Đăng vào: 12 tháng trước
"Trong phủ này có người ở phòng bếp không?" Tiêu thái phu nhân hỏi.
Tống Quốc Công và Tiêu Tụng có cách làm người khác nhau như trời với đất, nhưng vẫn có chỗ giống nhau, đó là lối sinh hoạt như khổ hạnh tăng, không phải vì tiết kiệm, mà là tự hạn chế, còn có say mê với chính sự, trải qua nhiều chuyện phức tạp, nên cảm thấy trong sinh hoạt hết thảy càng đơn giản càng tốt.
"Không có, lúc trước khi Cửu Lang ghét bỏ ta, thì ghét bỏ luôn cả cái nhà bếp." Lưu Thanh Tùng ủy ủy khuất khuất nói.
Nhiễm Nhan trầm mặc không lên tiếng, nàng nấu ra đồ ăn cho vài người cũng không khó, chỉ là nàng không biết suy nghĩ của Tiêu thái phu nhân, cũng không biết nữ quý tộc đối với chuyện xuống bếp này thì nghĩ như thế nào. Huống hồ vừa rồi mới xảy ra chuyện quẫn bách kia, lúc này mà tự động xin ra trận có bị coi là xum xoe không?
Nghĩ thì nghĩ, nàng vẫn nói: "Thái phu nhân nếu không chê, nhi thật ra biết làm chút cơm nhà."
Giấy không thể gói được lửa, sau này thái phu nhân biết được việc này, lại nhớ tới hôm nay không có cơm trưa, nàng biết nấu nướng mà không chịu làm, sẽ nghĩ như thế nào?
Lo trước lo sau còn không bằng sảng khoái làm luôn.
Tay La thị đang bưng cái ly hơi run lên, hôm nay cả tâm thần và thể xác của bà đều tan tác! Trong mắt bà, Nhiễm Nhan ứng đối mọi việc còn quá non nớt, có một số việc vốn dĩ có thể giải quyết tốt hơn, Nhiễm Nhan lại lựa chọn phương pháp rất vụng về. Trong lòng bà âm thầm sốt ruột, nghĩ thầm ngày thường nhìn Thập Thất Nương cũng rất khôn khéo, sao đang yên đang lành lại làm chuyện hồ đồ như vậy?
"Ồ?" Tiêu thái phu nhân lại rất có hứng thú dò hỏi: "Ngươi biết nấu ăn?"
"Dạ." Nhiễm Nhan thành thật trả lời, không có gì khiêm tốn hoặc tự kiêu.
Tiêu thái phu nhân gật đầu, "Sao lại muốn học nấu ăn?"
Nữ tử sau khi gả chồng chủ trì nội trợ là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nhưng chủ mẫu của các đại gia tộc căn bản không cần tự mình xuống bếp, chỉ cần hiểu sơ một chút, để có thể chỉ huy hạ nhân quản lý chuyện ăn uống trong nhà là được.
Sao lại muốn học nấu ăn? Vấn đề này quá xa xôi. Năm đó tổ mẫu của Nhiễm Nhan nằm trên giường bệnh, trong nhà không ai biết nấu cơm, tổ mẫu trong lúc vô ý nói một câu, cả ngày toàn ăn đồ ăn ngoài tiệm, cảm thấy chỗ nào cũng không thích hợp. Nhiễm Nhan liền cực khổ đi học, tổ mẫu trước khi mất vẫn còn hăng hái ăn đồ nàng nấu, đây là chuyện mà cả đời Nhiễm Nhan lần nào nhớ tới cũng đều cảm thấy vui vẻ.
Nhiễm Nhan đáp: "Chỉ là vì chiếu cố cho người muốn chiếu cố."
Tiêu thái phu nhân nghe câu trả lời thật thật giả giả này, như suy tư gì đó mà nhìn Nhiễm Nhan một cái, "Ngươi đi đi, mang phó tì theo, làm đơn giản là được."
La thị nhìn Nhiễm Nhan lui ra ngoài, quay đầu cười với thái phu nhân: "Đứa nhỏ này từ nhỏ đã thẳng tính."
