Đăng vào: 12 tháng trước
Mấy phụ nhân trẻ bên cạnh cũng đứng dậy đi qua, sôi nổi nhún người gọi Cửu thẩm, Nhiễm Nhan đều bình tĩnh mà đối phó hết.
"Tứ Lang, mau chào Cửu nãi nãi." Uyển Nương đón một nam hài phấn điêu ngọc trác chừng hơn 1 tuổi từ tay thị tỳ, chọc cho nó gọi Nhiễm Nhan.
Được rồi, giờ thì đã thăng cấp từ thẩm thẩm lên nãi nãi rồi! Không chỉ có vậy, Nhiễm Nhan từ cái lần khen hài tử nhà người ta "Trái tim tung tăng nhảy nhót thật đáng yêu" xong, dọa người ta chạy mất, đã có chút ám ảnh, nhìn thấy hài tử thì chân tay càng thêm luống cuống.
"Thật...thật đáng yêu." Nhiễm Nhan đỏ mặt, nghẹn ra được mấy chữ. Hài tử kia có thể là thấy biểu tình của Nhiễm Nhan thật sự buồn cười, nên rất nể tình cười khanh khách lên, nghe lời dụ dỗ của Uyển nương, nãi thanh nãi khí gọi, "Nãi nãi, nãi nãi..."
Hài tử còn nhỏ, chữ khó đọc chưa nói được, chỉ gọi đi gọi lại hai chữ.
Ánh mắt Nhiễm Nhan sáng lên, nở nụ cười, nhưng trong lòng nàng cũng rất rõ ràng, những người này đến nói chuyện với nàng, chẳng qua là hướng về phía Tống Quốc Công, Tiêu Tụng và những huynh tẩu ngạo kiều đứng đầu trong tộc, chứ trên thực tế trong lòng họ cũng chưa chắc là không để mắt xuất thân của nàng, cho nên cũng không chủ động đi ôm hài tử người ta.
Quả nhiên Uyển nương cũng không có ý tứ muốn để cho hài tử thân cận nàng nữa, xoay người giao hài tử cho thị tỳ.
"Tham kiến công chúa điện hạ." Có tiếng người loáng thoáng ở cửa.
Ngay sau đó, đó là tiếng chào hỏi hết đợt này đến đợt khác, người vây quanh Nhiễm Nhan, cũng dùng tốc độ cực nhanh tản đi, ra uốn gối hành lễ với Tương Thành công chúa một thân tố y vừa vào. Nhiễm Nhan vừa rồi còn có vẻ chạm tay là bỏng, giờ bên cạnh cũng chỉ thừa lại một mình Vãn Lục.
Nhiễm Nhan giờ khắc này mới ý thức rõ ràng, nếu là gia đình bình thường thật đúng là không có dũng khí đi cưới một vị công chúa, mặc kệ ở đâu lúc nào, cũng phải ưu tiên lễ quân thần, dù cho Tương Thành công chúa đã tạo cho mình hình tượng "Hiền lương thục đức dịu dàng hiền thục trọng hiếu đễ hoàn mỹ tức phụ", nhưng số người dám bỏ qua chuyện nàng ta là công chúa thật sự rất ít.
"Tham kiến công chúa điện hạ." Nhiễm Nhan cũng uốn gối hành lễ, trong lòng cũng không khỏi âm thầm thấy may mắn, Đại Đường cũng không đến mức động một chút liền quỳ.
"Đều là người một nhà, không cần giữ lễ tiết, mọi người đứng hết lên đi!" trên mặt Tương Thành công chúa mang nụ cười dịu dàng ấm áp, đôi mắt lại hơi đỏ đỏ sưng sưng.
Mọi người sôi nổi đứng dậy, có người càng giỏi vuốt mông ngựa, lập tức liền khen tính tình Tương Thành công chúa tốt, lại hiếu thuận, là điển phạm cho các mệnh phụ vân vân. Những người này đều là phu nhân của Tiêu thị, mặc dù đối mặt với công chúa cũng sẽ không có vẻ quá hèn mọn, lời vuốt mông ngựa cũng nói được hết sức thành khẩn, phảng phất như khen ngợi xuất phát từ chân tâm.
