Đăng vào: 12 tháng trước
"Thôi thị sao lại có người đi cầu hôn?" Nhiễm Nhan nhớ rõ mình đã nói rõ ràng với Tang Thần, cho dù hắn có luôn sống trong thế giới bốn lần Trạng Nguyên đi nữa, nhưng cũng không phải đồ ngốc, nói rõ như vậy sao có thể nghe không hiểu? Hơn nữa một thế gia đại tộc như Thôi thị cũng thấy không đến mức có thể tiếp thu nàng, dù gì Tang Thần cũng không mang cái danh khắc thê như Tiêu Tụng.
Nhiễm Bình Dụ thở dài: "Thôi gia cũng là vì Tang tiên sinh! Vốn dĩ khi Tang Tùy Viễn từ quan, thánh thượng đồng ý, lại thêm mấy năm nay hắn mai danh ẩn tích, chuyện Thôi thị thúc giục hắn nhận tổ quy tông cũng chậm lại, gần đây thánh thượng lại triệu kiến hắn, còn ban cho một chức tiến sĩ Thái Học, chức quan tuy thấp, nhưng chuyện này đại biểu cho thái độ của thánh thượng. Bởi vậy..."
Bởi vậy vì muốn kéo Tang Thần về, mới hưng sư động chúng mà cho Nhiễm thị thể diện, làm Tang Thần không thể không chịu ơn, để thế nhân đều biết Tang Thần là con cháu Thôi gia bọn họ.
"Thôi thị ở trên 'Thị tộc chí' ngoài hoàng tộc cùng hậu tộc thì là đại tộc hiển hách nhất, sao lại có thể làm ra chuyện như vậy?" Nhiễm Nhan nghi hoặc nói. Trên thực tế, Thôi thị là đệ nhất đại tộc, bất quá bởi vì hoàng quyền bao trùm lên toàn bộ. Tang Thần mặc dù rất có tài, nhưng cũng không đến mức làm cho bọn họ lung lạc đến tình trạng này đi?
Nhiễm Bình Dụ thấy nàng còn ngây thơ, mới chỉ điểm: "Hào quang này là từ đâu mà đến? Thời Nam Bắc triều, Thôi thị có hơn mười người làm tể tướng, có 26 người có tước vị, trong triều quan viên ngũ phẩm trở lên cũng gần trăm người, mặc dù hiện tại cũng có nhân tài xuất hiện lớp lớp, có câu 'nhất tướng công thành vạn cốt khô', môn phiệt sĩ tộc rạng rỡ không suy, là nhờ những người này khuynh tẫn cả đời mà đúc ra."
Lang Gia Vương thị sinh ra một Vương Hi Chi, đã làm cho thanh danh bọn họ càng trở nên hiển hách, kéo dài không tàn, cho nên càng là đại tộc thì càng sẽ không bỏ qua bất kì một nhân tài có tiền đồ nào. Huống hồ Tang Thần cũng đích xác rất có tiềm chất "Thánh nhân".
Nhiễm Bình Dụ thở dài, "Nói vậy ngươi cũng biết với phẩm hạnh của Tiêu Thị lang trước kia, một kẻ ăn chơi trác táng vì cái gì mà trở nên trầm ổn hữu lễ, vị cư quan lớn như hiện tại!"
Nhiễm Nhan lại không biết nguyên do trong đó, nàng thuận miệng hỏi: "Vì sao?"
Nhiễm Bình Dụ chỉ là muốn nêu ví dụ về sự tàn khốc khắc nghiệt trong thế gia đại tộc, không định nói sâu hơn, chỉ nói đơn giản: "Hắn không biết chọc phải chuyện gì, bị Tống Quốc Công mang về bổn gia, suýt nữa đánh chết trước từ đường tổ tông, sau đó thương tích vừa lành, liền bị quăng lên chiến trường cho làm một tên lính quèn."
Ai cũng cho rằng nhà có tiền có quyền thì con cái toàn là đám ăn chơi trác táng, nhưng mà trên thực tế, môn phiệt sĩ tộc chân chính, đối với con cháu dòng chính yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc, rất ít có bao cỏ không học vấn không nghề nghiệp.
Hắn ngưng một chút, nói tiếp: "Hiện giờ cũng chỉ có thể chờ đợi tin tức từ bổn gia, nếu như bọn họ quyết định đem ngươi gả cho Thôi thị, ngươi cũng nên chuẩn bị tâm lý cho tốt mới được."
