích hoạt thành công một sợi thần kinh cảm xúc của nữ chủ a...