Bộ dáng Tương Thành công chúa mang vẻ đau thương tiều tụy, mọi người sau đó lại nghe nói Gia Vinh Huyện chủ vì thương tâm quá độ mà ngất đi, đến giờ còn chưa tỉnh, liền thổn thức không thôi, so ra, Nhiễm Nhan lại có vẻ quá mức bình tĩnh, nhưng xuất phát từ thân phận của nàng cùng lễ tiết, cũng không có ai mở miệng chỉ trích, chỉ là ánh mắt nhìn nàng có chút thay đổi.
Vãn Lục tìm một cơ hội, kéo Nhiễm Nhan qua một bên, nói nhỏ: "Nương tử ngài cần phải khóc, ít nhất cũng phải tỏ vẻ buồn bã a."
Nhiễm Nhan sao không muốn khóc một chút, trong lòng nàng tuy rất tiếc nuối khi Tiêu thái phu nhân qua đời, nhưng cũng thực sự cảm thấy, sinh mệnh vốn mong manh, Tiêu thái phu nhân sống đến tuổi lớn như vậy, cũng coi như con cháu viên mãn, ra đi cũng an tường, đây là một loại may mắn, không phải ai cũng có loại may mắn này.
Vãn Lục càng gấp, nhìn thấy bốn phía không có ai, nói đến cực nhỏ: "Nương tử hôm nay không khóc không sao, chờ đến mấy ngày có người tới phúng viếng thì cần phải khóc, bằng không người khác buộc tội lang quân làm sao bây giờ!"
Những lời này nghe như rất buồn cười, nhưng sự thật đích xác là như thế.
Việc nhà và đức hạnh người trong nhà của quan viên, đều là một phần để khảo sát toàn bộ tố chất của quan viên. Tiêu thái phu nhân mất, cháu dâu một giọt nước mắt cũng không có, sẽ coi là bất hiếu, Tiêu Tụng không giáo dục tức phụ cho tốt, việc này có thể lớn có thể nhỏ, không ai cố ý kiếm chuyện thì là việc nhỏ, nhưng nếu ngược lại, cả chuyện lông gà vỏ tỏi trong Tiêu thị, đám Ngự Sử Đài chuyên gia buộc tội kia có thể dựng nên không biết bao nhiêu tội danh, đối thủ của Tiêu Tụng sợ cũng sẽ nắm chặt lấy không bỏ.
Nhiễm Nhan gật đầu, quyết định suốt đêm đi phối một ít dược thúc nước mắt, lập tức giải quyết luôn chút chuyện nhỏ này.
Vãn Lục lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, trong lòng cũng nghĩ biện pháp đến lúc đó làm sao để làm Nhiễm Nhan khóc một lần.
Hai người đang muốn xoay người rời đi, lại nghe thấy bên kia bụi hoa có tiếng cười nhạo, Nhiễm Nhan còn tưởng rằng có người nghe lén, đang chuẩn bị lên tiếng, thì nghe bên kia có một nữ tử trẻ tuổi nhỏ giọng nói: "Tiêu gia nuôi hắn, cho hắn mặt mũi, lúc này còn đòi mặc áo để tang lão phu nhân, cũng không nghĩ hắn là thân phận gì."
Trong lòng Nhiễm Nhan căng thẳng, những lời này rõ ràng là nói Lưu Thanh Tùng. Thân phận của Lưu Thanh Tùng lúng ta lúng túng, Tiêu thái phu nhân rất coi trọng hắn, lại không thu hắn làm nghĩa tử, hoặc để Tống Quốc Công thu hắn làm nghĩa tử, hắn có quan tịch, lại không được coi là nô bộc của Tiêu gia, thật sự không cần phải mặc áo tang.