Không chờ Nhiễm Nhan nghĩ thêm, Nhiễm Bình Dụ lại tiếp tục nói: "Nghĩ chắc Thôi thị cũng tưởng là đã nắm chắc chuyện này, dù sao thì Nhiễm thị chúng ta cũng không so được với Thôi thị, cho nên bọn họ cũng không cố tính giấu diếm chuyện cầu hôn lần này, chỉ là không biết có bao nhiêu người biết được, nếu là nháo quá ầm ĩ, cho dù là vì thể diện, họ cũng cần phải tranh cho được."
Lại thêm một chuyện phiền toái! Lần này cũng không thể giải quyết dễ dàng bằng cách đấu khẩu giữa Tiêu Tụng và Tang Thần như lần trước, chuyện này cũng không phải sức của một người có thể xoay chuyển, chuyện phiền toái hơn, cả hai nhà đều đi Tô Châu đưa sính lễ, đây là chuyện mới mẻ mà toàn bộ Đại Đường cũng ít khi xảy ra, hơn nữa chuyện nàng nghiệm thi chỉ sợ đã đến lúc giấy không thể gói được lửa...
Cả chuyện đi kỹ quán trị bệnh giang mai cho mấy kỹ nữ cũng tuyệt đối sẽ bị đào ra. Lúc ấy tuy nàng đã che giấu hành tung, nhưng cũng không làm được thích đáng, mấy đại gia tộc thế lực khổng lồ này nếu muốn biết, thì quá đơn giản.
Nói không chừng, đến cuối cùng cả hai nhà đều không muốn nàng, còn làm hỏng cuộc đời nàng. Nhiễm Nhan không dám quá lạc quan, nếu như thật sự có kết quả này, nàng không ai muốn thì thôi đi, mấu chốt là hôn nhân của nàng lại bị nắm trong tay Nhiễm thị...
Việc này, căn bản là chuyện không có thể diện gì.
Nhiễm Nhan chần chừ một chút, hỏi: "Tam thúc, ta khi ở Tô Châu đã từng trợ giúp phủ nha nghiệm thi thể, làm công việc của ngỗ tác, nếu chuyện này bị truyền ra, thì sẽ như thế nào?"
Nhiễm Bình Dụ đối với chuyện này cũng có nghe sơ qua, trước đó hắn quá lo lắng chuyện hai nhà Thôi, Tiêu, nhất thời chưa nhớ ra việc này, suy nghĩ một lúc, hắn mới nói: "Cũng không biết thế nào, chỉ là thái độ của hai nhà Thôi, Tiêu..."
Không chỉ có thái độ của hai nhà Thôi, Tiêu, việc này mà truyền ra, Nhiễm Nhan sau này sợ là không có nhà nào muốn.
Làm công việc của ngỗ tác không vinh quang gì, nhưng cũng không phải tội lỗi, chuyện nàng mổ thi cũng chỉ có Lưu Phẩm Nhượng và mấy tâm phúc của hắn biết, còn người khác thì đại khái chỉ truyền là nàng có tiếp xúc với thi thể linh tinh mà thôi. Thử nghĩ xem, trên đời này có thể có bao nhiêu nam nhân có thể tiếp thu một nữ nhân sờ xong thi thể còn đến sờ mình? Thêm nữa, Nhiễm Nhan tuy rằng rất đẹp, nhưng cũng không đẹp đến mức làm cho người ta bất chấp tất cả.
Nhiễm Nhan thở dài, cho dù là đời sau, đại đa số người cũng đều cảm thấy pháp y thập phần thần bí, nhưng khi gặp được pháp y thật sự lại chưa chắc nguyện ý thâm giao, đừng nói là ở Đại Đường khi mà nghề ngỗ tác được coi là vô cùng đê tiện.
Không thể ngồi yên chờ chết! Nhiễm Nhan che giấu ánh mắt cứng cỏi, trong miệng lại nói: "Việc này ta cũng không thể quyết định được, an tâm chờ đợi kết quả đi."
Nhiễm Bình Dụ gật đầu, hắn vốn cũng chỉ là báo trước cho nàng, miễn cho đến lúc đó lại thất vọng, "Ngươi có thể nghĩ như vậy là tốt nhất rồi."
