Đăng vào: 11 tháng trước
"Tiêu Thị lang, trong phòng lục soát ra cái này." Tư tham quân cầm một cái tẩu thuốc bằng trúc tía đưa cho Tiêu Tụng.
Loại tẩu thuốc này khá hiếm thấy, là đồ chuyên dụng để hút A phù dung, có hình thức hơi giống với tẩu thuốc đời sau, thân trúc thẳng tắp to cỡ ngón cái, dài khoảng hai thước, một đầu ống tẩu bằng bạch ngọc vểnh lên, đầu còn lại để ngậm vào miệng cũng bằng bạch ngọc, trên thân tẩu khắc một dòng chữ bay lượn "Nhất linh chân tính tại, bất dư chúng tâm đồng".
Bởi vì có một linh hồn chân thật đang tồn tại, cho nên tâm tính sẽ không giống người khác. Một câu cao ngạo lại siêu thoát phàm tục cỡ nào chứ...
Đường triều đất Thục có trồng anh túc, cũng biết dùng quá liều A phù dung sẽ ngộ độc, bởi vậy cấm hút công khai, nhưng không xử phạt rõ ràng, chủ yếu là vì sản lượng A phù dung không nhiều lắm, là một loại dược liệu cực quý, số lượng ít mà giá thành cao, bình thường rất khó có nguồn cung ổn định.
"Đậu Trình Phong." Tiêu Tụng ngồi xổm xuống trước mặt hắn, chống cái tẩu thuốc xuống đất, cười như không cười nói: "Chưa hút đủ đúng không?"
Tiêu Tụng cũng không trông cậy vào chuyện Đậu Trình Phong có thể chịu áp chế mà khai ra chút gì, trước đó hắn đã thử qua một lần, lúc Đậu Trình Phong lên cơn nghiện cầm A phù dung dụ dỗ hắn, chỉ là nghị lực của thằng nhãi này thật sự rất kinh người, tình nguyện khó chịu đến cả người rút gân cũng cắn chặt răng tuyệt đối không để lộ ra một chữ. Mấy ngày nay Tiêu Tụng vì bực bội mà không để cho Đậu Trình Phong dính thuốc, bởi vậy mới buộc hắn liều mạng trốn ra, cho dù biết rõ nơi này sẽ bị phát hiện.
"Ngươi cho là ngươi giấu được sao, Hà Ngạn và Du Lang đã chết, đúng không?" thanh âm Đậu Trình Phong có chút khàn khàn, ẩn ẩn mang vẻ cười nhạo, có điều không biết là đang tự giễu hay là đang châm chọc Tiêu Tụng.
Tiêu Tụng dùng tẩu thuốc gõ nhẹ lên đầu vai hắn, thong thả nói: "Ta nếu thật sự muốn gạt ngươi, mà ngươi còn có thể nghe được nửa điểm tiếng gió, ta liền không mang họ Tiêu. Bọn họ đều chết sạch, chỉ còn ngươi...ngươi là người tiếp theo."
Nhiễm Nhan hơi dừng lại, rút lá thư tình từ trong tay áo ra mở ra vuốt phẳng đặt trước mặt Đậu Trình Phong.
Đậu Trình Phong thấy phong thư này, sắc mặt bỗng chốc tái đi, giãy giụa ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm mặt Nhiễm Nhan, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm nói: "Uông Nương?"
Uông Nương, là tiểu tự của Văn Hỉ Huyện chủ! Đáy lòng Nhiễm Nhan hơi khựng lại, xem ra, ngay từ đầu phương hướng của nàng đã sai rồi, vốn vẫn luôn cho rằng Đậu Trình Phong không có khả năng gặp qua Văn Hỉ Huyện chủ, cho nên tưởng lầm hắn và Sài Huyền Ý có đoạn tụ chi hảo, có lẽ hắn tiếp cận Sài Huyền Ý căn bản chính là vì Văn Hỉ Huyện chủ.
"Ngươi không phải nàng." Đậu Trình Phong suy sụp gục đầu xuống.