Nhưng Nhiễm Nhan biết, Lưu Thanh Tùng ngày thường tuy điên điên khùng khùng không đáng tin cậy, lại là người rất trọng tình, nhớ tình thân cũ, nếu không hắn cũng không có khả năng xuyên qua tới hơn mười năm, mà vẫn luôn dùng những câu chuyện kia để quên sầu, cũng sẽ không đến mức vừa nếm đến hương vị cá kho quen thuộc, liền rơi lệ đầy mặt.
"Ngươi nhỏ giọng một chút, không muốn sống à! Người ta có quan tịch, ngươi với ta muốn nói là nói sao?" một người khác mắng nhỏ.
Nhiễm Nhan từ trong khe hở giữa đám lá cây, có thể thấy hai thị tỳ mặc váy áo màu xám, một thị tỳ đang lôi kéo một thị tỳ khác mang vẻ không tình nguyện rời đi.
Nhiễm Nhan ho nhẹ một tiếng, hai người kia khựng lại, quay đầu nhìn qua khe hở đám lá cây thấy Nhiễm Nhan, vội vàng đi vòng qua thỉnh an, "Gặp qua Cửu phu nhân."
Hai người trong lòng thấp thỏm, cũng không biết Nhiễm Nhan vừa rồi nghe được bao nhiêu.
"Các ngươi là thị tỳ ở đâu?" Nhiễm Nhan nhàn nhạt hỏi.
Một người tuổi hơi lớn hơn đáp: "Bọn nô tỳ là người trong viện của Gia Vinh Huyện chủ."
"Ờ, trách không được." Nhiễm Nhan khinh khinh phiêu phiêu mà nói một câu, "Ta nghe nói nhị tẩu thương tâm quá độ hôn mê bất tỉnh, vừa vặn muốn đi thăm nàng, thuận tiện hỏi một chút, sao hạ nhân trong phủ chúng ta lại không quy củ như thế."
Nhiễm Nhan rất phiền Lưu Thanh Tùng, nhưng cũng nghe không được người khác hạ thấp hắn như vậy, hơn nữa Lưu Thanh Tùng cũng không phải là một A Đấu không đỡ được lên tường, hắn kỳ thật rất khôn khéo, chỉ cần có một cơ hội, hắn có thể đi lên được tới vị trí làm người khác phải ngước nhìn.
"Cửu phu nhân xin ngài tha cho bọn nô tỳ đi!" hai người quỳ 'thịch' lên trên mặt đất, cùng kêu lên cầu xin nàng.
Nhưng Nhiễm Nhan có thể nghe ra, giọng điệu kia không có bao nhiêu sợ hãi, bọn họ có thể khinh thường Lưu Thanh Tùng, thì cũng có thể khinh thường nàng, có một loại người, rõ ràng chính mình thực chẳng ra gì, lại rất chướng mắt người khác, loại người này trên đời có rất nhiều.
Nhiễm Nhan dùng ngữ khí lạnh lạnh bỏ xuống một câu, "Đứng lên đi, những lời này giữ để về mà nói với chủ tử các ngươi, ta không làm chủ được."
"Cửu phu nhân!"
Nhiễm Nhan xoay người, thanh âm của hai thị tỳ phía sau kia mới bắt đầu có chút sợ hãi.
Nhiễm Nhan cũng không định để ý tới bọn họ, loại người này, nếu đối xử quá hòa ái, thì họ cho rằng ngươi là quả hồng mềm dễ bóp, không chừng lần sau còn xem thường ngươi hơn.
Từ đường nhỏ đi ra, bên ngoài đang náo nhiệt, Độc Cô thị cùng với Gia Vinh Huyện chủ cũng đến, đang trò chuyện với mấy phụ nhân bổn gia trong đình hóng gió.
Nhiễm Nhan vừa cất bước đi về phía đình, liền nghe viện bên cạnh vang lên tiếng thét chói tai, ngay sau đó là một trận rối loạn.
Không lâu sau, thì có mấy thị tỳ vội vội vàng vàng chạy tới: "Lão phu nhân! Lăng Tương đã xảy ra chuyện rồi!"