Ngón tay Tiêu thái phu nhân vuốt ve hoa khắc trên đầu gậy chống, híp mắt cười một tiếng không rõ ý vị.
La thị cũng đã duyệt vô số người, đáng tiếc giờ này khắc này, lại hoàn toàn nhìn không ra ý tứ của Tiêu thái phu nhân. Từ đầu đến cuối cũng chỉ biểu hiện một thoáng kinh ngạc mà thôi, vừa không thể hiện là thích, mà cũng không có chút gì là không vui.
"Nghe nói Thập Thất Nương hiểu y thuật?" ngữ khí của Tiêu thái phu nhân vẫn hòa ái trước sau như một.
Trong lòng La thị nhảy dựng, nghĩ thầm chẳng lẽ là Tiêu gia để ý chuyện Nhiễm Nhan nghiệm thi? Tâm tư như điện quang hỏa thạch mà xẹt qua, La thị liền nhẹ giọng đáp: "Đúng vậy, A Nhan khi còn nhỏ thể nhược, có câu bệnh lâu thành lương y, nàng sau này có đi theo một vị sư phó học y thuật, còn tự trị lành bệnh cho mình."
La thị vài lời mù mờ mà nói chuyện Nhiễm Nhan thể nhược đã là chuyện quá khứ, hiện tại thân thể tốt, không ảnh hưởng đến chuyện con nối dòng, lại nói rõ việc Nhiễm Nhan học y thuật là có nguyên nhân, đều không phải là muốn làm nghề này, mà cũng không phải là thích y thuật.
"La phu nhân thật sự là người khéo léo." Tiêu thái phu nhân khẽ cười nói.
"Ngài quá khen." La thị kỳ thật có thể càng khéo léo hơn, chỉ là ở trước mặt người có quyền lợi địa vị tuyệt đối, bà không dám quá mức tùy ý, chỉ có thể dùng thái độ nói ít sai ít, mỗi một câu đều phải nghĩ qua trong đầu vài lần.
Lưu Thanh Tùng xem như hiểu rõ Tiêu thái phu nhân, mà giờ phút này hắn cũng nhìn không ra ý tứ của Tiêu thái phu nhân, không biết là đối với Nhiễm Nhan vừa lòng hay không vừa lòng.
Kỳ thật nam nữ khi bàn chuyện cưới hỏi có hành động thân mật với nhau cũng là thường tình, chỉ là Tiêu thái phu nhân vừa mới rời đi, hai người liền loạn cả lên, nói như thế nào cũng đều có chút không ổn. Cũng may, hình dung không chỉnh chỉ có mình Tiêu Tụng, hơn nữa hắn giải thích hắn chỉ là đang nghỉ ngơi, không có gì to tát, chỉ là Nhiễm Nhan nói một câu "Dâm loạn" gì gì đó...
Lưu Thanh Tùng nghe được rõ ràng, nhưng không biết Tiêu thái phu nhân có nghe thấy không.
La thị cùng Lưu Thanh Tùng bồi Tiêu thái phu nhân nói chuyện, bất quá hơn nửa canh giờ, liền có thị tỳ lại đây dò hỏi, cần dùng cơm hay chưa?
Vừa vặn là buổi trưa, Tiêu thái phu nhân liền cho dọn cơm. Bà cũng từng là tức phụ, đương nhiên đã từng chủ trì nội trợ, phòng bếp khi chuẩn bị đồ ăn ít nhất cũng muốn tốn một hai canh giờ, trong phủ này cả cái nhà bếp cũng không có, chỉ sợ cũng không có bao nhiêu nguyên liệu nấu ăn, bà thật muốn nhìn xem Nhiễm Nhan làm sao để nấu ra một bàn cơm trưa.
La thị cũng lo lắng, bà đã ăn qua cháo Nhiễm Nhan hầm, hương vị cũng không tệ lắm, nhưng Tiêu thái phu nhân tuổi lớn như vậy, cái thứ tốt gì còn chưa gặp qua?