Nói xong, Nhiễm Bình Dụ liền đứng dậy: "Ta phái người đi Tô Châu nhìn một cái, không thể ngồi chờ chết."
Nhiễm Nhan hơi mỉm cười, suy nghĩ của Nhiễm Bình Dụ cùng nàng không mưu mà hợp.
Sau khi Nhiễm Bình Dụ rời đi, Ca Lam lập tức tìm giấy bút, viết: Nương tử, xin cho nô tỳ đi Tô Châu!
Hành động của Ca Lam nằm trong dự kiến của Nhiễm Nhan, nàng ta lần này quay về Tô châu, mặc dù không thể làm gì Cao thị, nhưng có thể sắp xếp trước, Ca Lam cũng không phải là người dễ xúc động.
"Được, ta sẽ nói với tam thúc, người hắn phái đi tất nhiên không chỉ có một, lợi dụng như thế nào, thì xem thủ đoạn của chính ngươi." Nhiễm Nhan nhàn nhạt nói.
Quan hệ giữa nàng và Ca Lam nói là chủ tớ, còn không bằng nói là hợp tác. Ca Lam cũng không giống như Vãn Lục chuyện gì cũng suy nghĩ cho nàng, nếu không nói là còn có chút lợi dụng. Tỷ như ở trong chuyện với Tiêu Tụng, Ca Lam đã như có như không mà thúc đẩy, mặc dù lúc còn chưa xem bát tự, khi Tiêu Tụng còn có khả năng "Khắc thê", chỉ bởi vì địa vị của Tiêu Tụng có lợi hơn cho nàng ta. Nhiễm Nhan nguyện ý tiếp thu Tiêu Tụng, cho nên chuyện này tạm thời không đề cập tới, chỉ hy vọng thời điểm nàng báo thù thì thu liễm một ít, không cần làm quá vang dội, nếu không, cũng không thể trách Nhiễm Nhan tàn nhẫn, dù sao cũng đã nói trước từ sớm rồi...
Ca Lam khom mình hành lễ, nàng làm như vậy một phần là vì báo thù, một phần là đang tỏ ý quy phục Nhiễm Nhan, từ lần thấy được thủ đoạn của Nhiễm Nhan đối phó với Nhiễm Mỹ Ngọc, nàng đã sâu sắc ý thức được người này không thể đắc tội. Nhưng mà tín nhiệm không phải chỉ nói miệng, cho nên Ca Lam lựa chọn dùng hành động để thể hiện với Nhiễm Nhan.
Chủ tớ hai người mỗi người ôm một bụng tâm tư, Nhiễm Nhan an bài cho Ca Lam quay về Tô Châu, cũng nói riêng với Nhiễm Bình Dụ để mượn vài người, thuận tiện hỏi thăm nơi ở của Tang Thần.
Sáng sớm hôm sau, khi 3000 tiếng trống vừa dứt, phường môn vừa mới mở ra, Nhiễm Nhan liền ra cửa. Trước khi đến Tiêu phủ, thì đến Quốc Tử Giám ở phường Vụ Bản.
Phường Vụ Bản chỉ cách phường Bình Khang một con phố, rất dễ tìm. Chức quan của Tang Thần không cao, nên hàng ngày không phải thượng triều, chỉ cần vào canh năm nhị điểm thì điểm danh là được.
Nhiễm Nhan nghĩ suốt một đường, Tang Thần trước giờ cũng không thừa nhận bản thân là con cháu Thôi thị, Nhiễm Nhan tin rằng chuyện cầu hôn quá nửa không phải chủ ý của hắn, nói không chừng là Thôi thị biết hắn đã từng cầu hôn, cảm thấy đây là chuyện một hòn đá trúng mấy con chim, liền bí mật đi đưa sính lễ thay hắn. Nhưng cởi chuông thì cần người cột chuông, nàng cần biết thái độ của Tang Thần là gì, nếu hắn không muốn, như vậy thì có thể hợp tác phá hư kế hoạch của Thôi thị, còn nếu hắn vẫn luẩn quẩn trong lòng, cũng chỉ có thể tìm cách khác.
"Nương tử..." Vãn Lục rất bất an, hai cái đại tộc tranh nhau, thì cũng giống như hai con rồng chơi đùa, bọn họ đến cuối cùng chỉ trầy chút da, nhưng người bị bọn họ kết thúc thì đến xương cũng không còn.