"Ngươi cùng nàng có tư tình." Nhiễm Nhan nhàn nhạt nói. Nếu không đặc biệt quen thuộc, hoặc là cực kỳ để ý Văn Hỉ Huyện chủ, người bình thường không thể chỉ nhìn mặt mà phân biệt được, dù gì điểm giống nhau nhất giữa khuôn mặt của Nhiễm Nhan và Văn Hỉ là lông mày và đôi mắt.
Đậu Trình Phong cười sầu thảm, nếu thật sự được như vậy, sao đến nỗi nhung nhớ điên cuồng như bây giờ.
Nhiễm Nhan nhìn thần sắc hắn biến hóa, cùng với mồ hôi lấm tấm trên đầu hắn, từng câu từng chữ đều mang hương vị dẫn dắt: "Ta đã nói cho Văn Hỉ Huyện chủ tâm ý của ngươi, cũng nói cho nàng ta là ngươi ở chỗ này, ngươi đoán nàng ta có thể tới hay không? Nếu nàng tới, là để giết ngươi, hay là cùng ngươi xa chạy cao bay?"
Nàng duỗi tay tiếp lấy tẩu thuốc trong tay Tiêu Tụng, chậm rãi đi đến trước mặt Tư tham quân, lấy một khối A phù dung từ trong tay hắn nhét vào trong tẩu, ở trên cây đuốc châm lửa.
Tiêu Tụng nhìn dưới ánh lửa đang nhảy múa, sương khói lượn lờ, nàng híp mắt, trong đôi mắt đen kịt tựa hồ có ánh lửa nhảy nhót, chân mày thon dài, da thịt như ôn ngọc, sáng lên nhè nhẹ. Nhiễm Nhan lúc này mang một loại khí chất câu nhân nói không nên lời, trong tình huống như vậy, mà tim của hắn lại lệch mất vài nhịp.
Nhiễm Nhan đem tẩu thuốc đặt trước mặt Đậu Trình Phong, thanh âm vừa nhẹ nhàng vừa nhu hòa: "Ta biết ngươi muốn nó, không cần nhẫn nại, vì sao phải đau khổ ẩn nhẫn như vậy chứ? Nhất linh chân tính tại, bất dư chúng tâm đồng, tâm cảnh tiêu sái như thế, vì sao lại muốn bó tay bó chân? Ngươi có che chở nàng ta đi nữa, nhớ nàng ta đi nữa, cũng có ích lợi gì đâu? Cơ hội tốt như lúc này, ngươi không muốn biết tâm ý của nàng ta sao?"
Đậu Trình Phong vừa mới hút xong A phù dung, dù vẫn còn duy trì một tia thanh tỉnh, nhưng tư duy thập phần trì độn, thanh âm chầm chậm của Nhiễm Nhan tựa như một dòng nước nhỏ chậm rãi chảy vào lòng hắn, nhất thời thay thế toàn bộ tư duy, trở thành tiếng lòng của hắn. Sửng sốt một lúc lâu sau, hắn lẩm bẩm: "Đúng..."
Nhiễm Nhan lui về bên cạnh Tiêu Tụng, nhìn hắn một cái. Tiêu Tụng trầm giọng nói: "Buông hắn ra."
Bốn binh sĩ hơi chần chờ, rồi vẫn thả tay ra.
Vừa thoát khỏi trói buộc, Đậu Trình Phong liền tham lam hút lấy A phù dung trong tẩu thuốc.
Lúc này, Nhiễm Nhan mới hoàn hoàn thấy rõ dung mạo hắn, ngũ quan không coi là quá tinh xảo, nhưng hình dáng hàm dưới cực đẹp, chính giữa có một đường rãnh hơi cạn, tứ chi cốt cách cũng thật xinh đẹp, chân thon dài, một đôi tay cũng thon dài hữu lực, phẩm chất đều gãi đúng chỗ ngứa.
Tiêu Tụng hạ lệnh ẩn nấp, người trong viện lập tức nhanh chóng xóa đi dấu chân trên mặt đất, không đến một khắc, trong viện lại khôi phục yên tĩnh.
Toàn bộ đuốc đều tắt, đôi mắt phải thích ứng trong chốc lát mới nhìn rõ trong viện.