Thị tỳ hầu hạ ba người trong sảnh rửa tay, không lâu sau, Nhiễm Nhan liền dẫn người bưng cơm trưa đã làm tốt mang đặt lên bàn từng người.
Món Nhiễm Nhan làm đều rất thông thường, nhưng cũng đều được làm rất nghiêm túc.
Tiêu thái phu nhân không nói một lời mà dùng cơm.
Người già sức ăn không lớn, chỉ dùng non nửa chén cơm liền thả chén xuống, ba người Nhiễm Nhan cũng đành phải buông đũa theo.
Tiêu thái phu nhân buông ly súc miệng xuống, nâng chung trà lên, lại chưa uống, mà trực tiếp đặt trên bàn, "Nghe nói Thôi thị cũng đi Tô châu hạ sính, Thập Thất Nương nghĩ như thế nào?"
Phải trả lời như thế nào? Nhiễm Nhan thoáng nghĩ qua một chút, Tiêu thái phu nhân hỏi vấn đề này, có thể là muốn biết nàng sao lại chọc phải Thôi thị, hoặc là muốn thông qua thái độ của nàng đối với việc này, tiến thêm một bước phán đoán tính cách của nàng.
Mặc kệ là loại nào, chỉ cần không thẹn với lương tâm là được! Nhiễm Nhan tâm than một câu, cũng cho một cái đáp án ba phải sao cũng được, "Nhi không biết Thôi thị vì sao lại làm như vậy, nhưng tin rằng bất luận là Thôi thị hay là sĩ tộc khác cũng không thể tùy ý gây trở ngại việc này."
Còn đến tột cùng là vì cái gì không thể tùy ý gây trở ngại, thì xem mỗi người lý giải ra sao. Mỗi người có cái nhìn và suy nghĩ bất đồng, thì đáp án có được cũng bất đồng.
Tiêu thái phu nhân lúc này mới hơi gật đầu, cho một câu đánh giá nhàn nhạt, "Thật đúng là có cá tính."
Đánh giá này vẫn không biết là tốt hay là xấu, nhưng theo Nhiễm Nhan phân tích, hơn phân nửa không có nghĩa xấu. Chuyện khác thì không nói, người giống như Tiêu thái phu nhân này, nếu chướng mắt ai, sợ là dù có ghét bỏ cũng lười nói ra, căn bản không cần làm điều thừa.
"Chúng ta già rồi, sợ cũng chỉ có thể lăn lộn được lần này, chờ sau trận tuyết này, ta cũng không biết còn có thể về Kỳ Châu được hay không." Tiêu thái phu nhân đột nhiên cảm thán một câu.
Lưu Thanh Tùng nhất thời ngơ ngẩn, hắn đã từng tận mắt nhìn thấy lão thái thái làm mưa làm gió, cũng nhìn bà trong mười năm dần dần buông tay với chuyện khống chế và quyến luyến quyền lực, cũng từng nhìn thấy bà một mình cô tịch ngồi trên gác mái nhìn về Lan Lăng hướng đông nam, nhưng trước nay chưa bao giờ nghe bà nói qua lời nào ũ rũ như vậy...
Nghe nói, con người có dự cảm kỳ lạ đối với cái chết của mình. Trong lòng hắn đột ngột quặn đau đến hít thở không thông, làm Lưu Thanh Tùng bỗng nhiên tỉnh táo nhận ra, mình đang sống.
"Thập Thất Nương, ngươi đi với ta." Tiêu thái phu nhân duỗi tay để thị tỳ đỡ bà đứng lên.
Lời tác giả: đột nhiên muốn viết về lão thái thái này, mọi người đừng kêu tui lảm nhảm. Đây là lúc bình yên trước giông tố, cứ bình đạm như nước mà nói một chút về người phụ nữ đã kinh qua hai triều đại trong lịch sử này...
Lời editor: Viết đi! Trời ơi mau viết đi! Viết nguyên một bộ cung đấu chính trị về Tiêu bà nội đi, hic...