Nhiễm Nhan biết nàng lo lắng, liền an ủi: "Đám sĩ tộc như bọn họ, yêu quý nhất là thanh danh, sẽ không đấu đến mức lưỡng bại câu thương. Ngươi thấy hiện giờ ở Trường An còn chưa có ai biết Thôi thị vì Tang Thần mà đi cầu hôn, nói không chừng chính là Thôi thị cùng Tiêu thị vì biết được đối phương đều đến hạ sính, cho nên mới khống chế cục diện, không để cho tin tức này truyền ra."
Mấy sĩ tộc này sao có thể chỉ vì cầu cưới một nương tử thân phận không cao mà nhất thời tranh chấp? Mất luôn mặt mũi? Nhiễm Nhan cho rằng bọn họ tuyệt đối sẽ không làm đến mức đó. Nhiễm Bình Dụ nói cho nàng tình hình thực tế, cũng bất quá là để nàng chuẩn bị tâm lý thật tốt, vạn nhất định hôn là với Thôi thị...
"Bất quá, biện pháp tốt nhất cho chuyện này chính là nhờ Tang Thần bí mật yêu cầu Thôi thị thu tay lại." Nhiễm Nhan bất đắc dĩ nói: "Nếu không, nếu sau khi định ra hắn lại không đồng ý, chỉ sợ ta thật sự không ai muốn nữa."
Vãn Lục gãi gãi đầu, thở dài: "Mấy đại tộc này thật là phức tạp"
Nàng cơ bản không hiểu quá rõ nội tình là gì, nhưng cũng cảm giác được, chuyện này nhìn mặt ngoài, nương tử nhà mình còn rất có giá, nhưng sóng ngầm mãnh liệt trong đó, chỉ cần vô ý là cả đời bị hủy. Cho dù không có chuyện nghiệm thi, thì cũng không khá hơn.
Xe ngựa dừng lại ở Quốc Tử Giám.
Quốc Tử Giám cũng không phải luôn phong bế, nếu có việc thì cũng có thể tới bái phỏng người bên trong. Vãn Lục trước tiên xuống xe đi hỏi thăm người gác cổng.
"Cô nương muốn tìm vị nào?" người gác cổng là một lão nhân hơn 50 tuổi, có lẽ là được hun đúc ở Quốc Tử Giám lâu rồi, nên cũng mang một thân nho khí, thấy Vãn Lục ăn mặt như thị tỳ, liền gọi là "Cô nương".
Vãn Lục khom người chào ông, "Ta tìm Quốc Tử Giám tiến sĩ Tang Tùy Viễn Tang tiên sinh."
"Cô nương là?" người gác cổng sợ Vãn Lục cảm thấy hắn hỏi đường đột, liền bổ sung: "Cô nương nếu có thể báo thân phận, Tang tiên sinh có hỏi ta cũng dễ trả lời."
Vãn Lục cảm thấy không tiện lộ ra thân phận nương tử nhà mình, liền nói: "Ta là từ Tô Châu, tên Vãn Lục, ngài chỉ cần nói với Tang tiên sinh là hắn biết."
Vãn Lục chỉ là nô tỳ, dù có lộ ra như vậy, cũng không phải ai cũng biết nàng là thị tỳ nhà ai.
Người gác cổng ứng tiếng, rồi đi vào thông báo.
Vừa mới điểm danh xong không lâu, nhóm sinh đồ còn đang học tiết sớm, phần lớn là được trợ giáo giám sát, bởi vậy mấy tiến sĩ còn thanh nhàn, không quá thời gian nửa chén trà nhỏ, bóng dáng Tang Thần đã xuất hiện ở cổng lớn.
Nhiễm Nhan cách màn trúc nhìn ra, hắn vẫn mảnh khảnh như vậy, lại giống như mới cao thêm một chút, một thân quan phục viên lãnh màu xanh lục, càng giống cây trúc, gương mặt thanh tuấn còn thon gầy hơn so với lúc trước, Nhiễm Nhan nhìn tỉ lệ thân thể hắn, thì có thể nhìn ra, sau này sẽ trở thành một lang quân ngọc thụ lâm phong.
Tang Thần nhìn thấy người quen đương nhiên rất cao hứng, nhưng khi Vãn Lục chỉ về phương hướng của Nhiễm Nhan bên này, hắn mang thần sắc phức tạp nhìn qua, một lát sau, mới cất bước đi qua bên này.