Đậu Trình Phong dựa vào bên hành lang phía tây, một thân trung y màu trắng chưa được bao lâu đã bị phủ đầy tuyết, phần ngực rắn chắc lộ ra hơn phân nửa, tóc đen như mực rối tung đằng sau lưng, một chiếc guốc giày ở bên chân, chiếc còn lại không biết đã sớm ném đi nơi nào, bàn tay thon dài cầm cái tẩu thuốc cũng thon dài, khói thuốc mù mịt tản ra, hắn cười nghẹn ngào, cười đến mức như toàn bộ ruột gan đều bị xé toạt ra.
Bên ngoài tuyết rơi kín trời, trút xuống kín như một bức màn che, chỉ có ánh lửa nhỏ mỏng manh trên cái tẩu của Đậu Trình Phong là ấm áp.
Khói bay lượn lờ, Đậu Trình Phong hiển nhiên đã vào trạng thái dục tiên dục tử, có lẽ là biết có người ở đó, nên không quá mức thất thố, chỉ dựa vào hành lang nhắm mắt hưởng thụ, ngẫu nhiên khó nhịn mà vặn vẹo thân thể.
Nhiễm Nhan lúc này mới hiểu vì sao cả Tiêu Tụng cũng hết cách với hắn, một người có ý chí kiên cường, lại thấy tình trạng thân thể hắn không giống như là nghiện đến nghiêm trọng, nếu hạ quyết tâm từ bỏ A phù dung hẳn là không quá gian nan, có điều hắn rõ ràng biết A phù dung là độc vật, vì sao còn buông thả bản thân như vậy?
Tiêu Tụng, Nhiễm Nhan và mấy binh sĩ đều núp vào trong sương phòng, nhìn xuyên qua khe cửa quan sát bên ngoài. Toàn bộ tòa miếu nhỏ này cả trong lẫn ngoài được mai phục đến kín mít, nếu đêm nay thực sự có người muốn giết Đậu Trình Phong, thì có chạy đằng trời.
"Hung thủ có thể tìm đến chỗ này sao?" Tư tham quân nhịn không được nhẹ giọng hỏi.
Tiêu Tụng kéo kéo khóe miệng, nhỏ giọng nói: "Lúc ta tới đã sai người lùng bắt Đậu Trình Phong khắp nơi trong thành, để lộ ra hắn chạy trốn vì lên cơn nghiện, hung thủ nhất định có thể nghĩ đến chỗ này."
Nhiễm Nhan kinh ngạc quay đầu lại nhìn hắn, bọn họ vẫn luôn ở bên nhau, hắn hạ mệnh lệnh khi nào? Lại là khi nào quyết định lấy Đậu Trình Phong làm mồi? Đây chỉ có thể là, vốn dĩ toàn bộ chuyện này là kế hoạch mà hắn đã sắp xếp tốt từ trước.
Bởi vì ý chí của Đậu Trình Phong quá kiên cường, vừa đe dọa vừa dụ dỗ như bình thường không hiệu quả, cho nên trước đó lộ ra cho hắn biết được tin Hà Ngạn và Du Lang đã chết, làm người này lâm vào cảm xúc cực đoan, cố ý cho hắn đói thuốc vài ngày, theo đó chọn một cái thời cơ thỏa đáng mở đường cho hắn, đồng thời vừa điều tra trong thành vừa để lộ ra tin tức...tàn phá toàn diện từ tinh thần đến thân thể một phen, rồi sau đó lại thuận tay đào một cái bẫy không quá sâu...chỉ là Đậu Trình Phong chạy trốn hơi sớm so với dự đoán của Tiêu Tụng.
Nhiễm Nhan càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này là chuyện Tiêu Tụng có thể làm ra, nhưng tên hồ ly này, còn làm bộ làm tịch mà răn dạy thuộc hạ làm việc thất trách! Kín mít không một kẽ hở.
Đang suy nghĩ, Nhiễm Nhan chợt cảm thấy tay Tiêu Tụng đang nắm tay nàng hơi căng thẳng, nàng theo bản năng liền nín thở ngưng thần,trong yên lặng, tựa hồ có tiếng bước chân...trong lòng Nhiễm Nhan hơi khẩn trương, nàng thật sự rất không muốn thấy Văn Hỉ Huyện chủ.